Lam Tiêu nhún vai, mở chai rượu ra rồi ngồi bên cạnh Quý Xuyên: “Cô ta lại giằng co đi ngoại tình?”

Quý Xuyên vẫn trầm mặt như cũ.

Lam Tiêu uống một hợp rượu: “Quý Xuyên, không phải tôi đã nói anh à? Anh muốn thể loại phụ nữ nào chẳng có? Sao cứ không có tiền đồ mà bám dính cô ta vậy? Anh nói thử tôi xem, cô ta thì có gì tốt? Vừa tùy hứng vừa kiêu căng…”

“Anh nhiều chuyện thật.” Cắt đứt lời nói của Lam Tiêu, sắc mặt anh càng nguội lạnh thêm.

Có vài người, không thể nói rõ chỗ nào tốt, nhưng mà… Anh lại cố tình không muốn quên đi…

Lam Tiêu nghẹn họng chỉ vào bạn bè tốt của mình, tức giận nâng cốc vừa để xuống trên bàn: “Anh không thích nghe tôi nói những lời không hay về cô ta nhưng thật sự cô ta chỉ biết gây sức ép cho anh mỗi ngày. Tôi thật nghi ngờ, anh có bị trúng tà không vậy? Chẳng những không bỏ cô ta đi mà cứ thích đâm đầu vào!”

Quý Xuyên lạnh lùng nhăn lông mày, đứng dậy định rời đi.

Không khí đột nhiên giảm xuống vài độ, anh thật sự tức giận rồi!

Lam Tiêu vò đầu phiền não, ngăn anh lại: “Ok, Ok, vừa rồi coi như tôi chưa nói gì cả.” Mọe nó, làm bạn tốt của anh trở thành như vậy chắc chỉ có cô ta là duy nhất, ai bảo tính tình Quý Xuyên lại cố chấp như thế.

“Ngồi xuống đi, bây giờ anh có muốn đi cũng chẳng còn chỗ nào để đi đâu!”

Quý Xuyên không phải kiểu người không hiểu chuyện, nghe vậy liền quay đầu.

Anh lại an tĩnh ngồi bên cửa sổ uống rượu.

“Muốn biết tại sao tôi vẫn ở bên cô ấy không?” Trầm mặt một lúc, rốt cuộc anh cũng mở lời.

Lam Tiêu ngẩng đầu nhìn anh "Tại sao?"

"Bởi vì hiện tại tôi còn có sức quấn chặt cô ấy. Đợi đến một ngày, khi tôi đã thật sự kiệt sức, có lẽ… tôi sẽ buông tay…” Anh nghĩ nếu thật sự ngày đó xảy ra, tim anh sẽ chết lặng mất.

“Bệnh thần kinh! Anh với Lam Kỳ đúng là một cặp! Hai kẻ đều điên!” Lam Tiêu giận giữ giễu cợt: “Nếu anh thật sự quan tâm cô ta, sao không nói sự thật ra? Tại sao không nói cho cô ta biết Dịch Nam như thế nào? Tại sao anh lại muốn gánh thay tội danh của Dịch Nam để rồi nhẫn nhịn chịu Johanne hành hạ vậy hả??”

Lam Tiêu chất vấn liên tiếp khiến Quý Xuyên trầm mặt xuống, anh chẳng nói thêm gì mà chỉ không ngừng uống rượu.

Những chuyện đó nếu có thể nói anh đã sớm làm. Chẳng qua… nói ra sự thật chỉ làm vết thương còn chưa kịp khép của Johanne càng thêm nghiêm trọng mà thôi, vậy thì anh nói để làm gì chứ?

Ly hôn…

Không có Dịch Nam ở đây, cô ấy vẫn muốn rời bỏ mình…

Dù cho một năm qua, anh đã cố gắng như vậy, toàn tâm toàn ý yêu thương cô cũng không cách nào xóa đi ý niệm này của cô…

Ngực, lại mơ hồ đau đớn…

Anh uống bao nhiêu rượu cũng không bớt đi được…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc Lam Kỳ trở lại, cau mày khó chịu nhìn căn phòng tràn ngập mùi rượu, liếc thấy Quý Xuyên, ánh mắt cô trở nên phức tạp…

"Anh ta lại say?" Tầm mắt cô dừng lại ở người Lam Tiêu đang bất tỉnh nhân sự trên ghế sofa.

"Ừ. Uống không ít." Quý Xuyên đứng dậy, cước bộ lảo đảo đi ra ngoài. Vừa rồi anh thật sự uống rất nhiều.

Anh nghĩ uống nhiều thì sẽ bớt đau nhưng… tại sao càng uống thì nỗi đau lại càng rõ?

“Quý Xuyên, anh say rồi, tối nay anh ở lại đây đi!” Lam Kỳ vịn tay anh lại.

Anh lắc đầu, rút cánh tay về, nói: “Cô chăm sóc anh cô cho tốt, tôi về.”

Kể từ khi cô ấy về làm vợ, anh không có thói quen qua đêm bên ngoài.

Lam kỳ biết mình không thuyết phục được anh, bất đắc dĩ khom người lấy chìa khóa xe trong túi anh: “Tôi đưa anh về. Đừng từ chối! Người uống rượu say không có quyền đó!”

Anh chưa kịp mở miệng cô đã kéo anh lên xe, bản thân mình thì ngồi vào ghế lái.

Tửu lượng của anh rất tốt, cho dù uống say vẫn giữ được lý trí, chẳng qua là anh trầm mặc nhắm mắt ngồi một bên làm bộ ngủ thiếp đi.

Trong buồn xe chật hẹp, mùi rượu tràn ngập cộng với tiếng hít thở trầm ổn thô trọng của hắn, Lam Kỳ có chút thở không thông.

Cô không khởi động xe ngay, lông mày tinh xảo, ánh mắt phức tạp dừng lại trên mặt Quý Xuyên.

Đôi mắt cô lướt qua một tia khó chịu.

Thế giới này, thật luôn buồn cười như vậy…

Anh yêu cô ta như điên như dại, suốt cả mười bốn năm trời…

Mà mình. . .

Lại thương anh như si như dại khờ…

“Quý Xuyên, anh thật ngốc quá!” Cô nhu tình thì thầm một tiếng, giây kế tiếp lại quật cường thu ánh mắt đầy tình cảm lại, làm bộ như chưa từng có chuyện gì khởi động xe.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Tiểu thư Lam Kỳ!” Mạt Quang đang đợi thấy Lam Kỳ đỡ Quý Xuyên liền vội vàng chạy lại nghênh đón, giúp cô đỡ anh vào ghế sofa.

Quý Xuyên vẫn ngã đầu ngủ như cũ.

“Xem ra tâm trạng ngài ấy hôm nay rất kém.” Rất ít khi anh buông thả để mình

uống say tới vậy.

“Gọi phu nhân của các người ra ngoài đi, để cô ta tận tình thực hiện trách nhiệm làm vợ của mình.” Giọng Lam Kỳ có chút cứng rắn.

“Cái này…” Mạt Quang bất đắc dĩ nói: “Lam tiểu thư nên biết tính khí của phu nhân.”

La Kỳ cười lạnh một tiếng, quét quanh một vòng trong biệt thực, hỏi: “Cô ta ở phòng nào?”

Cô chẳng cần biết tính tình đại tiểu thư gì đó, hôm nay cô cần phải thay Quý Xuyên dạy dỗ cô ta một trận.

Tính cách Lam Kỳ, Mạt Quang rất hiểu rõ, chừng nào không đạt được mục đích thì cô ấy sẽ không dừng lại, nhưng bất kể thế nào anh vẫn phải bảo vệ tốt phu nhân.

“Không nói? Vậy được, để tôi tự tìm.” Nói xong Lam Kỳ quay người lại, thật sư đi gõ cửa từng gian phòng.

Đột nhiên. . . . . .

Giọng nói có chút mê man còn mang theo nét trẻ con truyền đến: “Mạt Quang, đã trễ thế này mà vẫn có khách tới thăm à?”

Ánh mắt cô liếc qua Quý Xuyên, đôi mắt còn ngái ngủ chợt trợn lên, cả thân thể nhỏ bé co rút lại sát cánh cửa, khuôn mặt nhỏ lại cười ngọt ngào: “Ra là Lam tiểu thư tới. Vậy mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, tôi không quấy rầy nữa.”

Ai mà không biết Lam Kỳ yêu Quý Xuyên, cô không cần ra đây làm kì đà cản mũi.

Đúng rồi, một ngày nào đó đầu Quý Xuyên thông suốt, nhận ra Lam Kỳ là người con gái tốt, vậy là cô có thể chạy thoát khỏi anh ta!

Nghĩ đến điều này, cả người Johanne tràn đầy hưng phấn.

"Johanne, cô đứng lại!" Lam kỳ đột nhiên lạnh lùng hét lên.

"Có chuyện gì?" Cô chẳng thế nào khác ngoài kéo cửa ra lần nữa, lộ ra cái đầu nhỏ.

Lam Kỳ không trả lời mà đi đến sofa đỡ Quý Xuyên dậy. Mạt Quang thấy vậy chạy lại giúp đỡ một tay.

Làm cái gì vậy?

Gương mặt Johanne mê mang, nhìn chằm chằm hai người đỡ Quý Xuyên đi tới phòng mình.

"Tránh ra!" Thấy cô còn ngây ngô đứng ở cửa phòng, Lam Kỳ tức giận đẩy cô ra, dìu Quý Xuyên vào.

Mùi rượu tinh khiết xông thẳng vào mũi, Johanne phản ứng không kịp, vội vàng chạy tới la:

"Này! Mấy người đừng đùa chứ!"

Không còn kịp ngăn cản nữa, Lam Kỳ đã để Quý Xuyên nằm trên chiếc giường màu tím nhạt

Bị giày vò nãy giờ làm Quý Xuyên không vui, lông mày lạnh lùng nhíu lại.

Johanne thật muốn giơ chân đạp hắn.

Có lầm không vậy? Đó là giường cô mà!

“Lam Kỳ, cô nhầm rồi, đây là phòng của tôi. Phòng ngủ của hắn cô bảo Mạt Quang chỉ cho.” Miễn cưỡng đè xuống cảm xúc muốn bộc phát, cô kiên nhẫn giải thích.

Lam kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng "Johanne, cô đừng có mà không biết điều!"

"Lam tiểu thư chỉ giáo, tôi không biết điều chỗ nào vậy?” Johanne cảm thấy rất khó hiểu.

“Đừng tưởng rằng Quý Xuyên yêu cô thì cô có thể giày vò anh ấy thoải mái! Hôm nay nếu không phải vì cô, anh ấy cũng sẽ không để mình say như vậy. Johanne, cô nên cảm thấy may mắn khi trên đời này có một người đàng ông si tình như vậy, nguyện ý bỏ xuống tất cả để cưng chìu cô! Cô nên biết ơn chứ không phải nghĩ đủ biện pháp để hành hạ anh ấy!”

"Lam kỳ, nói chuyện công bằng chút đi, được không?" Không hiểu gì đã bị chỉ trích, Johanne cảm thấy ủy khuất vô cùng.

"Anh ta yêu tôi, cưng chìu tôi, nhưng mà… anh ta thật biết tôi cần gì sao?" Nghĩ tới một năm đã qua, tâm trạng cô có chút mất khống chế: “Anh ta yêu tôi, yêu đến mức hại chết người tôi yêu, yêu tôi đến mức lấy cha để uy hiếp tôi. Yêu kiểu vậy thật làm cho người ta hít thở không thông, Johanne tôi đây không thể nào chịu nổi! Tôi chưa bao giờ muốn hành hạ anh ta, chỉ là tôi không thương anh ta, cũng chẳng yêu anh ta nổi. Các người đều chỉ trích tôi, oán trách tôi không biết điều, trách tôi khinh người quá đáng, nhưng mà.. có ai thử đứng ở lập trường của tôi mà nghĩ? Có người nào nghĩ rằng tôi thật sự không muốn một tình yêu như vậy?”

Cặp mắt tràn đầy cảm xúc khó chịu và đè nén khiến Lam Kỳ ngơ ngẩn.

Từ trước tới giờ, cô vẫn luôn nghĩ Johanne không xứng với Quý Xuyên..

Nhưng cô chưa từng một lần đứng trên lập trường Johanne để nghĩ…

Có lẽ, cũng chẳng ai có tư cách trách móc Johanne máu lạnh, giống như mình… cũng không thể nào trách Quý Xuyên lãnh tình vậy…