Ánh mắt của những con mọt sách đó nhìn bọn họ giống như nhìn kẻ ngớ ngẩn vậy, cô giáo Kiều ho một tiếng, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hai người họ, chầm chậm nói: “ Hai em này, mau cất truyện tranh của các em đi.”
Tô Niên Niên và Diệp Tinh Vũ cùng lúc nhét truyện xuống dưới vở viết, sau đó cầm bút viết nguệch ngoạc lên đó, động tác không khác gì nhau.
“ Học sinh Tô, lần sau nếu em còn đọc truyện tranh nữa tôi sẽ thu của em đấy.” Ngừng một lát, cô nói, “ Học sinh Diệp, cố lên nhé!”
Lời lẽ phân biệt đối xử với hai người, khiến Tô Niên Niên càng thêm bí bức bực bội.
Cô giáo Kiều đi vòng ra đằng sau các học sinh khác, Tô Niên Niên bé giọng hỏi Diệp Tinh Vũ, “ tại sao cô ấy không phê bình cậu?”
Diệp Tinh Vũ cười nói điềm nhiên như không, “ Tại vì mình đẹp trai, Niên Niên, cậu không phải cũng thích mình đấy chứ?”
Tô Niên Niên lườm cậu ta một cái, “ Cậu là cái đồ ảo tưởng, đừng có nói chuyện với mình, đứa nào nói trước đứa đấy là con chó!”
Diệp Tinh Vũ đáng thương nhìn cô: “ Ồ.....gâu gâu....có thể nói được chưa?”
Tô Niên Niên: “.....”
--- ---
Nghĩ cả buổi cũng không ra kết quả của đề môn toán khó nhằn, giáo viên huyền thoại đó mới xuất hiện, thao thao bất tuyệt giảng cả một buổi chiều, đối với Tô Niên Niên mà nói, quả thật giống như nghe chiếu thư vậy, trong lòng quả thật như có một vạn con ngựa phi nước đại chạy qua vậy.........
Đây rốt cuộc là phụ đạo hay là tra tấn thế này! Tại sao tất cả mọi người đều biểu hiện rất điềm tĩnh,Tô Niên Niên cũng không thể nói mình nghe không hiểu, chỉ có thể cố ra vẻ điềm tĩnh cho giống với mọi người.
Giảng xong bài, giáo viên đưa ra hai đề bài, quay người hỏi: “ Em nào có thể lên làm? Hai bài này không quá khó, thích hợp luyện tập.”
Tô Niên Niên nhăn nhó, cô đến đề bài còn đọc không hiểu, thầy giáo còn nói độ khó không cao? Thật là đáng sợ quá đi.
Những học sinh xung quanh vẻ mặt điềm nhiên, hiện rõ là không vui nếu phải làm đề kiểu này, từng người với vẻ lạnh lùng kênh kiệu.
Tô Niên Niên cúi đầu, trong lòng thầm nhủ: Đừng gọi em đừng gọi em........
Sợ cái gì đến cái đó, đây là định luật của lên lớp. Thầy giáo đẩy gọng kính, nói, “ Mời hai em học sinh hôm nay mới đến lên làm nhé, tôi muốn xem trình độ của các em.”
Tô Niên Niên có tật giật mình, mặt mày méo xệu, Diệp Tinh Vũ há hốc mồm, hai người miễn cưỡng bước lên bục giảng, đứng như trời trồng mãi hồi lâu, Tô Niên Niên mới mặt dày nói: “ Thầy giáo, môn toán của em không giỏi, đề bài này em không biết làm........”
Dạ Tinh Vũ cũng lật đật nói theo: “ Thầy giáo, em cũng không biết.”
Giọng thầy giáo nặng nề, còn thở dài một tiếng, “ Mấy người các em thật là, thôi vậy, về chỗ đi, Tiểu Vương, tiểu Châu, hai em lên giải hai bài này đi. Còn hai em cơ bản kém, chịu khó học hành chút!”
Tô Niên Niên hai người như được đại xá, gật đầu như đúng rồi, đi nhanh về chỗ của mình.
Cô giáo Kiều vẻ mặt xót xa đang ngồi một bên thưởng thức trà, thi thoảng liếc nhìn Diệp Tinh Vũ, ôi, học sinh Diệp thật đáng thương, có điều biểu cảm ấm ức của cậu cũng thật đáng yêu.......
Thầy giáo toán học giảng hết bài, thời gian cũng hết, thầy giao bài tập về nhà rồi bảo học sinh nghỉ.
Học sinh túm năm tụm ba ra về, thầy giáo toán học đi đến bên cạnh cô giáo Kiều, than phiền nói: “ Hai học sinh mới đến trình độ kém quá, người như thế đến lớp phụ đạo của chúng ta hoàn toàn kéo thấp trình độ bình quân của chúng ta!”
Tô Niên Niên và Diệp Tinh Vũ còn đang cất lại truyện tranh, lúc này nghe thấy tất cả, Tô Niên Niên ngại ngùng không ngước nổi đầu.
Cô giáo Kiều cũng chú ý đến hai học sinh còn chưa đi, thầy giáo toán học này lại nói to như thế, chắc chắn là muốn bọn họ nghe thấy.