Ăn xong cơm trưa, Cơ Hạo Nguyệt dự định đi tắm nước nóng. Buổi sáng ra ngoài làm cả người đầy mồ hôi, phải tắm một phen mới ngủ trưa được.

Những ngày gần đây, phần lớn đều là Hà Giai Kỳ nấu cơm, rửa chén, đảm đang đến mức khiến Cơ Hạo Nguyệt hết sức kinh ngạc. Cô vốn cho rằng vị Tổng giám đốc này chẳng biết gì ngoại trừ chỉ huy. Về sau ở chung mới biết chị ấy đã thay đổi khá nhiều.

Lúc ở công ty, chị ấy rất hung dữ, nhưng khi sống chung, phần lớn thời gian sẽ rất dịu dàng, thỉnh thoảng còn gợi chuyện đùa giỡn làm người ta không biết nên khóc hay cười. Chị ấy bây giờ và trước đây hoàn toàn như hai người khác nhau.

Nếu không làm cơm thì ít ra cũng nên phụ giúp dọn dẹp một chút, nhưng chị ấy chẳng chịu để cô làm, ngay cả việc nhà cũng không chịu chia sẻ.

Cơ Hạo Nguyệt lên lầu tìm khăn tắm gội và giặt đồ. Quần áo vừa cởi xong thì cánh cửa lập tức mở toang, cô phản xạ có điều kiện đưa tay che trước ngực.

"Chị... tại sao chị lại vào đây?"

Cô giật mình trừng to mắt nhìn Hà Giai Kỳ, ôi thật bất ngờ!

"Tắm rửa, lúc sáng đuổi theo em làm người ra đầy mồ hôi bẩn, không tin có thể ngửi!"

Hà Giai Kỳ đi lên phía trước, đưa cánh tay cho Cơ Hạo Nguyệt ngửi vô cùng tự nhiên.

"Tôi không phải nói cái này, chị... chị ra ngoài nhanh lên. Tôi tắm xong rồi hẵng vào."

Cơ Hạo Nguyệt có chút cuống quýt, lớn tiếng quát Hà Giai Kỳ, hai người cứ đứng dưới vòi hoa sen giằng co.

"Tại sao? Chúng ta tắm chung không tốt sao? Dẫu gì tôi cũng đã nhìn qua thân thể của em từ trên xuống dưới rồi. Em có nốt ruồi chỗ nào, tôi đều biết."

Hà Giai Kỳ tự cởi quần áo, chỉ chừa lại nội y. Cơ Hạo Nguyệt la hét thế nào thì cô cũng mắt điếc tai ngơ, tựa như đàn gảy tai trâu, không có gì hiệu quả.

Cơ Hạo Nguyệt càng nghe càng cảm thấy xấu hổ, bị người ta nhìn thấy thân thể lúc nào cũng không biết, rõ ràng là chị ấy đang nói năng bậy bạ, thật là bực bội mà!

"Chị... chị mau đi ra."

Cơ Hạo Nguyệt bất chấp tất cả, trước ngực cũng chẳng còn che chắn, trực tiếp đưa tay đẩy người kia ra ngoài.

Lần đầu tiên ở chung đã để người ta nhìn thấy cơ thể khiến cô không khỏi ngượng ngùng, cũng chẳng còn tâm trí so đo thân phận với đối phương.

"Tôi nói tôi muốn tắm cùng em."

Hà Giai Kỳ bị đẩy tới cửa phòng tắm liền xoay người đè Cơ Hạo Nguyệt vào một bên trên vách tường, sau đó nhếch mày, mỉm cười, ngay cả tiếng nói cũng mang theo mị khí nũng nịu.

Cơ Hạo Nguyệt nghe xong câu này, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, phải hết sức cảnh giác Hà Giai Kỳ mới được.

"Tôi không thích tắm chung."

Tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu đã thấp lại càng thấp, hoàn toàn mất hết khí thế. Cô vốn muốn lớn tiếng kêu người kia đi ra, nhưng nghĩ lại có thể sẽ làm tổn thương chị ấy nên mới hạ bộ.

Thân thể dán chặt vào vách tường lạnh lẽo làm Cơ Hạo Nguyệt thanh tỉnh rất nhiều, gương mặt trắng nõn đã nổi lên hai đó mây hồng từ lúc nào không hay. Cô bám hai tay vào tường, hoàn toàn không biết nên ngăn cản như thế nào. Người đối diện đã cởi hết bảy phần quần áo nhưng vẫn còn vài chỗ không nhìn thấy được.

Cô rất muốn đẩy người nọ ra, song tay tiếp xúc với toàn khu vực cấm, tuyệt đối không thể tùy tiện đụng chạm, nhất là hai chiếc bánh bao trắng nõn to lớn ở phía trước thật đúng là khiến phụ nữ ghen ghét.

"Sau này chúng ta thường xuyên tắm chung đi, tôi thích như vậy lắm."

Hà Giai Kỳ thì thầm vào tai Cơ Hạo Nguyệt, hơi thở nóng ấm quẩn quanh tựa như áng mây, ngứa ngáy lạ thường.

Cơ Hạo Nguyệt lập tức rụt cổ lại tránh né cảm xúc quái dị. Xem như mấy ngày nay cô đã chứng kiến được trình độ trêu chọc đỉnh cao của Hà Giai Kỳ.

"Chị cam đoan... Cam đoan không làm gì khác chứ?."

Cơ Hạo Nguyệt ra sức giữ gìn danh tiết của mình, nhưng cô đã quên danh tiết của người kia cũng chẳng còn kể từ đêm hôm đó.

Hà Giai Kỳ rất thích trêu đùa với người phụ nữ mình yêu, nhất là giọng điệu thâm tình ấy.

"Em cho rằng tôi sẽ làm gì? Ví dụ như..."

Hà Giai Kỳ cười quỷ dị, vươn người, nhón chân hướng về phía trước. Cơ Hạo Nguyệt hoàn toàn không có chuẩn bị liền đập mặt vào giữa hai cái bánh bao mềm mại.

"A......"

Cơ Hạo Nguyệt sợ đến mức căng cứng người, không dám nhúc nhích. Hiện tại là tình huống gì thế? Tại sao người phụ nữ này cứ luôn thích làm những chuyện kỳ quái. Cho dù 'bánh bao' của chị ấy lớn gấp đôi mình cũng đâu cần phải làm như vậy?

"Như vậy không tốt sao? Em thích mà, phải không?"

Hà Giai Kỳ lùi ra sau một chút rồi đặt đùi phải vào giữa hai chân Cơ Hạo Nguyệt, sau đó trực tiếp đẩy đầu gối nâng người kia thoát ly mặt đất.

Cơ Hạo Nguyệt nhanh chóng đưa tay ôm lưng Hà Giai Kỳ vì sợ mình sẽ ngã xuống. Hiện giờ, tim cô đập như bị giật điện cao áp vậy. Người phụ nữ này điên rồi, tại sao phải làm mấy chuyện bậy bạ như thế?.

Hà Giai Kỳ chống đầu gối lên tường để giữ người Cơ Hạo Nguyệt nhìn thẳng vào mình, tay phải đồng thời ôm eo đối phương hòng giảm bớt trọng lượng trên đùi.

"Giai Kỳ, có phải chúng ta tiến triển quá nhanh rồi không?"

Cơ Hạo Nguyệt có ngu đi nữa cũng dư sức biết Hà Giai Kỳ muốn làm gì, khổ nỗi cô vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ nên không thể tùy tiện đi đến bước đó.

Tình cảm phải được nuôi dưỡng từ từ chứ không phải xúc tiến theo kiểu đó. Tục ngữ nói đúng, từ từ khoai mới nhừ, phải kiên trì mới có thể dài lâu dài.

"Chúng ta tiến triển quá chậm thì đúng hơn. Em có biết trước kia làm sao tôi có thể nhịn được không? Chứng kiến người khác cười với em, nhìn em bằng ánh mắt ái mộ, tôi ghen biết bao nhiêu. Lúc đó, tôi thật sự muốn lập tức mang em đi để em hoàn toàn thuộc về tôi."

Hà Giai Kỳ kích động, trong lời nói mang theo chút rung động, còn có thêm phần chiếm hữu mãnh liệt tựa như kẻ chết đói lâu năm tìm được con mồi, hai mắt sáng rực.

Cô tiến đến trước mặt Cơ Hạo Nguyệt, tiếp tục nói:

"Trước kia, tôi rất sợ em sẽ bỏ chạy, sợ em không thích phụ nữ, lại sợ em sẽ kết giao cùng người khác. Nếu có chuyện như thế xảy ra, tôi sẽ sụp đổ mất. Có đôi khi, em mỉm cười với tôi một thoáng cũng khiến tôi vui vẻ rất lâu, nhưng rồi chỉ biết tức giận than thở, âm thầm tự trách, không có cách nào quang minh chính đại đứng bên cạnh em... em có hiểu không?"

Lần đầu tiên Cơ Hạo Nguyệt nghe Hà Giai Kỳ kể về quá khứ đầy nỗi bi thương khiến người ta muốn khóc như vậy. Đó là bảo vệ sao? Lý do gì lại có thể làm một người chờ đợi lâu đến vậy? Nếu sau tất cả vẫn không có kết quả sẽ bi thương đến cỡ nào...

Xưa nay cô không nghĩ sẽ có một người kiên nhẫn và yên lặng chờ đợi mình, càng không ngờ người ta lại ở ngay bên cạnh. Những năm này, chị ấy một thân một mình gánh chịu tất cả, còn mình chẳng có gì để so sánh. Có phải chị vất vả lắm rồi đúng không?

Tình yêu là gì? Là cùng nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời, nhưng tình yêu của mỗi người đều khác biệt, cũng sẽ không dựa vào suy nghĩ để phát triển.

Ba đã từng nói một câu như vầy: Yêu một người là luôn mong người đó vui vẻ mỗi ngày. Thay vì đẩy người mình thương cho kẻ khác thì hãy nhớ kỹ 'con mới chính là hạnh phúc của người ấy'.

Lúc nhỏ, cô không hiểu câu nói này, bây giờ suy nghĩ một chút mới phát hiện tình cảm của ba đối với Thái hậu sâu đậm cỡ nào. Ông thà vì người mình yêu mà vứt bỏ hết tất cả chỉ để đổi lại bình an cho bà. Ông bảo 'chờ đợi không đáng sợ, nhưng nếu đối phương không biết con đang chờ thì chuyện hạnh phúc nhất sẽ hóa thành bi thương.

"Em đáng giá để chị làm như vậy sao?"

Thật không hiểu nổi, Cơ Hạo Nguyệt không có cách nào đem một Hà Giai Kỳ con cưng nhà giàu ra đặt chung với một Hà Giai Kỳ si tình được. Chị ấy có rất nhiều lựa chọn, nếu xếp theo thứ tự ưu tiên thì khả năng cô rất khó xếp đến vị trí giữa, làm sao một người ưu tú như vậy lại thích một đứa an phận thủ thường như mình cơ chứ?

"Bởi vì là em nên mọi thứ đều rất đáng giá."

Câu nói này tựa như lời thề, 'bởi vì là em nên mọi thứ đều rất đáng giá!'. Không có yêu cầu hồi báo, chỉ yên lặng nỗ lực. Phải yêu một người bao sâu mới có thể đạt đến mức độ này?

Cô chưa từng thật lòng tìm một ai đó, cũng chưa từng thật tâm yêu một người, càng không hề nghĩ sẽ gặp một người yêu mình nhiều đến thế. Mọi thứ đều là mộng sao?

Bản thân Cơ Hạo Nguyệt cũng bắt đầu mê muội, tại sao có thể yêu một người vô điều kiện như vậy? Chỉ vì yêu nên mới thủ hộ.

"Có phải em biết quá muộn rồi không?"

Khóe mắt óng ánh lăn nước dài xuống mặt, trong lòng Cơ Hạo Nguyệt vô cùng cảm động, có người yêu như thế là một chuyện đặc biệt hạnh phúc.

Lúc trước, cô có đọc qua một quyển sách, nhân vật nữ chính nói với nam chính: Nếu anh không phụ em, không cần biết anh là ai, làm nghề gì, em đều sẽ tiếp nhận vô điều kiện. Cho dù có xuống Địa Ngục, một tấc cũng không rời.

Có phải mình cũng nên học hỏi đặt niềm tin vào chị ấy, tiếp nhận chị ấy, không cần cố ý trốn tránh nữa. Quen lâu mới yêu cũng được, tình yêu sét đánh cũng được. Yêu không thể nói đạo lý.

"Không muộn, bởi vì chị luôn ở cạnh em, từ đầu đến cuối đều là chị. Em nhìn thấy cũng tốt, không nhận ra cũng chẳng sao. Chí ít chị đã gặp em nên mới có hạnh phúc như bây giờ."

Hà Giai Kỳ chậm rãi thu hẹp khoảng cách, cuối cùng dán môi vào môi người trước mặt. Lần này Cơ Hạo Nguyệt không hề tránh né, cũng không phản kháng mà hoàn toàn tập trung.

Cảm nhận được Cơ Hạo Nguyệt đáp lại, Hà Giai Kỳ cảm động đến phát khóc. Em ấy đã hoàn toàn tiếp nhận mình rồi. Bảy năm chờ đợi rốt cục đã chờ được.

Cô chậm rãi đỡ thân thể Cơ Hạo Nguyệt xuống rồi đưa đến vòi hoa sen, sau đó đưa tay mở nước, điều chỉnh nhiệt độ, không gian lạnh lẽo tức khắc trở nên ấm áp.