Cơ Hạo Nguyệt nhiệt tình khiến Hà Giai Kỳ khó có thể kiềm chế, tình cảm và ham muốn suốt bảy năm hoàn toàn bộc phát. Cô tinh tế nhấm nháp mọi thứ trên cơ thể đối phương, làm những điều mà tối hôm ấy không dám làm, đem tất cả hòa tan vào thân thể.
Tiếng nước hòa lẫn tất cả những âm thanh khác, hơi nóng tỏa ra khắp nơi, dòng nước lướt qua mỗi tấc da thịt tạo nên một khung cảnh kích tình vô hạn, làm người khác không khỏi nghĩ ngợi sâu xa. Qua một giờ, Hà Giai Kỳ ôm Cơ Hạo Nguyệt vốn đã rã rời ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường lớn, sau đó cầm đồ ngủ chuẩn bị mặc vào. "Em nằm nghỉ chút đi, để chị mặc quần áo xong sẽ sấy tóc cho em rồi hẵng ngủ tiếp." Hà Giai Kỳ dùng giọng điệu dụ dỗ con nít nói với Cơ Hạo Nguyệt. Cô đắp chăn mỏng cho người nọ, còn vỗ nhè nhẹ lên đó. Cơ Hạo Nguyệt mệt mỏi nên có hơi buồn ngủ, vừa mới vận động quá sức, hơn nữa buổi sáng đã đi một quãng đường khá dài, thể lực bị bào mòn càng khiến cô thêm buồn ngủ. Cô mơ màng nheo mắt rồi 'ừ' một tiếng. Mặc kệ tóc bị quấn khăn có chút không thoải mái, ngủ trước tính sau. Hà Giai Kỳ thấy Cơ Hạo Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời liền mỉm cười hôn trán em ấy một cái, sau khi mặc xong áo ngủ mới đi lấy máy sấy cắm vào ổ điện rồi đỡ người kia ngồi tựa vào đầu giường. Cơ Hạo Nguyệt cảm giác thân thể mình chẳng khác gì một bãi bùn nhão, mềm nhũn. Mặc cho Hà Giai Kỳ 'hầu hạ' ra sao, cô cũng không muốn động đậy tí xíu nào. Thấy người nọ xấu ngủ, Hà Giai Kỳ bất đắc dĩ bò lên giường đổi tư thế để em ấy nằm lên đùi mình, sau đó cầm máy sấy tóc giúp người yêu. Cơ Hạo Nguyệt cảm giác bên tai có tiếng ồn, mới đầu bực bội đưa tay sờ loạn hòng giảm bớt âm thanh, nhưng lần nào cũng bị Hà Giai Kỳ bắt lấy để xuống. "Ngoan nào, sắp xong rồi." Hà Giai Kỳ dịu dàng thì thầm bên tai Cơ Hạo Nguyệt rất có hiệu quả. Em ấy nghe được câu này lập tức nằm im lìm, đến khi cô sấy khô tóc mà vẫn ngủ say rất đáng yêu. Lúc Cơ Hạo Nguyệt ngủ rất yên tĩnh, khác hẳn tính cách ngày xưa, càng thêm giống con gái nhà lành thùy mị nết na. Hà Giai Kỳ đưa tay vuốt ve mái tóc lộn xộn của đối phương, sau đó đỡ em ấy xuống gối rồi đắp kín mền, còn bản thân đi dọn dẹp mất hơn cả tiếng. Bảy giờ tối, màn đêm phủ kín New York. Cơ Hạo Nguyệt mơ màng mở mắt, dụi dụi vài cái liền muốn đi vệ sinh. Cô đưa tay tìm kiếm công tắc đèn, vừa nghiêng người liền phát giác thân thể có gì đó là lạ. Phần eo đau nhức và bộ ngực mềm mại có gì rất kỳ quái. Cơ mà đó không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là... Hai cái bánh bao nhỏ của mình đàn bị người kia nắm giữ, tiếp xúc trực tiếp đến mức trắng trợn. Cô không kịp nhớ cảm giác đau nhức trên người mà đã nhanh chóng đưa tay vào chăn sờ soạng một chút, sau đó "A" một tiếng vang vọng khắp phòng ngủ. "Làm sao vậy, Tiểu Nguyệt Nguyệt?" Hà Giai Kỳ bị Cơ Hạo Nguyệt đánh thức lập tức đưa tay mở đèn xem chuyện gì xảy ra khiến em ấy kinh hãi đến thế. "Chị... chị cởi đồ của em lúc nào?" Cơ Hạo Nguyệt vừa mở chăn ra thì đèn bỗng chốc sáng lên, cô lập tức che kín người, không lộ da thịt ngoài ý muốn. Mọi thứ đều thay đổi sau khi cô tỉnh lại. Cơ Hạo Nguyệt căn bản không hề nhớ được chuyện gì đã xảy ra? Cô bây giờ chỉ biết mình bị người ra mạo phạm. "Em quên hết mọi chuyện rồi sao?" Nhìn phản ứng của Cơ Hạo Nguyệt, Hà Giai Kỳ xem như đã rõ, người ta quên hết mọi chuyện trong phòng tắm rồi. Chẳng biết nên vui hay nên buồn đây. "Quên cái gì, chị nói nhanh đi. Ai bảo chị thừa dịp người ta đang ngủ làm chuyện xấu xa làm gì!?" Cơ Hạo Nguyệt bất chấp tất cả đẩy Hà Giai Kỳ xuống giường. Ban đầu cô dùng tay không thấy hiệu quả, cuối cùng mới bắt đầu dùng chân. Đến khi người kia bị đạp xuống giường mới hết hi vọng. Làm sao có thể đạp được Hà Giai Kỳ, cô tránh không khỏi nên tự động nhảy xuống giường. Người phụ nữ này chưa khôi phục được lý trí, giảng đạo lý với em ấy chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. "Em là đồ nhẫn tâm, dám mưu sát vợ, A......" Hà Giai Kỳ che mắt oan ức khóc lên. Cơ Hạo Nguyệt nhìn thấy người kia che mặt khóc không ra nước mắt. Nghĩ thầm: Chị là đồ xấu xa, đồ giậu đổ bìm leo, còn bày đặt khóc, lừa gạt quỷ a. "Em không tính sổ với chị thì thôi, gì mà mưu sát vợ? Em muốn kiện!!!" Cơ Hạo Nguyệt đắp chăn kín mít, bây giờ cô không quan tâm người kia có lên giường hay không, cũng chẳng màng tới việc quần áo có thiếu cái nào không, ngay cả toilet cũng quên đi. Hà Giai Kỳ nghe Cơ Hạo Nguyệt nói cũng không biết nên khóc hay cười, phản ứng của vợ nhà mình đã đạt đến mức độ siêu chậm, cơ mà như vậy lại hóa ra chuyện cười khiến người ta bất ngờ. Cô biết năng lực gieo tai rắc họa của em ấy không tầm thường, hiện giờ còn biết thêm ngay cả biệt tài gây cười cũng chẳng ai bằng. "Khụ khụ, Tiểu Nguyệt Nguyệt, em thành phụ nữ từ khi nào rồi nhỉ?" Hà Giai Kỳ cố tự trấn định, vợ yêu thú vị quá trời, diễn thêm xíu nữa có gì khó? Cơ Hạo Nguyệt nghe lời này của Hà Giai Kỳ cũng cảm thấy đúng đúng. Cô nghiêng đầu một chút rồi lập tức đổi giọng: "Em sẽ tố cáo chị ăn hiếp thiếu nữ?" Hà Giai Kỳ nghe xong liền phá ra cười ha hả. "Ha ha... Tiểu Nguyệt Nguyệt, ha ha... Em đùa hơi lố rồi đó. Cái gì mà ăn hiếp thiếu nữ? Em cũng ba mươi rồi đấy thiếu nữ, ha ha... Thiếu nữ." Hà Giai Kỳ đưa tay trái ôm bụng ngồi chồm hổm bên giường, tay phải vỗ 'bộp bộp' lên giường. Đời này cô chưa bao giờ sỗ sàng đến vậy, hôm nay xem như đã biết được trên thế gian này còn có một người phụ nữ khiến cô mất hết kiểm soát. Cơ Hạo Nguyệt trông thấy Hà Giai Kỳ cười vật vã liền bĩu môi, nghiêm mặt nghĩ lại lời mình vừa nói, mặt trong nháy mắt đỏ ửng. Đó là câu nhất thời nóng vội nói ra, bây giờ nghĩ lại thật đúng là làm người ta cạn lời. Nhìn kỹ phía dưới mới ý thức được cơ thể của Hà Giai Kỳ, việc này càng khiến sự tình thêm xấu hổ. Chị ấy cười một tiếng, thân thể lập tức rung động, hai ngực lớn cũng lay động theo làm người ta đố kỵ. Cơ Hạo Nguyệt nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt qua chỗ khác: "Có gì đáng cười, ăn người ta hết rồi cũng không thấy áy náy." Cơ Hạo Nguyệt cuối cùng cũng khôi phục thần trí, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều. 'Thiếu nữ hay phụ nữ' cũng chẳng thể bàn luận nữa, giờ tỉnh lại mới biết vì sao cơ thể lại có phản ứng đó, cô đúng là hồ đồ lắm rồi. Lúc ấy kích động quá nên cảm xúc cũng mãnh liệt theo mới có thể làm ra trò cười cho thiên hạ, ai biết sẽ mất mặt đến vậy chứ! "Tại sao chị phải áy náy, em là vợ của chị mà, chị không ngủ với em thì ngủ với ai đây?" Hà Giai Kỳ bĩu môi cười một tiếng, sau đó bò lên giường. Cơ Hạo Nguyệt nói như vậy chứng tỏ em ấy đã thanh tỉnh rồi. Nói thật, phía dưới thật rất lạnh, trên sàn không có miếng lót nào ấm, máy điều hòa cũng không cao, ở dưới lâu sẽ cảm mạo mất. Cô lên giường liền giật chăn của cái đứa đang cuộn thành bánh chưng kia ra, phải dùng hết sức lực mới có thể chui vào. Hà Giai Kỳ chui vào, chuyện đầu tiên chính là ôm Cơ Hạo Nguyệt, lạnh nóng kết hợp làm ai đó nhớ đến việc mình muốn đi vệ sinh. Cô nghĩ đến cơ thể trần trụi như nhộng lại càng không biết áo ngủ ở nơi nào, nhìn một vòng cũng chẳng tìm được, cô nghiêng đầu nhìn về phía Hà Giai Kỳ, thấp giọng hỏi: "Áo ngủ của em đâu?" "Em muốn dậy sao? Đói bụng à? Vậy chị đi làm cơm." Nghe Cơ Hạo Nguyệt hỏi như thế, Hà Giai Kỳ chợt nghĩ đến đã qua tám giờ tối, có thể vợ yêu đã đói bụng nên bèn chui ra khỏi chăn. "Không phải, chị tìm áo ngủ giúp em trước cái đã, em muốn đi vệ sinh." Cơ Hạo Nguyệt luôn cảm thấy có chút thẹn thùng nên giọng nói cũng nhỏ xíu. Hai tay kéo mền lên che nửa gương mặt. "Đi toilet hả, vậy em đi đi. Chẳng lẽ em sợ chị nhìn thấy? Chị đang nói chuyện với em mà, chỗ nào trên người em chị cũng đã nhìn qua, không chỉ có như thế, chị còn nếm luôn rồi. Em thẹn thùng như thế thật sự rất giống mấy cô nương ở thời cổ đại." Hà Giai Kỳ biết Cơ Hạo Nguyệt da mặt mỏng nên đùa em ấy một chút, đồng thời xuống giường mở tủ lấy áo ngủ ra, ra sức phục vụ vợ là chuyện tất yếu. Dù sao thì mai này cũng phải tập làm quen nên da mặt em ấy sẽ dày lên sớm thôi. Hà Giai Kỳ nói như thế, Cơ Hạo Nguyệt sao có thể nể phục nhưng lại không thể mở miệng phản bác. Người ta đã nói vậy cũng coi như là lời nói thật, trước kia ở trường cũng có nhà tắm công cộng, nhưng cô trước giờ chưa từng ghé qua vì cảm thấy không tiện. Trần truồng ở chung với người xa lạ thật sự rất xấu hổ, ở bờ biển mặc bikini cùng tắm là chuyện khác, ít ra còn che được mấy chỗ cần che. Bảo thủ không sai, đó chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, tuy cô dễ chịu nhưng không phải dễ dãi, ít ra Tiểu Tinh Tinh cũng nhất trí quan điểm ấy với mình. Hà Giai Kỳ nhìn đối phương không nói lời nào, bĩu môi, đưa áo ngủ cho em ấy, bản thân cũng đã mặc xong quần áo. Buổi chiều vận động quá sức nên cần phải bổ sung năng lượng. "Em đi vệ sinh xong thì ngủ thêm một chút đi, chị nấu cơm cho em, vợ đại nhân thiếu nữ." Hà Giai Kỳ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Cơ Hạo Nguyệt một cái, còn dùng giọng điệu cưng chiều nói chuyện pha chút đùa giỡn làm người ta cảm thấy vui vẻ. "..." Rõ ràng là giỡn nhây quá nên ghiền, Cơ Hạo Nguyệt hung hăng trừng người nọ một cái. Cô thầm nghĩ có thù tất báo, với kỹ thuật của chị ấy, đêm đó tuyệt đối không phải là mình nằm trên, bên trong nhất định có vấn đề. Đợi Hà Giai Kỳ ra ngoài, Cơ Hạo Nguyệt mặc quần áo tử tế đi vệ sinh, sau khi trở về, trên biểu cảm đã khác hoàn toàn, tục ngữ nói không sai, một lần được đè, cả đời được áp, vươn lên làm chủ, chí ít phải làm.