Trong lòng Trần Nguyên còn đang hân hoan, Cố Tử Thần không phải khen em gái cậu có phúc sao, đợi đã......không đúng! Tại sao cậu cảm thấy Cố Tử Thần là đang nói em gái cậu ngốc chứ!

Cậu nghiến răng nghiến lợi: “ Cậu không thể đổi thành cát nhân ắt có thiên tướng sao, A Thần, cậu đang sỉ nhục em gái mình!”

Cố Tử Thần nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “ Cô ta cần mình sỉ nhục sao? lẽ nào mình nói không phải sự thật.”

Trần Nguyên: “.....”

Thứ bảy, buổi sáng, Tô Niên Niên đeo balo đi về lớp phụ đạo.

Thời gian vào lớp là buổi sáng chín giờ, Trần Nguyên dẫn cô ra ngoài ăn sáng trước, mới dặn dò đưa cô vào lớp.

Lớp phụ đạo này đi theo đường lối chất lượng, học sinh không nhiều, chỉ khoảng 20 người. Các giáo viên đều là thầy cô có tiếng uy tín và đạo đức của Dụ Thành, đương nhiên, trình độ học sinh trong lớp cũng rất cao, đều chuẩn bị chạy nước rút thi vào đại học trọng điểm nên mới đến đây.

Tô Niên Niên bước vào, một gian phòng khách được sửa thành lớp học, ở giữa đặt một chiếc bàn to rộng, tất cả học sinh đều ngồi quanh cái bàn tròn đó.

Cô tùy ý chọn một chỗ ngồi, dựa vào tiết học viết trên bảng đen mà lấy sách ra, chuẩn bị ôn bài trước.

Đang chăm chú xem, đằng sau đột nhiên có người đập vào lưng, dọa cho Tô Niên Niên giật nảy mình, đến sách trong tay đều văng xuống bàn.

“ Tô Niên Niên!” Giọng nói vui mừng hào hứng vang lên bên tai.

Tô Niên Niên nghi ngờ quay người lại, khuôn mặt khôi ngô đó của Diệp Tinh Vũ lọt vào mắt cô.

“ Sao cậu lại ở đây?” Tô Niên Niên vẻ mặt nghi ngờ, càng ngạc nhiên hơn nữa.

Diệp Tinh Vũ cười hì hì, trên hai má trắng trẻo lộ ra núm đồng tiền, đáng yêu khiến người ta chỉ muốn lao vào cấu cho hai cái.

“ Mình nghe anh nói cậu đến lớp phụ đạo học, mình cũng tự đăng ký thôi.” Lời nói của cậu điềm nhiên như đúng rồi.

Tô Niên Niên lời lẽ nghiêm khắc nói: “ Hừ, mình đến để học, cậu đến làm gì chứ, tẻ nhạt.” Nói xong tự nhặt sách tiếp tục xem, mặc kệ Diệp Tinh Vũ đơ ra bên cạnh.

Diệp Tinh Vũ cuống quýt gãi đầu gãi tai, cậu chỉ là muốn ở cạnh Tô Niên Niên, nghĩ như thế nên làm như thế, cậu không biết mình sai ở đâu, mà Tô Niên Niên không để ý cậu.

Một tên con trai mười bảy mười tám tuổi có biểu cảm kiểu này quả thật là không nhịn được cười, nhưng đối với người phụ nữ ba mươi tuổi như cô giáo Kiều này là rất có lực sát thương.

Cô vừa lên lớp, không ngờ lại nhìn thấy một học sinh cao to đẹp trai như thế, không kìm được liếc mắt nhìn mấy lần.

Học sinh nhìn thấy cô đến, đồng thanh nói: “ Chúng em chào cô Kiều.”

Cô giáo Kiều lúc này mới hừm hừm lấy giọng, nghiêm túc nói: “ Cả lớp lấy vở ra, chúng ta ôn tập nội dung của tuần trước. Cô nhìn thấy có hai học sinh mới, mời các em tự giới thiệu bản thân mình một chút.”

“ Tô Niên Niên.”

“ Diệp Tinh Vũ.”

Hai người đều nói tên mình đơn giản như thế, Cô giáo Kiều lẩm bẩm thầm nhớ tên của Diệp Tinh Vũ.

Sao mà đến cái tên cũng hay như thế chứ?

Cô giáo Kiều hiền hậu nhìn Diệp Tinh Vũ, “ uhm....rất tốt.”

Mọi người bị câu nói này của cô làm cho khó hiểu, cô giáo Kiều cũng ý thức được vẻ thất thần của mình, ho lên mấy tiếng rồi bắt đầu lên lớp.

Diệp Tinh Vũ còn chưa biết mình đã được một người phụ nữ háo sắc thầm thích trong lòng, cậu viết nhanh một mẩu giấy rồi đẩy cho Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên nghe rất chăm chú, nhìn thấy tờ giấy đó lại nghĩ Diệp Tinh Vũ có phải có chuyện gì quan trọng muốn nói không, thế là cầm lấy, không ngờ.....

“ Cậu ăn sáng chưa?” Nét chữ rồng bay phượng múa.

Tô Niên Niên: “...........”

Con ma ấu trĩ này! Hỏi cái gì mà ngốc thế không biết! Tô Niên Niên