Phòng Johanne an tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hô hấp trầm ổn của đàn ông…

“Cho dù thế nào, hai người cũng là vợ chồng, cô phải có nghĩa vụ chăm sóc anh ấy!” Cuối cùng Lam Kỳ chỉ lưu lại câu nói như vậy rồi kiêu căng xoay người rời đi.

Ánh đèn trong phòng làm bóng lưng quật cường kia càng kéo dài thêm…

Trong phòng rơi vào một khoảng hiu quạnh..

Thật ra, ba người bọn họ đều yêu đến đau đớn, đều đang hành hạ lẫn nhau mà thôi..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc này, Johanne không chú ý tới, vóc dáng kiêu ngạo của người đàn ông nằm trên giường màu tím nhạt cứng đờ.

Quý Xuyên đã tỉnh…

Ngay từ khi Lam Kỳ chất vấn Johanne, anh đã tỉnh.

Những lời nói thực tế tàn khốc cứ như vậy mà truyền vào tai anh.

Thật ra anh đã sớm biết…

Nhưng lại một lần nữa nghe cô nói, ngực anh vẫn âm ỉ đau..

Anh còn cảm thấy… rất lạnh. Giống như một thùng nước đá dội thẳng vào anh trong ngày đông giá rét…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Cái này… đầu tiên là rửa mặt, lau người cho anh ta? Hay là uống thuốc giải rượu trước?” Johanne nhìn người đàn ông nằm trên giường mà không biết làm thế nào.

Cô chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc đàn ông say rượu nên cô hoàn toàn không biết phải xuống tay từ đâu.

Cặp mắt thâm thúy như chim ưng đột nhiên mở ra, vẫn có chút sương mù như cũ nhưng lại trong trẻo lạnh lùng đến khó tin.

Johanne ngẩn ra.

Tỉnh lại nhanh như vậy, có phải… vừa rồi mình và Lam Kỳ nói chuyện anh ta cũng nghe?

Anh không hề liết nhìn cô một cái, vén chăn đứng lên đi ra ngoài, sống lưng lãnh ngạo vẫn cứng ngắc.

“Này…” Johanne không biết tại sao mình lại kêu anh.

Anh dừng bước nhưng không quay đầu lại, lạnh lùng mở miệng: “Tôi sẽ bảo dì Ngô vào thay ra giường cho em.”

Có ai nói chuyện ra giường đâu?

Cô chỉ muốn nói: “Anh đã uống say rồi, hãy ngủ tạm nơi này đi. Tôi sẽ sang phòng khác ngủ."

Cô cũng chẳng phải kiểu người không hợp tình hợp lý như vậy.

Mặc dù đã kháng cự anh rất lâu, muốn thoát khỏi hắn đến phát điên nhưng hôm nay cũng vì cô mà anh mới uống rượu say..

Cô ôm gối chuẩn bị ra ngoài, khi đi ngang qua anh bỗng nhiên anh kéo tay cô lại.

Cô giương mắt mê hoặclên, nhìn anh đang tự giễu: “Không cần đâu Johanne, mặc dù chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng em bị tôi ép buộc, vậy nên không cần miễn cưỡng nhân nhượng tôi, cũng chẳng cần phải thương hại tôi đâu!”

Lời nói mang đầy gai nhọn của anh làm cô run sợ vài giây.

Quả nhiên, cuộc trò chuyện của cô và Lam Kỳ, anh rất để ý, rất để ý…

Cô chu môi muốn giải thích điều gì đó nhưng anh lại xoay người đi ra ngoài.

Cước bộ vẫn không đều như cũ còn sống lưng thì thẳng tắp cứng ngắc.

Quý Xuyên anh chưa bao giờ cần bất kì kẻ nào đồng tình, anh cũng chẳng phải là tên ăn xin, không cần cô bố thí cho.

“Ngài Quý!” Mạt Quang đứng ở cửa đợi thấy anh ra ngoài vội tiến lên vịn.

Xem ra kết cục tối nay với thường ngày cũng chẳng khác nhau lắm.

“Không cần đâu, anh đi ngủ đi!” Anh đầy tay Mạt Quang ra, dáng vẻ chật vật của mình anh không muốn cho nhiều người nhìn thấy.

Nhưng sao Mạt Quang có thế yên tâm được?

“Vậy tôi đi lấy cho ngài trà giải rượu.”

“Anh cứ đi đi, tôi sẽ tự lấy!” Anh mất kiên nhẫn nhấn mạnh giọng nói.

Mạt Quang thở dài rồi cũng xoay người đi.

Đại sảnh to như vậy, trong chốc lát chỉ còn lại mình anh..

Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh.

Giống như toàn bộ thế giới đều yên lặng, an tĩnh đến thê lương.

Anh ngồi xổm người xuống bậc cầu thang.

Từng đợt lạnh lẽo như băng truyền vào xương nhưng hắn vẫn cứng đơ không cảm giác, mặc cho bản thân trôi vào ký ức…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Năm đó, anh mười hai tuổi còn Johanne sau tuổi.

Trong cô nhi viện, không có nhiều tình yêu thương, chỉ có sự ngược đãi và thô bạo.

Cả người cậu nhóc tím bầm, mặc chiếc áo mỏng manh co rúm lại trên ghế dài ở công viên.

Thời tiết lạnh băng đã sớm làm cậu đông cứng lại.

“Anh… anh ơi!” Một giọng nói non nớt giống chú mèo nhỏ lởn vởn quanh tai cậu.

“Anh ơi, tỉnh dậy đi!” Thân thể đông cứng bị đôi tay mềm mại nhỏ bé đẩy một cái: “Anh không được ngủ nơi này đâu, sẽ bị cảm lạnh đó!”

“Anh ơi… anh có nghe được không vậy?”

Thật ồn ào!

Cậu nhóc không nhịn được cau mày, rốt cuộc cũng giật giật mí mắt.

Một đôi mắt sáng ngời như bảo thạch mang theo chút ngây thơ và dí dỏm đập vào mắt cậu.

Giây phút đó…

Tinh thần cậu có chút hoảng hốt…

“Anh ơi… anh thật xinh đẹp!”

Cô bé này…

Cậu rất muốn giễu cợt cô, nhưng nhìn cặp mắt kia lại làm cậu không nói nên lời.

“Anh ơi… anh bị câm sao?” Tại sao anh ấy không nói chuyện?

Cho rằng cậu thực sự không nói chuyện được, cặp mắt ngây thơ lại hiện lên mấy phần thương yêu.

Không sợ cậu lạnh như băng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại gần sát cậu: “Anh ơi… mặt của anh cũng đông lạnh rồi. Chắc anh lạnh lắm nhỉ?”

Đúng, đúng là rất lạnh. . . .

Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy như có từng tia lửa ấm áp vây quanh thân mình.

Bên cạnh truyền đến giọng nói ríu rít. Đột nhiên, một chiếc áo bông khoát lên vai cậu.

Động tác cô bé thực ngốc. Áo bông cô nhỏ đến mức chỉ miễn cưỡng bao một nửa vai cậu.

Cau mày lại, cậu nhìn cô ngây ngốc dậm chân một bên.

Ngực lại ấm áp, một luồng nhiệt ngập tràn…

“Như vậy anh sẽ không lạnh nữa!” Cô xoa tay, thổi thổi từng hơi ấm vào: “An An phải đi rồi, không thì trở về mẹ sẽ tức giận. Anh, hẹn gặp lại nhé!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cô bé đã đem đến kỷ niệm ấm áp nhất trong anh, làm anh có chút không chống đỡ được.

Hãm sâu trong đó, anh không cách nào kìm chế, sa vào tới mười bốn năm trời.

Thật là buồn cười!

Anh ngây ngốc cho rằng, những điều ấm áp ấy sẽ thuộc về mình một ngày không xa.

Nhưng sự thực luôn tàn nhẫn.

Cô đã sớm thích Dịch Nam, thậm chí keo kiệt đến mức dù chỉ một chút, một chút thôi cũng không dành cho anh.

Đã như vậy, sao anh còn không buông tay? Tại sao anh không bỏ được cô?

Đột nhiên. . . .

Một luồng khí nóng hổi đầy sương mù tràn ngập quanh khuôn mặt lạnh như băng của anh.

Vén mi mắt lên, anh lập tức thấy một đôi tay nhỏ bé đưa ly trà đậm trước mặt anh.

Ngực nóng lên.

Tầm mắt khẽ hoạt động.

Sau đó một đôi chân trắng nõn khéo léo xuất hiện ngay tầm mắt anh.

Mi tâm lạnh lùng khẽ cau lại.

Cô vẫn thích để chân không chạy loạn trong nhà.

“Anh uống trà đi, sẽ dễ chịu hơn đó!” Johanne cuối mặt xuống nhìn anh.

“Tôi rất tỉnh táo!” Nếu như có thể, anh tình nguyện mơ hồ một chút: “Em về phòng đi, đừng động vào tôi!”

Cô cứ để chân trần như vậy, sẽ bị cảm lạnh.

“Tôi mới không thèm quan tâm anh” Cô bĩu môi, mở tay anh ra, đặt ly trà nóng vào rồi xoay người chuẩn bị đi.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp làm anh ngơ ngẩn.

“Trà hơi nóng, tốt nhất anh nên chờ chút nữa hãy uống!” Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu dặn dò một câu.

Đây là quan tâm sao?

Anh không biết.. .

Chỉ biết rằng, ngực anh đang nhộn nhạo không ngừng…

Có lẽ đây là nguyên nhân khiến anh không buông tay cô được…

"Johanne." Anh gọi cô, giọng nói trầm trầm có chút buồn bực.

Cô chạy tới cửa phòng, nghe được anh gọi nhưng cũng chẳng quay đầu.

“Những lời nói đó đừng để trong lòng.” Anh nói.

“Những lời nói?”

“Lời nói của Lam Kỳ” Anh nhàn nhạt giải thích, bỗng nhớ tới “đoạn văn” của Johanne, mi tâm anh nhíu lại chán nản.

Johanne đứng đó, sợ run một lúc.

Anh ta… đang an ủi mình sao? Cho dù mình tùy hứng làm bậy, nói với Lam Kỳ những lời…

“Ừm, tôi hiểu rồi!” Dấu đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cô ôn hòa đáp lời rồi đẩy cửa vào phòng.

Cô cũng không quay đầu lại nhìn.

“Cạch” tiếng cửa phòng đóng lại.

Trong màn đêm yên tĩnh, có vẻ bén nhọn mà chói tai. . . . . .