*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thanh Thạch

Trung tâm khu an toàn kỳ thật là doanh trại cũ, xung quanh có kho lương thực, nhà máy nước, nhà máy điện các loại, chiếm diện tích rất lớn.

Tuy nhiên dân số thành phố S rất đông, cho dù rất nhiều người đã biến thành tang thi thì diện tích lớn như vậy cũng không chứa đủ. Hiện tại quốc gia đang nghĩ biện pháp mở thêm các khu an toàn khác, mà quan trọng nhất đối với một khu an toàn chính là đảm bảo đầy đủ lương thực.

Cách đó không xa, rất nhiều người đang khai khẩn ruộng đất, những người này nam có, nữ có, già có, trẻ có, bởi vì khu an toàn quy định phải làm việc thì mới được nhận thức ăn, tuy cũng có người mang theo đủ thức ăn nên không chịu làm, nhưng hơn nửa đều chủ động nhận việc.

Xây tường vây, xây nhà ở, trồng trọt, toàn bộ khu an toàn khí thế ngất trời. Hơn nữa, con người là một loài sinh vật có tiềm lực vô hạn, tương vây cao như vậy vốn phải cần rất nhiều thời gian mới xây được thì giờ mới hơn một tuần đã hoàn thành phân nửa, hơn nữa tuyệt đối không có chuyện cắt xén nguyên vật liệu.

Nay, radio của khu an toàn không ngừng phát những tin tức cổ vũ lòng người, bởi vệ tinh vẫn còn hoạt động nên các quốc gia vẫn cố gắng giữ liên lạc, mọi người cũng có thể tìm hiểu thông tin trên mạng. Toàn thế giới có ít nhất một phần mười đương trường biến thành tang thi, thêm một phần mười bị lây nhiễm trong những ngày này, và còn một phần mười chết bởi đủ loại tai nạn – tai nạn giao thông, nổ gas vân vân. Đại bộ phận đường trong thành phố S đều đã tắc chật xe, nghe nói trong đó có một con đường bởi tự dưng một chiếc xe bốc cháy khiến cho toàn bộ người sống lẫn tang thi trên đường đó đều hoá thành tro bụi.

Đô thị lớn, dân số đông, lượng xe cũng nhiều! Nếu Lăng Thanh Vân và Trang Thành không đi sớm, có lẽ qua vài ngày cũng chỉ có thể bị vây ở nội thành, mà nơi đó số lượng tang thi đang từ từ tăng lên!

Lãnh đạo khu an toàn bây giờ chính là lãnh đạo thành phố S, hiện tại cả nước Z lẫn các quốc gia khác đều nhất trí xác định lương thực là vấn đề hàng đầu cần giải quyết, cho nên toàn bộ khu an toàn, chỉ cần là nơi có thể trồng trọt thì đều sẽ được khai khẩn.

Nói vậy, đợi về sau nhân số đông hơn, khu an toàn còn có thể mở rộng ra xung quanh.

Lăng Thanh Vân vừa mới từ ngoài trở về, áo khoác bị nhân viên y tế đem đi cho nên chỉ mặc một chiếc áo len, mà chiếc áo này chính là Trang Thành mua cho hắn. Một cái áo len mấy trăm hoặc hơn một ngàn hắn cũng có thể mua được nhưng tiếc tiền. Còn Trang Thành thì khác, học chuyên tiếng Anh, ngoại ngữ hai tiếng Pháp mà còn học thêm một thứ tiếng nữa, trong khi tiếng Trung cũng rất giỏi, chỉ cần hạ bút một cái là có thể kiếm được ít tiền nhuận bút, chẳng kém tiền lương của hắn ở siêu thị.

Hơn nữa, bố mẹ Trang Thành cũng khá giả, thường xuyên gửi tiền cho cậu, ở trường học cũng không cần thuê phòng trọ, so ra còn giàu hơn cả người có công ăn việc làm như hắn.

Lại nghĩ tới Trang Thành… Lăng Thanh Vân ngồi dưới đất, cảm nhận gió bắc cứa vào hai má đau rát, không biết có phải do gió mạnh quá không mà hắn thấy mắt cay cay.

Ngày hôm qua hắn tỉnh lại ở khu an toàn, buổi chiều tham gia một hồi hỗn chiến, chiếm được đánh giá cao của Trương Nghị, đêm qua hắn chính thức trở thành một binh sĩ dưới trướng Trương Nghị. Sáng hôm nay hắn liền tham gia đội ngũ của anh, lái chiếc xe quân đội hôm trước đi càn quét một siêu thị ở ngoại thành thành phố S.

Siêu thị này đã bị người cướp đoạt một hồi, không thấy những loại thực phẩm giàu năng lượng, nhưng đối với bọn họ, đồ ăn quan trọng mà đồ dùng sinh hoạt cũng quan trọng không kém, cho nên từ giấy ăn đến băng vệ sinh, từ văn phòng phẩm đến bàn chải kem đánh răng, ngoại trừ mấy thứ đồ chơi không thực dụng, tất cả đều bị bọn họ mang đi. Dọc đường, mấy đội viên còn được cho phép ăn bánh ngọt quá hạn.

Dù sao cũng là mùa đông, bánh hết hạn nhưng hương vị không có gì thay đổi, mà bọn họ, trước kia có lẽ sẽ không muốn ăn nhưng bây giờ… hôm nào cũng ăn mấy món dở tệ, nên thấy sao bánh ruốc siêu thị này thơm thế!

Những người khai khẩn đất hoang bắt đầu trở về nhà, hiện tại khu an toàn thiếu thốn đủ thứ, nên chỗ bọn họ ở cũng không có đủ điện chiếu sáng. Còn quân nhân cùng với những người tự nguyên báo danh đi làm nhiệm vụ thì cần cứu về càng nhiều người, mang về càng nhiều vật tư.

Lăng Thanh Vân nhìn bọn họ vội vã trở về, tiếp tục ngồi trên đất nhìn bầu trời xám ngắt, nay, toàn bộ thế giới đều là khung cảnh tiêu điều.

“Lăng Thanh Vân! Không phải bảo cậu về ngủ sao? Sáng sớm mai chúng ta còn có nhiệm vụ!!” Trương Nghi khiêng một thứ nhìn giống gậy nanh sói đi lại đây.

“Tôi đi ngủ đây.” Lăng Thanh Vân đứng lên, nhìn chiếc gậy sau lưng đối phương: “Đây là cho tôi hả?”

“Đúng là cho cậu đấy, cái đồ không biết dùng súng!” Trương Nghị ném gậy nanh sói xuống đất, cái thứ này đúng là uy phong, may mà khu an toàn đang nấu chảy các loại đồ sắt để chế tác vũ khí nên anh mới xin được thứ tốt như vậy!

Lăng Thanh Vân nhặt gậy lên, bên trong rỗng nhưng sức nặng cùng với những chiếc gai sắt nhọn hoắt cắm trên đó đều chứng minh uy lực của cậy gậy này.

Vuốt vuốt gậy nanh sói trong tay, Lăng Thanh Vân không để tâm lời Trương Nghị nói. Kỳ thật trước mạt thế, hắn từng sờ vào súng rồi, nhưng lão đại hắn có súng mà không có đủ đạn nên nói cho cùng hắn đúng là không biết dùng.

Chẳng qua không biết thì có thể học nhưng Lăng Thanh Vân không muốn học, ngược lại xin một cái gậy nanh sói. Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ là một đội, ra ngoài gom vật tư, nói không chừng đằng sau những thứ đó đột nhiên nhảy ra tang thi thì sao? Năng lực cận chiến cũng rất quan trọng, hơn nữa súng được phát cho không phải là những cái bị đào thải lúc trước thì cũng là gấp rút chế tạo ra, bắn một phát có khi tang thi cũng chưa chắc đã bị làm sao.

Đương nhiên, bắn súng lão luyện như Trương Nghị thì một phát chết một con là không thành vấn đề.

Đã hơn một tuần trôi qua, con người đã có một số hiểu biết về tang thi. Nhất định phải đánh nát đầu thì tang thi mới ngừng hoạt động, mà con người bị cắn thì trên cơ bản trong vòng một giờ sẽ biến thành tang thi. Tang thi hành động chậm chạp nhưng buổi tối tựa hồ linh hoạt hơn một chút.

Bởi vì buổi tối tang thi nhanh nhẹn hơn nên buổi tối bọn họ không cần ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng địa điểm làm nhiệm vụ thường khá xa nên xuất phát sớm là không thể tránh khỏi.

“Ngày mai chúng ta sẽ đi bệnh viện, đây là nơi có nhiều tang thi nhất, không biết có thể trở về hay không.” Tâm tình Trương Nghị trùng xuống.

Khu an toàn cái gì cũng thiếu, mà cố tình đại bộ phận người sống sót trốn đến không chịu ra ngoài giết tang thi làm nhiệm vụ, thế thì thôi đi, một ít công tử nhà giàu bởi vì có xe tốt lại có tiền, lúc trốn thoát còn mang theo không ít đồ giá trị và lương thực, giờ ở khu an toàn nghiễm nhiên một bộ đại gia cái gì cũng không làm.

Trong khi những binh lính như Trương Nghị vì cứu người, vì mang vật tư về mà mỗi ngày chết rất nhiều thì những kẻ kia lấy nhẫn vàng lấy đồ ăn ra chỉ để đổi một cái ổ cắm sạc di động….

Cảm thán xong, ánh mắt Trương Nghị nhìn về phía Lăng Thanh Vân liền tràn ngập tán thưởng, người có giác ngộ như vậy đáng lẽ nên nhập ngũ từ lâu rồi!

“Chúng ta ra ngoài, giết thêm một tang thi liền ít đi một kẻ địch!” Lăng Thanh Vân ngược lại không lo lắng mình có thể sống hay không, nói thật hắn rất muốn quay lại cái công trường kia để xem, nếu Trang Thành biến thành tang thi, tốt nhất hắn nên giết cậu, để cậu có thể yên nghỉ… Nghĩ như vậy, Lăng Thanh Vân lại cảm thấy đau lòng.

Có lẽ, hắn có thể xuống tay với tất cả tang thi, nhưng hắn không có biện pháp làm hại Trang Thành, cho dù đối phương đã biến thành tang thi, không còn nhận ra hắn.

“Tư tưởng của cậu rất tốt! Đi ngủ sớm đi, sáng mai hai giờ sáng tập hợp!” Trương Nghị vỗ vỗ vai Lăng Thanh Vân, anh cũng phải đi ngủ sớm.

Lăng Thanh Vân đứng sau anh cười khổ, hồi tiểu học thầy giáo mắng hắn là đứa không biết vệ sinh không có văn minh, cấp hai đánh nhau với người khác bị chửi là đồ lưu manh, tốt nghiệp xong liền biến thành du côn thật, ngay cả Trang Thành cũng sẽ không nói hắn có tư tưởng tốt…

Khu an toàn thiếu thiết bị y tế nghiêm trọng, dược phẩm càng là sắp hết, đã có không ít người bởi vì không có thuốc hay điều kiện trị liệu mà chết. Dù sao, bây giờ rất nhiều người mắc tiểu đường cao huyết áp, mà những người này không có thuốc không được.

“Lần này, mục tiêu của chúng ta chính là mang toàn bộ đồ trong bệnh viện về, cả hai nhà thuốc đối diện cũng không thể buông tha.” Trương Nghị tuyên bố nhiệm vụ với đội viên, bởi vì nhiệm vụ lần này không đơn giản cho nên không chỉ có mình tiểu đội bọn họ bị phái đi.

Hơn mười xe tải lớn, có cả xe quân đội lẫn dân dụng, bên trong đại bộ phận là quân nhân chính quy, vào hai giờ sáng, sau khi toàn bộ tập hợp liền nối đuôi nhau hướng về phía bệnh viện thành phố S.

Bệnh viện này nằm ở vùng ngoại thành, cách chỗ Lăng Thanh Vân khá xa, Lăng Thanh Vân lại là thể loại ít sinh bệnh, bệnh rồi cũng kệ cho nên nghe cũng chưa nghe qua chỗ này, đợi ngồi vào trong xe, hắn bắt đầu xem bản đồ cùng những người khác.

Thời điểm tang thi còn chưa xuất hiện, một người nếu muốn nhanh chóng dung nhập vào một tập thể mới thì phải biết ăn nói giao tiếp mới được, nhưng giờ đây, năng lực giao tiếp đối với thời khắc gặp phải tử vong chẳng có ý nghĩa gì. Những binh lính đối mặt với người muốn lấy lòng bọn họ tuyệt đối là khinh thường, nhưng nếu có người không sợ chết nguyện ý xung phong ở phía trước thì…

Lăng Thanh Vân lúc đối mặt với tang thi hoàn toàn không hề sợ hãi như người khác, ngược lại xông pha đánh tang thi, cho nên mới quen biết được hai ngày, lại là lần đầu tiên cùng nhau làm nhiệm vụ nhưng bọn họ đã coi hắn là một phần của đội.

Mấy chiếc xe tải chạy rất nhanh để không bị tang thi bao vậy, dọc đường đi nghiền chết không ít tang thi, cũng đụng bay một ít xe nhỏ nằm giữa đường, rốt cuộc đến trưa thì tới gần bệnh viện.

“Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện cười.” Trương Nghị đột nhiên nhe răng cười: “Một đứa trẻ hỏi mẹ nó vì sao cô y tá lấy thuốc phải đeo khẩu trang, mẹ nó liền bảo đó là để đề phòng y tá ăn vụng, sau đó đứa bé nói con hiểu rồi…”

“Nó hiểu cái gì?” Một binh lính trẻ tuổi trong đội hỏi, nhìn cậu khoảng mười tám mười chín, chắc là mới nhập ngũ.

“Nó nói, thế các bác sĩ phẫu thuật cũng đeo khẩu trang khẳng định là để đề phòng bọn họ liên hoan!” Trương Nghị âm trầm mở miệng: “Phải biết, lúc đầu khi con người bắt đầu biến thành tang thi là không có dấu hiệu gì cả, có người đang sinh hoạt với vợ làm đến một nửa thì biến thành tang thi ăn luôn vợ mình. Khi đó nếu đang có ca phẫu thuật, không biết có biến thành bữa liên hoan thật hay không.”

Cậu chiến sĩ vừa hỏi nhịn không được nôn một trận, sắc mặt những người khác cũng trở nên khó coi.

“Tất cả điều chỉnh lại tinh thần đi, mỗi câu chuyện mà cũng sợ, cũng cảm thấy ghê tởm thì sao các cậu đối mặt được với tang thi?” Trương Nghị rống lớn: “Lần này chúng ta sẽ không đứng trong xe mà phải vào trong bệnh viện! Nơi đó có rất nhiều tang thi, có đủ loại hình ảnh khủng bố! Các cậu phải kiên trì cho tôi!”

Tất cả mọi người nghiêm túc lại, sau đó Trương Nghị liếc mắt nhìn đến khuôn mặt không đổi sắc của Lăng Thanh Vân: “Các cậu phải học tập Lăng Thanh Vân! Cậu ấy không sợ tang thi!”

Lăng Thanh Vân lạnh nhạt nói: “Đội trưởng Trương, đến nơi rồi, với cả, khẩu trang không có tác dụng đề phòng ăn vụng.”

Quả nhiên, cách đó không xa chính là bệnh viện. Chỗ cửa có rất nhiều xe hơi va vào nhau, vây quanh là một ít tang thi mặc áo blouse trắng, trong xe sớm đã không có người, không phải bị ăn thì chính là bị biến thành tang thi.

Đã qua hơn một tuần, những nhân viên y tế mặc áo trắng dài dính máu, óc hoặc thịt nát thối rữa từ lâu, tản ra mùi thối kinh khủng, một chút cũng không còn vẻ trang nghiêm thánh khiết trước kia.

Có lẽ do Trương Nghị đã cho mọi người một mũi tiêm dự phòng, nên những người trên xe họ biểu hiện không tồi, mấy xe khác có người mới gia nhập, nhịn không được mà bắt đầu nôn mửa. Phải biết, đằng kia có y tá đã mất nửa khuôn mặt, trong tay còn cầm một cái trông giống như đùi trẻ con, lâu lâu gặm một miếng; còn có một bác sĩ đeo kính xộc xệch, trên người không biết làm sao mà treo hai dải ruột, dao giải phẫu cắm trên người, có lẽ do người sống hắn bắt được đâm vào.

Bởi vì mấy cái xe hơi đâm nhau chặn cổng nên xe tải không thể không ngừng lại, sau đó vừa dùng súng bắn chết tang thi lang thang bên ngoài, vừa huy động người đi vào cứu viện.

Đội đầu tiên đi vào là bộ đội đặc chủng, Lăng Thanh Vân không được theo, nhưng sau khi nhóm đặc chủng đi vào thì cũng đến lượt đội bọn họ.

Nơi bọn họ đi là khu cấp cứu, vừa mới vào cửa đã có hai tang thi ập đến, Lăng Thanh Vân đi đầu, một gậy nện xuống, tang thi kia đã bị gậy nanh sói đánh cho đầu nở hoa, mà một tang thi khác bị tay súng thiện xạ Trương Nghị một đạn vỡ đầu.

Lăng Thanh Vân cẩn thận đi tiếp, tuy nói hắn không sợ chết nhưng ít ra cũng phải giết được nhiều nhiều tang thi rồi hẵng chết, hơn nữa hắn muốn đi xem tình hình Trang Thành, lúc Trang Thành đẩy hắn khí lực rất lớn, hắn vẫn luôn nhịn không được mà tự thuyết phục mình Trang Thành không có việc gì.

Thời điểm tang thi bắt đầu xuất hiện là nửa đêm, hơn nữa nghe nói người thể chất càng kém càng dễ biến thành tang thi. Điều này khiến cho ít nhất một nửa bệnh nhân trong bệnh viện biến thành tang thi, mà những nơi như bệnh viện về cơ bản sẽ không khoá cửa, liền tính tang thi không biết mở cửa nhưng người sống sẽ mở cửa, một phòng bệnh chỉ cần có một người không biến thành tang thi thì hắn sẽ mở cửa chạy ra lúc bị tang thi công kích…

Thế cho nên trong bệnh viện có rất nhiều tang thi, cũng may lúc ấy là buổi tối, nhân số trong bệnh viện giảm gần một nửa, cuối cùng không xuất hiện tình huống tang thi vây kín toàn bộ bọn họ.

Phòng cấp cứu bên này, trên sàn gạch bóng loáng lấm tấm những đốm máu và thịt thối đã mọc rêu xanh, mùi thuốc khử trùng cũng không át được mùi xác thối nồng nặc. Đội viên của Trương Nghị có người mang theo mặt nạ phòng độc tự chế, tận lực bao kín mình không một kẽ hở, trong đó, có hai người còn đội mũ bảo hiểm nồi cơm điện.

Trong bệnh viện có thể nghe thấy một số thanh âm vang lên theo quy luật, hẳn là tang thi đang hoạt động, mà ở nơi khác, thi thoảng truyền đến tiếng súng.

Lăng Thanh Vân cầm gậy nanh sói đi ở phía trước, hắn vừa mới rẽ, trước mắt bỗng xuất hiện một đám tang thi mặt mũi xám ngắt. Những tang thi đó nguyên bản đang vây quanh một cánh cửa, hoặc là đứng im hoặc là gõ cửa đập tường, hiện tại nhìn thấy bọn họ liền đi về phía này.

Những tang thi đó như bỗng sống lại, trở nên hưng phấn dị thường, ngay cả lão già tang thi miệng không còn mấy cái răng cũng ngoác mồm không khép lại được, chất lỏng không rõ theo khoé miệng chảy xuống, nhễu lên cái đầu của đứa bé tang thi…

—————

Gậy nanh sói: