*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thanh Thạch

“Thành Thành!” Lăng Thanh Vân từ trên giường bật dậy, sau đó hắn nhận ra đây là một căn phòng rất lớn, mà mình thì đang nằm trên một chiếc áo khoác, xung quanh hắn cũng nằm khá nhiều người, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, tuy không có vẻ gì giống bệnh viện nhưng có lẽ nơi này chính là một bệnh viện tạm thời.

Hắn còn sống, hắn đến khu an toàn? Nhưng mà, Trang Thành đâu?

Cảnh tượng lúc trước như tái hiện trước mắt hắn, đám quái vật hai mắt dại ra duỗi thẳng tay, nụ cười cuối cùng của Trang Thành và khuôn mặt bị móng vuốt tang thi cào tới…

Hình ảnh như đọng lại, cái đẩy mạnh lúc nguy cấp kia… Nếu Trang Thành đẩy hắn vào đàn tang thi, nói không chừng hắn còn dễ chịu hơn, ít nhất hắn không nợ cậu, nhưng Trang Thành lại đẩy hắn về phía xe cứu viện!

Mùi hôi thối của tang thi còn phảng phất trong khoang mũi nhưng quần áo bẩn thỉu trên người đã sớm được thay ra.

Những cái răng sắc nhọn vì ăn thịt sống mà be bét máu tựa như sắp cắn vào người mình nhưng hắn đã sớm an toàn.

Khuôn mặt của Trang Thành bị tang thi vốn đang đuổi theo hắn cào rách, máu văng khắp nơi, đám tang thi càng thêm kích động xông lên… Lấy tay che mặt, giống như có vô số con bọ đang cắn phá trong lòng, Lăng Thanh Vân khó chịu không nói nên lời, đến khi hắn thả tay xuống, trong mắt tràn đầy tơ máu, miệng cũng nếm được vị máu tươi.

Khi đó hắn vừa tốt nghiệp cấp hai, bà hắn nằm liệt giường vì bệnh tiểu đường biến chứng, hắn chăm sóc bà một tháng, cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn bà mất. Lúc đó, bố hắn vì muốn mua ô tô nên đám tang làm rất sơ sài, hai đứa em cùng cha khác mẹ không chỉ cười đùa trong tang lễ mà còn chỉ trỏ soi mói thi thể gầy yếu của bà, hắn tức lên đánh hai đứa nó rồi xông ra ngoài.

Bà đã mất, kỳ thật hắn cũng không để ý chuyện tang sự nhưng người đàn ông kia lúc bà sống chưa từng trở lại, đến lúc mất đi còn chậm trễ như vậy khiến hắn vô cùng tức giận.

Rời khỏi đám tang của bà, hắn đi tìm Trang Thành. Trang Thành giữ hắn lại, nhưng khi đó hắn tâm cao khí ngạo, ở nhà Trang Thành hai ngày, biết được bố mình sau khi tang lễ chấm dứt đã đi rồi, hắn liền trở về căn nhà cũ của bà.

Sau khi bà mất hắn không muốn đi học nữa, bố hắn cũng chẳng quan tâm hắn học hành thế nào, hắn biết, về sau hắn phải dựa vào mình mà sống.

Ngay từ đầu hắn còn muốn tìm việc chính quy nhưng đâu có dễ, nửa năm làm cu ly lại bởi vì không có chứng minh thư mà chỉ nhận được ít tiền, hắn liền đi theo một người quen lúc trước làm côn đồ.

Dù sao bà đã mất, bố mẹ không ai quản, khi đó hắn cảm thấy dù mình có chết chỉ sợ cũng không ai để ý, cho nên lúc đánh nhau hắn chả sợ cái gì.

Chỗ hắn du đãng chỉ là một trấn nhỏ, căn bản không có nhân vật gì máu mặt, mà bởi vì hắn không sợ cái gì cho nên dần dần thành lão đại ở đây, hắn cũng rất đắc chí. Nhưng đến một ngày, một người từ nơi khác mang theo một lô hàng tới tìm hắn.

Thuốc phiện! Mấy chuyện lừa gạt vơ vét tài sản Lăng Thanh Vân làm không ít nhưng thuốc phiện… nghĩ đến người bà trước khi mất luôn hy vọng hắn có thể thành tài, hắn từ chối.

Hắn vừa từ chối hôm trước, hôm sau liền bị bắt, người như hắn, tùy tiện tội danh nào cũng có thể tìm được vài chứng cứ, thậm chí còn bị người khác vu oan thêm mấy tội nữa… chỗ nhỏ thế này muốn công bằng cũng khó, hơn nữa hắn vốn chính là côn đồ nổi danh!

Trộm cắp xe đạp, xe máy, di động… Lăng Thanh Vân nhìn đống tội danh đó chỉ cảm thấy như bị lừa, tuy hắn có thu phí bảo hộ, lừa gạt một số người hắn ghét, còn buộc người khác đài thọ mình linh tinh nhưng hắn là côn đồ, không phải kẻ cắp! Trước giờ hắn chưa từng trộm đồ!

Thiếu chút nữa thì hắn phải vào tù, bị giam một ngày một đêm, sáng hôm sau bọn họ bảo hắn liên hệ với người nhà, hắn gọi cho bố mình. Từ sau lễ tang của bà, ông ta lên thành phố mở khách sạn nhỏ, hai người vẫn chưa gặp lại, giờ nghe thế liền mắng hắn một trận, sau đó nói sáng hôm sau mới rảnh.

Hắn cúp điện thoại, tiếp đó ma xui quỷ khiến thế nào liền gọi cho Trang Thành.

Lúc này hắn tốt nghiệp đã được hơn một năm, bạn học ngày xưa hầu như không còn liên lạc, ngay cả Trang Thành lúc trước luôn đi cùng hắn, dạo này tựa hồ cũng tránh mặt hắn, lúc đụng mặt trên đường còn kinh hoảng chạy mất.

Nhưng bị nhốt một ngày, chưa được ăn cái gì, hắn bức thiết hi vọng có ai đó nói chuyện với mình, hắn gọi cho Trang Thành, không ai nghe, lại gọi tiếp…

Sau, Trang Thành nghe máy, buổi chiều hôm đó liền đến đồn cảnh sát ở thị trấn, lúc này hắn mới biết Trang Thành nghe điện thoại trong lớp xong lại còn xin phép ra ngoài nên bị thầy giáo điểm danh phê bình, phỏng chừng lớn đến thế này đây là đầu tiên học sinh ngoan ấy bị phê bình như vậy.

Hắn gọi Trang Thành tới, nguyên bản cũng không trông mong cái gì, ai ngờ Trang Thành đến liền hỏi hắn một câu khiến hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu có chứng minh thư chưa?”

Nhìn hắn cao to nên chả ai nghĩ hắn còn chưa thành niên, Trang Thành hỏi xong hắn liền nghĩ ra năm nay hắn còn chưa tròn mười bảy, mà mấy cái xe nghe nói do hắn trộm là từ năm trước, khi đó hắn cũng chưa đến mười sáu.

Cuối cùng, Trang Thành dùng toàn bộ hai ngàn đồng tích cóp được chuộc hắn ra ngoài, hắn liền đi theo Trang Thành lên thành phố.

Hắn làm nhân viên bốc vác cho một công ty vận tải, nhưng có đôi lúc một khi đã dấn thân vào thì rất khó thoát ra, sau đó một người quen lúc trước tìm được, rồi hắn thành đàn em cho một lão đại.

Đánh người, bị đánh, dần dần hắn quen với cuộc sống như vậy, thú vui duy nhất chính là đi dạo quanh mấy khu trường học, giáo huấn đám bắt nạt trong trường…. Nói đến cũng lạ, không biết lúc trước xây trường học đám người kia nghĩ thế nào mà đối diện trường trung học trọng điểm thành phố chính là trung tâm dạy nghề, đâm ra thường thường có học viên bên trung tâm bắt nạt đám học sinh đối điện. Nhưng từ sau khi hắn bắt đầu thích thu đàn em ở trung tâm thì chuyện này không xảy ra nữa.

Lăn lộn trong thành phố hai năm, rốt cuộc hắn cũng coi như thực sự hiểu được cái gì gọi là xã hội đen. Sau đó, xảy ra một chuyện lớn.

Một tên du côn quen bạn gái, cô bé kia mới mười sáu tuổi, tốt nghiệp cấp hai xong không đi học tiếp, kết quả, một đám đàn ông uống rượu vào nói cái gì mà “đàn bà như quần áo” sau đó liền chà đạp cô bé xinh xắn kia.

Cô bé mới mười sáu tuổi đã mất đi khả năng sinh dục, sự việc liền nháo lớn.

Bởi vì các loại tiền án đều bị lật lên, tên đại ca mà hắn đi theo cũng không thoát tội, nhưng gã có chống lưng nên được đặc xá hoãn tử hình, còn lại mấy tên máu mặt trong bang đều bị phán tử hình.

Những kẻ huỷ hoại cô bé đều bị kết án, xã hội đen gần như bị xoá sổ, hắn tất nhiên cũng bị bắt, nhưng hắn rốt cuộc không làm chuyện gì xấu lắm, bị giam vài ngày rồi được thả.

Lúc hắn ra tù, Trang Thành chờ ở bên ngoài nói: “Về sau cậu tìm một công việc ổn định đi, cẩn thận không sau này không kiếm được vợ đâu!”

Không biết là vì những lời nói này hay bởi vì nhận ra nghĩa khí anh em gì đó đều là giả, hắn cai thuốc, đổi số di động, không đặt chân vào con đường đen tối kia nữa. Sau đó, Trang Thành thi đỗ đại học ở thành phố S, hắn lập tức theo cậu đến đây.

Cuộc sống trước kia từng cảnh từng cảnh tái hiện lại trước mắt, bà đã mất, hiện tại ngay cả Trang Thành vẫn luôn bên cạnh hắn cũng bị quái vật hại chết!

Lăng Thanh Vân đang nằm bỗng nhiên bật dậy liền bị váng đầu hoa mắt, sau đó hắn nhìn thấy một người mặc quân phục rằn ri.

“Cậu không sao chứ? Lúc trước cậu bị mất nước cộng thêm đói khát nên mới hôn mê.” Trương Nghị nói, anh tới đây băng bó vết thương, đúng lúc nhìn thấy người mình cứu về tỉnh lại.

“Sau đó thì sao?” Lăng Thanh Vân mặt không biểu cảm hỏi, lúc bà mất hắn rất đau lòng, gào khóc nhưng hiện tại, hắn muốn khóc cũng không khóc được.

Một tháng trước Trang Thành còn chúc mừng hắn được tăng lương, nói là sau này hai người góp tiền mua một căn hộ ở thành phố S… Mới được bao lâu? Mà giờ thế giới đã biến thành cái dạng này.

“Cậu hỏi người chạy trốn cùng cậu à? Chắc chắn là không cứu, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta bị cắn.” Trương Nghị nói, cảnh tượng đó rất kinh khủng, anh nhìn thoáng qua rồi không thể nhìn tiếp, nhưng tuyệt đối không có khả năng cậu ấy thoát được.

“Hiện tại khu an toàn thế nào? Tôi có thể nhập ngũ không? Cái khác không nói chứ đánh nhau thì tôi rất thông thạo, tôi cũng giết không ít tang thi rồi!” Lăng Thanh Vân lập tức hỏi tiếp.

“Cậu muốn nhập ngũ? Không thành vấn đề!” Trương Nghị không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, bây giờ thiếu nhất chính là quân nhân, gần như ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần là người sống là được!

“Cần đăng ký không? Tôi đi ngay!” Lăng Thanh Vân đứng lên, tuy rằng còn có chút không thoải mái, nhưng hắn bức thiết muốn đi giết tang thi.

Giết được càng nhiều càng tốt, giờ hắn đã chả còn gì để mất!

“Đương nhiên là cần đăng ký, tôi mang cậu đi ăn cơm đã. Nhưng mà tôi nói trước, về sau cậu đi theo tôi, nhiệm vụ chính là giết tang thi đó!” Trương Nghị nói.

“Đi theo anh?” Lăng Thanh Vân hỏi.

“Đúng vậy, mấy người lúc trước đi theo tôi, ba người đã biến thành tang thi rồi. Giờ đang thiếu đội viên, đăng ký một phát là xong, bây giờ…. ai….” Cảm xúc Trường Nghị trùng xuống, nhân số trong quân đội không ít nhưng rất nhiều chỗ cần người! Những người trốn tới thật vất vả mới sống sót, làm sao lại muốn đi làm chuyện nguy hiểm chứ?

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều không ngủ yên, nhưng nhân thủ không đủ, trong thành phố còn rất nhiều người chờ anh đi cứu, khu an toàn thiếu vật liệu nghiêm trọng… Trương Nghị nhịn không được bắt đầu oán giận.

Lăng Thanh Vân không để ý mấy lời ưu quốc ưu dân của Trương Nghị, với hắn mà nói, về sau có thể ra ngoài giết tang thi là được, chỉ cần giết hết tang thi, hắn chết cũng nhắm mắt!

Bởi vì suy nghĩ này, bởi vì tâm tư quay cuồng, ngay cả hoàn cảnh xung quanh như thế nào hắn cũng không chú ý. Mấy ngày trước khu an toàn chính là nơi hắn muốn cùng Trang Thành sống sót, còn hiện tại, nơi này với hắn mà nói cũng giống như cái phòng trọ trước kia, chỉ là nơi nghỉ chân.

Cơm trắng với khoai tây om, Lăng Thanh Vân một mình ăn ba suất, hắn chắc chắn đây là món khoai tây om chán nhất mà hắn từng ăn, vỏ chưa gọt, có khi chỉ là chưng chín rồi cho nước tương vào, hương vị thật sự không ra cái gì, nhưng dù như thế hắn vẫn nhồi đầy một bụng.

Người, phải ăn no mới có sức! Hiện tại hắn cứ nghĩ đến Trang Thành liền đau lòng, hận không thể lập tức lao ra ngoài liều mạng với tang thi!

Vừa ăn cơm xong, Trương Nghị liền có điện thoại, nói chuyện xong anh liền vỗ vai Lăng Thanh Vân: “Người anh em, trước hết đừng đăng ký vội, bây giờ khu an toàn còn chưa xây xong tường vây, hiện đang có tang thi xâm nhập, cậu đi theo tôi đi!”

“Được!” Lăng Thanh Vân lập tức đáp ứng.

Bên ngoài khu an toàn đang xây tường vây nhưng trong thời gian ngắn, xây tường vây không phải đơn giản, có mấy nơi phải dựa vào binh lính trong coi, mà nay, một chỗ trong đó, binh lính đang phải chiến đấu với tang thi.

Có độ khoảng ngàn tên tang thi, trong đàn tang thi còn có hai chiếc ô tô, phỏng chừng chúng chính là đi theo hai chiếc ô tô này đến đây. Không, có lẽ không chỉ có hai chiếc xe này, đợi tới gần, Lăng Thanh Vân mới nhìn thấy trong đàn tang thi thế mà còn có một số người đang chống cự.

Chính bởi vì có những người này, đám lính rất ít nổ súng, Lăng Thanh Vân nhìn tình hình, cầm lưỡi lê quân dụng mà Trương Nghị vừa cho hắn xông lên.

Trong lòng hắn nghẹn một cơn giận, hắn hận mình khi đó không thể bảo vệ Trang Thành trốn thoát, hắn hối hận khi đó chỉ cưỡi một chiếc xe máy mà dám mang theo Trang Thành chạy trốn! Nếu khi đó đứng chờ trước cửa trường Trang Thành, nói không chừng sẽ có xe quân đội khác có thể đón cậu!

Lưỡi lê bị Lăng Thanh Vân dùng như dao chặt, tang thi này, nếu sợ thì tránh không được mà cũng không dám ra tay, nhưng nếu không sợ thì sẽ cảm thấy bọn nó cũng chỉ như vậy, ngoại trừ trên thân có độc khiến người không dám tiếp cận thì về những điểm khác, tang thi không thể so với một người sống!

Lăng Thanh Vân nghiến răng vọt vào, hướng về phía những người sống sót. Đám người này nhân số không ít nhưng ai cũng sợ hãi, không thể đứng vững chống cự lại tang thi tiến công, Lăng Thanh Vân đến ngược lại làm tinh thần bọn họ chấn động, hô to vài câu lập tức phản kháng mạnh mẽ hơn!

———-

Khoai tây om: