Hai người bắt đầu cuộc sống ngắn hạn ở New York, ngoài kiến trúc hiện đại của Mỹ, nếu nói đến 'cổ xưa' phải nhắc tới Chinatown đặc sắc. Từ thuở xưa, người nhà Đường ở Mỹ có địa vị khá thấp và cũng không cao hơn người châu Phi bao nhiêu.

Về sau, do người Trung Quốc cố gắng đấu tranh đòi quyền lợi nên địa vị được nâng cao hơn người da đen một chút, ít ra không còn bị kỳ thị gắt gao.

Mấy ngày liên tiếp, cả hai đã đi đến rất nhiều nơi. Mặc dù Cơ Hạo Nguyệt đã đồng ý kết giao, nhưng Hà Giai Kỳ cũng không lập tức bổ nhào vào cấu xé, vì cô sợ người này sẽ bị thái độ nhiệt tình dọa chạy trốn lần nữa.

Hai người cùng nhau trải qua mấy ngày rất thuận lợi, Cơ Hạo Nguyệt cũng dần trầm tĩnh lại. Lúc mới bắt đầu, cô thật sự không biết nên ở chung như thế nào. Ban đêm đi ngủ, người nào đó luôn trùm kín chăn như cái bánh chưng. Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Hà Giai Kỳ cũng không biết phải hình dung ra sao vì nó quá khôi hài.

Lúc nào cô cũng làm việc hơn nửa ngày mới dám chui vào chăn. Thậm chí đôi khi cô còn đợi đến nửa đêm, thừa dịp người kia ngủ say mới len lén chui vào ôm ấp, để rồi đến sáng sớm hôm sau bị người kia hoảng sợ nhìn mình đầy nghi ngờ.

Cô vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên ngủ chung, sáng tỉnh lại thấy người kia nằm sấp trên ngực mình liền bị dọa đến trợn mắt. Đến khi cô phản ứng kịp, chuyện thứ nhất chính là kiểm tra quần áo trên người có bị tổn hại chút nào không rồi thở dài một hơi.

Hai người xác định quan hệ đã hơn mười ngày, chung đụng coi như hòa hợp, không có vấn đề gì lớn. Bản thân Hà Giai Kỳ cũng hiểu rõ vấn đề quan trọng vẫn chưa thể xảy đến. Em ấy có tiết tấu chậm thì cô sẽ tăng nhanh tiết tấu, để điều chỉnh sao cho cả hai hợp nhau quả là không đơn giản.

"Cầu Brooklyn lớn thật, hệt như trong truyền thuyết khiến người ta không khỏi ngạc nhiên thán phục a."

Hà Giai Kỳ đứng trên cầu ngắm nhìn chung quanh. Cây cầu này kết nối hai khu của Thành phố New York là Manhattan và Brooklyn bị chia cắt bởi Sông East và được chính thức thông hành vào năm 1883, là cây cầu dài nhất thế giới, không biết trí tuệ con người lúc ấy vĩ đại biết bao nhiêu. Nước Mỹ luôn là nơi đầy kỳ công và sáng tạo.

Ngặt một nỗi Cơ Hạo Nguyệt không hề cảm thấy hào hứng với cây cầu cao hơn mặt nước đến 41 mét này cho lắm, bởi vì cô mắc chứng sợ độ cao. Đối với cô mà nói thì việc đứng trên cầu nhìn xuống là một thử thách siêu lớn. Cơ mà cô lại không dám nói ra vì sợ người đối diện chê cười.

Đối với kỳ quan nước Mỹ, cô trước giờ luôn chỉ nhìn bề ngoài, cũng không muốn tìm hiểu ý nghĩa bên trong. Cô cho rằng kiến trúc cổ ở Trung Quốc vượt xa công trình hiện đại hóa của nước Mỹ.

"Khi nào chúng ta đi được?"

Cơ Hạo Nguyệt chậm rãi đi về phía trước, cũng không thèm nhìn cây cầu truyền thuyết, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Tháng tám của Mỹ nóng chẳng hơn gì thành phố S ở Trung Quốc.

"Em không thích nơi này sao?"

Hà Giai Kỳ nhìn gương mặt u ám của người nọ liền tưởng em ấy không thích nơi này.

"Không phải, khi nào chúng về lại thành phố S?"

Cơ Hạo Nguyệt cảm thấy trở về quê vẫn tốt hơn. Nơi đó còn có một cô em gái đang bị lừa gạt, nếu em ấy cũng bị người nhà họ Hà cưỡng đoạt thì đấy không phải là cả hai chị em đều lâm vào ổ sói sao? Chị em Hà gia nào có đơn giản như thế?

Em gái là người có chủ kiến, thông minh, nhưng vẫn còn quá mềm lòng. Mềm lòng rồi thì cái gì cũng làm được, bản thân cô lúc trước cũng vì mềm lòng mà nhất thời thỏa hiệp, nhưng sau đó cũng thấy tốt hơn một chút.

Thật ra cô chỉ là đang cố gắng duy trì hiện trạng, nói tiếng yêu đương với một người phụ nữ cao ngạo, khí thế cũng có không ít áp lực. Áp lực quá cao cộng thêm tính tình nóng nảy của cô nên không dám tự chuốc lấy họa. Nếu chọc phải ổ kiến lửa, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

"Chúng ta không quay về đâu."

Hà Giai Kỳ tiến lên giữ chặt tay Cơ Hạo Nguyệt dạo bước trên cầu. Bây giờ nghĩ kỹ lại mới biết mình thiếu sáng suốt, cô hiển nhiên chẳng có chút hào hứng gì với cây cầu kia.

Cô tuyệt đối không thể trở về. Bây giờ em gái đang gian nan theo đuổi vợ, mình trở về chẳng khác nào phá hoại chuyện tốt của người ta. Bản thân cô cũng không muốn bị người khác phá hư khi đang hạnh phúc, nên chỉ có thể nhẫn nhịn lang thang cùng người kia.

"Tại sao chúng ta phải trở về?"

"Ra ngoài lâu quá rồi nên phải về nhà thôi! Lúc đầu tôi bỏ đi là vì chị, giờ chị cũng đã tìm đến rồi thì chúng ta nên về thôi."

Cơ Hạo Nguyệt nghiêm mặt không nhìn tới Hà Giai Kỳ, kỳ thật trong lòng cô rất muốn nói: 'Tôi muốn trở về cứu vớt Tiểu Tinh Tinh, tôi không muốn để nó lọt vào tay em gái của chị!'

Hà Giai Kỳ ít nhiều cũng đoán được tâm tư khi thấy bộ dạng né tránh của Cơ Hạo Nguyệt. Nhưng vì hạnh phúc cả đời của em gái và chính mình, cô tuyệt đối không thể trở về trước lúc em gái chưa kịp ra tay. Nếu trở về, cuộc sống của mình từ đây sẽ nhuộm màu u ám mất.

"Hai chúng ta cứ cắm đầu làm việc, bận đến nổi không có thời gian ra ngoài du lịch. Bọn họ có thể xử lý chuyện trong công ty mà, xem như chúng ta đang nghỉ phép, đi chơi vui vẻ nửa năm."

Hà Giai Kỳ dừng chân, sau đó kéo tay tay Cơ Hạo Nguyệt quay lại nhìn mình.

Cơ Hạo Nguyệt đột nhiên không kịp chuẩn bị, thân thể ngửa ra đằng sau. Cũng may Hà Giai Kỳ kịp thời ổn định thân thể kéo người nọ trở về.

"Chị muốn làm gì?"

Bởi vì quán tính thân thể ngửa ra sau, nên phản xạ có điều kiện ôm sát eo Hà Giai Kỳ, khiến tư thế hiện tại của hai người cực kỳ mập mờ.

Hà Giai Kỳ cười gian tà càng làm Cơ Hạo Nguyệt cảm thấy quái dị. Cô chẳng bao giờ đoán ra người phụ nữ này đang nghĩ gì trong tâm địa gian xảo kia. Mưu ma chước quỷ quá nhiều sẽ khiến lòng người cuồng loạn, cô chỉ sợ một khắc nào đó tim sẽ hoảng loạn nhảy ra khỏi ngực.

"Em đoán xem?"

Bộ dáng thận trọng của Cơ Hạo Nguyệt tựa như biết rõ mình sẽ làm chuyện xấu xa gì đó, cơ mà nét e lệ ấy lại càng làm người ta yêu mến.

"Mắc gì tôi phải đoán chứ! Đến giờ ăn trưa rồi, chị không đi thì tôi đi một mình."

Cơ Hạo Nguyệt bĩu môi, quay người muốn đi, tâm tình không thoải mái cho lắm.

"Có người nói hôn trên cầu là một chuyện vô cùng lãng mạn. Hay là chúng ta cũng làm một cái kỷ niệm đi!?"

Hà Giai Kỳ chạy lên hai bước ngăn trước mặt Cơ Hạo Nguyệt, sau đó cô nâng gương mặt ấm áp của người kia lên rồi trực tiếp bá đạo hôn xuống.

Cơ Hạo Nguyệt chống đỡ hai tay, trừng mắt nhìn người nọ. Ở trên cầu, dòng người tấp nập ngẫu nhiên sẽ ném ánh mắt dị thường đến làm hai má của Cơ Hạo Nguyệt tức thì đỏ thấu.

Cô cảm thấy tất cả mọi chuyện bây giờ đều vô cùng xấu hổ. Cô luôn cảm giác chung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn mình, kinh khủng đến độ không thể tưởng tượng nổi. Cô muốn đưa tay đẩy ra, nhưng lại tiếc nuối cảm giác dịu dàng này. Kể từ sau ngày đó, đây là lần thứ hai cô bị hôn. Tuy ban đêm ngủ chung nhưng cả hai đều giữ trạng thái độc lập, dẫu có thân mật lắm cũng chỉ là cái ôm vào lúc sáng sớm.

Bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, hôn trắng trợn như vậy là lần đầu tiên trong đời. Nếu cô đang ở Trung Quốc sẽ bị báo chí đưa tin lên trang đầu cũng nên.

Trong đầu Cơ Hạo Nguyệt hoàn toàn rối loạn khiến tâm tình Hà Giai Kỳ thoáng chốc không vui. Đang làm chính sự mà, tại sao đầu óc có thể suy nghĩ lung tung như thế.

"Không cho phép nghĩ chuyện khác."

Hà Giai Kỳ giận dữ ra lệnh, Cơ Hạo Nguyệt lấy lại tinh thần, nhìn đối phương một lúc mới ấp úng nói ra: 

"Tôi... Chúng ta phải đi thôi."

Cô cúi đầu chạy nhanh về phía chân cầu, xe đậu cách đó tầm hai ngàn mét, đi bộ chừng mười mấy phút sẽ đến.

Hà Giai Kỳ thấy người kia chạy trối chết, bất đắc dĩ thở dài. Người ta thẹn thùng quá đỗi, về sau cô nên làm gì đây?

Da mặt quá mỏng cũng không phải là chuyện tốt, nếu hôn ở công ty, đoán chừng em ấy sẽ nghỉ làm luôn.

Tổng giám đốc chậm rãi chạy theo sau người cách đó mấy chục mét, khoảng cách của hai đứa vẫn còn rất lớn, sau này cô nhất định phải làm nhiều chuyện 'ngoài ý muốn' mới được. Làm riết thành quen, quen rồi sẽ không thẹn thùng, biết đâu em ấy còn cởi mở hơn với mình.

Hà Giai Kỳ nghĩ sao làm vậy, cô cho rằng Cơ Hạo Nguyệt quá bảo thủ. Thận trọng là chuyện tốt, nhưng cũng phải tùy chuyện.

"Đừng chạy nhanh như vậy."

Chạy thêm vài phút đồng hồ, rốt cục cũng đuổi kịp, cô đưa tay kéo Cơ Hạo Nguyệt, không cho em ấy tiếp tục đi.

"Do chị chậm quá thôi."

Cơ Hạo Nguyệt chạy cũng có chút mệt mỏi nhưng lại không thừa nhận. Cô cảm thấy Hà Giai Kỳ đôi khi còn nhiệt tình hơn cả người nước ngoài, nếu không muốn bị người ta vây xem như gấu trúc thì tốt nhất nên tận lực phòng ngừa chuyện đó phát sinh.

Tháng tám ở New York rất nóng, Cơ Hạo Nguyệt chạy một hồi đã ướt đẫm mồ hôi.

"Được được, em ngạo mạn quá rồi, nhưng ít ra cũng nên để tôi lau mồ hôi giúp em chứ? Đúng là đồ con nít, coi như tôi có thêm một đứa con gái vậy!"

Hà Giai Kỳ lấy khăn giấy ướt trong túi xách ra lau mồ hôi giúp người kia. Cơ Hạo Nguyệt chỉ biết bất động đứng nhìn đối phương bận rộn, giờ phút này trong nội tâm cô rất ấm áp tự nhủ: "Kỳ thật chị ấy cũng rất dịu dàng."

Lúc câu nói này xuất hiện trong đầu, Cơ Hạo Nguyệt lập tức giật mình, sau đó lại gãi gãi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: Mình điên rồi, sao chị ta có thể dịu dàng được cơ chứ!.

"Ai dịu dàng?"

Hà Giai Kỳ không biết Cơ Hạo Nguyệt đang thầm nói gì, nghe phía sau cũng chẳng hiểu, liền mở miệng hỏi.

"A, không có gì. Chúng ta đi nhanh một chút."

Cơ Hạo Nguyệt nhanh chóng bắt lấy tay Hà Giai Kỳ kéo lên phía trước. Nếu cô thật sự nói ra, rất khó đoán chuyện gì sẽ phát sinh sau đó.

Hà Giai Kỳ cảm thấy Cơ Hạo Nguyệt hôm nay rất kỳ quái, cứ hay lầm bầm một mình, cũng không biết đang nói gì, đoán mãi không ra.

Hai người mất mười phút đồng hồ mới xuống được cầu. Hà Giai Kỳ lái xe chở cả hai về biệt thự. Đến nơi, Hà Giai Kỳ nấu cơm, Cơ Hạo Nguyệt ngồi đọc sách trong phòng khách (vì cô cảm thấy tài nấu nướng của mình kém người kia quá xa, nếu chị ta đã nguyện ý làm cơm thì mình cũng lười vận động.