Edit: Thanh Thạch

Lăng Thanh Vân và Trang Thành bị nhốt ở gian phòng này đã bốn ngày.

Ngoài cửa bị tang thi theo tới chặn cứng, phía dưới cửa sổ cũng đều là tang thi, cho dù bọn họ đối phó được tang thi ngoài cửa nhưng chỉ bằng hai chân cũng không chạy xa được.

“Thình thịch! Thình thịch!” Từ cánh cửa đóng chặt đã được chặn gạch vẫn vang lên tiếng gõ đều đều, nghĩ cũng biết là đám tang thi đuổi theo bọn họ vẫn chờ ở bên ngoài.

Đồng thời phía dưới cửa sổ cũng truyền đến tiếng cào tường, nếu không phải tang thi không biết trèo tường thì sợ là bọn chúng đã leo từ cửa sổ vào ăn bọn họ!

Lăng Thanh Vân nghe tiếng gõ cửa rất có tiết tấu chưa từng gián đoạn, sắc mặt xanh mét, loại cảm giác chờ chết này khiến người cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt, trước khi chết muốn ngủ yên một giấc cũng không được. Mấy ngày nay hầu như hắn không thể chợp mắt, chỉ sợ lúc mình nhắm mắt tang thi lại vọt vào.

Nếu là bình thường có lẽ sẽ cảm thấy cùng lắm thì chết, chẳng sao cả, nhưng thật sự đến tuyệt cảnh rồi, khát khao muốn sống lại mạnh mẽ vô cùng, tựa như hắn, tuy rằng cục diện bây giờ gần như là phải chết, nhưng hắn lại không muốn chết chút nào.

Khác với Lăng Thanh Vân, Trang Thành vẫn luôn yên lặng, cậu nghịch hộp cháo bát bảo cuối cùng trong tay, thường thường ngẩng đầu nhìn Lăng Thanh Vân một cái.

“Thành Thành, có lẽ chúng ta phải chết ở đây rồi.” Lăng Thanh Vân có chút áy náy mở miệng, khi đó sao hắn không đưa Trang Thành về phòng ngủ lấy thẻ sinh viên chứ? Bên kia mặc dù có không ít tang thi nhưng nếu hợp sức một phen, nói không chừng có thể thành công. Sau đó, Trang Thành là nghiên cứu sinh, khẳng định có thể lên xe quân đội cứu viện, dù hắn không thể đi theo đến khu an toàn nhưng ít nhất Trang Thành có thể sống sót.

“Chết ở đây cũng tốt, ít nhất không bị biến thành tang thi… Nếu chết rồi, không biết tang thi có còn hứng thú với chúng ta không nhỉ? Cậu nói xem liệu thật lâu sau này, có ai phát hiện ra hài cốt của chúng ta ở đây không?” Trang Thành cười cười, bởi vì thiếu nước, môi cậu khô nẻ nứt toác.

Bọn họ trốn vào đây xong liền phát hiện vấn đề thiếu nước, tuy bên người có hai chai nước nhưng có thể chống đỡ được bao lâu? Trang Thành cố tiết kiệm đến mấy giờ cũng chỉ còn vài ngụm.

Cậu nhìn Lăng Thanh Vân râu ria xồm xoàm mấy ngày không cạo, đối phương tuy tiều tụy không chịu nổi nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.

Kỳ thật chết ở đây cũng tốt, ít nhất bọn họ có thể chết cùng một chỗ, không phải sao? Nhưng đã đến tình trạng này mà cậu vẫn không dám thổ lộ… chỉ sợ tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh lại nháo ra chuyện không vui.

Cậu thích Lăng Thanh Vân, thích từ lâu từ lâu rồi, nhưng Lăng Thanh Vân luôn coi cậu là ân nhân là anh em, sẽ không yêu cậu.

Nhiều năm như vậy, cậu ám chỉ rất nhiều lần, từ phim ảnh đến sách báo đồng tính, mỗi lần Lăng Thanh Vân đều tỏ ra khinh thường, cảm thấy thần kinh mới muốn bị thằng khác đè, nhưng Lăng Thanh Vân không biết người mà hắn coi là bạn tốt anh em tốt cũng bị thần kinh như vậy đấy.

“Khi đó chúng ta đều chết rồi, còn hai bộ xương thì làm được trò trống gì?” Lăng Thanh Vân đến bên cửa sổ nhìn, có mấy tang thi đang ngơ ngác đứng lập tức với tay muốn nhảy lên, nhưng nơi này dù có thấp cũng là tầng hai, chỉ bằng hai tay khẳng định không bắt được Lăng Thanh Vân.

“Mẹ nó thối quá đi mất!” Mùi hôi thối dưới lầu xộc lên, Lăng Thanh Vân nhịn không được nhổ một bãi nước bọt.

Tuy bây giờ là mùa đông, những người biến thành tang thi hầu như không bị thối rữa nhưng xương cốt người sống bị ăn vẫn còn đó, máu đỏ sậm dính trên người tang thi, khiến nơi này tràn ngập mùi xác thối, làm người ta buồn nôn.

Nhìn đám tang thi trên người bị gặm mất không ít thịt rồi muốn đi ăn thịt người khác, Lăng Thanh Vân hận không thể đổ nước tiểu vào mấy cái mồm đang ngoác ra kia.

Nhưng đã lâu rồi hắn không uống nước, thật đúng là không đi tiểu được, về phần bụng, đã sớm đói đến không cảm giác.

“Thanh Vân, đừng tức giận với bọn nó nữa, cậu uống nước đi.” Trang Thành nói, lấy ra ít nước còn lại.

“Cậu uống chưa?” Lăng Thanh Vân nhìn thoáng qua cái chai chỉ còn tý mẩu, hỏi.

“Tôi uống rồi.” Trang Thành nói, cậu uống rồi, nhưng là uống vào sáng hôm qua.

Nếu phải chết thì cậu hi vọng mình có thể chết trước Lăng Thanh Vân.

Lăng Thanh Vân uống một ngụm, sau đó nhìn thấy Trang Thành mở hộp cháo ra.

“Thơm quá!” Lăng Thanh Vân nói: “Cậu ăn trước đi, ăn nhiều vào.”

Trang Thành bị Lăng Thanh Vân nhìn chằm chằm, ăn mấy miếng: “Ngoài kia mùi kinh quá, tôi không muốn ăn, cậu ăn đi, đến lúc phải chạy trốn, tôi còn phải dựa vào cậu đó.”

Lăng Thanh Vân ăn mấy miếng rồi thôi, còn chút ít thức ăn này, không thể ăn hết!

Hai người ngồi im lặng trong phòng chờ chết bỗng nghe được xa xa truyền đến tiếng súng.

Từ khi xảy ra tai họa, toàn bộ bộ máy chính phủ lập tức vận hành, dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp tang thi, cứu người sống sót, nhưng được cứu đầu tiên đương nhiên là nhóm người hữu dụng nhất, sau đó mới đến lượt những người khác.

Cái đêm đầu tiên ấy, cũng chính là thời điểm ít tang thi nhất, rất nhiều người đi theo xe quân đội đến khu an toàn, Trang Thành cũng thuộc nhóm đầu tiên được cứu nhưng lúc rời khỏi phòng ngủ cậu lại không mang theo thẻ sinh viên hay chứng mình thư…

Mấy ngày nay thường thường cũng có trực thăng bay qua, bọn họ kêu gọi người sóng sót tụ tập lại với nhau chờ cứu viện, nhưng khu công trường này chỉ có hai người bọn họ, chỉ có hai người làm sao có thể khiến đội cứu viện đặc biệt đến cứu?

“Có tiếng súng! Có lẽ là xe cứu viện đấy!” Di động của hắn và Trang Thành đều đã hết pin, nhưng trước đó đã nhận được tin nhắn nói rằng tang thi là kẻ địch của toàn nhân loại, hi vọng mọi người đoàn kết lại với nhau, quốc gia sẽ cố gắng hết sức để cứu viện mọi người.

Càng vào thời khắc nguy hiểm, mọi người càng phải đoàn kết, quốc gia hẳn là cũng biết điểm này, cho nên mới kêu gọi như vậy, mà cứu được càng nhiều người thì mới có càng nhiều người tham gia kiến thiết sau này.

“Công trường bên này còn chưa hoàn công, vốn đã chẳng có mấy người. Người làm ở công trường đều dựng lều lán tạm bợ để ở, cho dù tang thi ngu ngốc nhưng lại rất khỏe, đập sập cửa chạy vào rất dễ dàng. Nơi này cơ bản không còn người sống, muốn cứu người cũng nên đi nội thành cứu, phỏng chừng có rất nhiều người bị nhốt trong nhà không ra được… Người đến lần này có thể là vì cần cẩu trong công trường hoặc là dụng cụ và vật liệu.” Trang Thành nói, bên này có một đống nhà chưa xây xong, so ra chỗ bọn họ ở bây giờ đã tính là sắp hoàn thành, ít nhất đã lắp cửa.

“Mặc kệ bọn họ tới làm gì, có thể cứu chúng ta ra ngoài là tốt rồi!” Lăng Thanh Vân hưng phấn nói, hai ba miếng húp hết chỗ cháo vốn định giữ lại: “Thành Thành, lát nữa cậu phải nắm chặt tay tôi, chúng ta cùng chạy khỏi đây!”

Trang Thành còn chưa đáp lại đã thấy Lăng Thanh Vân hô to cứu mạng, thanh âm đặc biệt vang dội, khiến đám tang thi lập tức dừng gõ cửa, mấy giây sau càng gõ mạnh hơn.

“Còn người sống sót sao? Chúng tôi tới ngay đây!” Xa xa vọng lại tiếng loa.

“Bọn họ tới cứu chúng ta đó!” Lăng Thanh Vân nắm tay Trang Thành.

Trang Thành gắt gao cầm chặt tay đối phương, cậu rất kích động, bọn họ có thể sống rồi! Cho dù thế giới biến thành cái dạng này, chỉ cần được sống là tốt rồi!

Rất nhanh, một chiếc xe quân đội xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, chiếc xe tải này đã được cải tiến, thùng xe đằng sau được bọc sắt để tang thi không bắt được người bên trong, mà người bên trong đứng sau lá chắn cầm súng bắn chết tang thi xung quanh.

Những người này mặc quần áo đủ loại kiểu dáng, không phải tất cả đều là quân nhân, trên xe còn đặt một cái đài, rè rè vang lên tiếng cổ vũ: “Các đồng chí cố lên! Giết một tên thì huề, giết hai tên thì lời, chỉ có giết sạch những con quái vật này chúng ta mới có thể sống yên ổn!”

“Hỡi các đồng chí! Thêm một đồng bào là thêm một chiến hữu, mất một đồng bào là thêm một kẻ địch, nhất định phải cố gắng cứu người!”

….

Lăng Thanh Vân thường xuyên xem thời sự nên cũng nghe ra đây là giọng của người lãnh đạo đất nước, đến tình trạng này, gặp phải thảm họa không thể tưởng tượng được, liền giống như chiến tranh kháng nước R lúc trước, con người phải có đủ dũng khí để đối đầu giết sạch bọn chúng!

Cơ hội sống sót ngay tại trước mắt nhưng phía trước căn nhà nơi Lăng Thanh Vân và Trang Thành trốn chất đầy vật liệu, xe tải không tới gần được!

Lăng Thanh Vân và Trang Thành rất nhanh nhận ra vấn đề này, tuy rằng xe cứu viện sẽ cứu bọn họ nhưng người trên xe không có khả năng xuống xe tới cứu bọn họ!

“Các cậu chạy tới đây đi! Chúng tôi không qua được! Chúng tôi sẽ cố gắng thanh lý đám tang thi ở đây!” Trương Nghị đứng trên xe cầm loa hô. Trực thăng đã điều tra qua nơi này, nhìn thấy có xe chứa vật liệu xây dựng còn chưa dỡ xuống, vả lại khu an toàn hiện giờ rất cần cần cẩu nên hôm nay bọn họ mới tới đây.

Bọn họ có nhiệm vụ của mình nhưng anh là quân nhân, lúc này không thể thấy người sống mà mặc kệ.

“Đội trưởng Trương, cứu bọn họ làm gì? Tang thi đều kéo tới đây rồi.” Một gã trung niên bất mãn lên tiếng, gã là tài xế xe tải, tai họa ập đến, gã liền lái xe tải chạy một mạch tới khu an toàn, vốn nghĩ sẽ không có việc gì, không ngờ giờ vì kiếm thức ăn còn phải quay lại cái nơi nguy hiểm này…

“Không cứu chẳng lẽ cứ để bọn họ biến thành tang thi? Cứu bọn họ, bọn họ có thể giúp chúng ta giết tang thi!” Trương Nghị lập tức đáp, thêm một người là thêm một tia hy vọng.

Mấy ngày nay bọn họ đã không thể không bỏ qua một số người, trơ mắt nhìn những người đó bị tang thi bủa vây, nhưng cho dù thế nào, trước đó cũng nên cố gắng hết sức.

Trong tay những người đang bắn tang thi là súng tầm ngắn mấy ngày nay mới gấp rút chế tạo ra, Trương Nghị cầm súng của mình bắn những tang thi đằng xa đang bao vây dưới lầu, lúc này giết thêm một con, hai người kia liền thêm một cơ hội sống sót.

Lăng Thanh Vân nhìn tình hình bên dưới, đúng lúc thấy mấy tang thi hung dữ nhất bị một súng bắn nát sọ, hắn không hề do dự, lựa chọn tin tưởng độ chính xác của người đang nổ súng.

Hắn nắm chặt ống thép trong tay, sau đó liền ném đống gạch và ván gỗ trong phòng xuống.

Gạch và ván gỗ đập ngã mấy tang thi, gạch văng ra xa cũng dụ đi mấy tang thi, tầng hai không cao, hắn nhảy xuống dưới, ngã lên tấm ván quăng xuống lúc nãy, sau đó hắn liền tham gia trận chiến, đánh chết tên tang thi nằm dưới ván gỗ đang quơ tay về phía mình.

“Thành Thành! Nhảy xuống!” Lăng Thanh Vân điên cuồng nện những tang thi chung quanh, từ mấy ngày trước, hắn đã không coi những thứ quái vật mặt mày xanh tím này là người rồi! Hắn muốn giết bọn chúng, như vậy hắn mới có thể sống sót!

May mắn, tang thi hành động chậm chạp cũng không có trí tuệ, chỉ cần liều mạng mà đánh, không sợ bọn chúng thì một người sống chắc chắn có thể đánh thắng một tang thi. Từ nhỏ hắn đã thích đánh nhau, lúc này đối phó với mấy tang thi quanh người không thành vấn đề.

Trang Thành không chút do dự nhảy xuống, trong tay cũng cầm gậy, đánh vào tang thi xung quanh.

So với Lăng Thanh Vân, Trang Thành yếu hơn nhiều, nhưng nhờ có gậy, cậu có thể hất ra tang thi đang nhào tới, tang thi ngu ngốc, một khi bị đánh ra, trong chốc lát sẽ không tiếp tục nhào đến.

Tiếng súng vang lên liên tục, bắn chết không ít tang thi đuổi theo, nhưng đồng thời tiếng súng cũng đưa tới càng nhiều tang thi, đặc biệt là lúc đến gần xe cứu viện, đám tang thi vốn chạy theo xe cũng đuổi tới!

Lăng Thanh Vân ở phía trước mở đường, đương nhiên cũng gặp càng nhiều nguy hiểm, ống thép trong tay đánh ra liên tục, tay cũng bắt đầu đau nhức, có người bắn hỗ trợ nhưng trong xe phần lớn không phải lính chính quy, không dám bắn chết tang thi bên cạnh bọn họ, chỉ sợ không cẩn thận bắn nhầm vào người bọn họ.

Hơn nữa tang thi nhiều lắm! Bọn họ chỉ có vài người, muốn đánh nhau cũng đánh không lại.

Trương Nghị bắn không ngừng tay, tiếc rằng đưa tới quá nhiều tang thi, anh nhìn thấy Lăng Thanh Vân đã gần tới nơi, lập tức mở một tấm sắt trên thùng xe: “Mau tới đây!”

Ngay phía trước Lăng Thanh Vân chính là xe tải, nhưng khoảng cách mấy mét ngắn ngủi này đối với hắn mà nói lại rất xa xôi. Đồng thời, tang thi bao vây quanh người càng ngày càng nhiều.

Tang thi tanh hôi bủa vây lấy mình, Lăng Thanh Vân vung ống thép, còn phải kéo Trang Thành phía sau.

Trang Thành đi theo sau Lăng Thanh Vân, mắt thấy sắp được cứu vớt nhưng rừng tang thi rậm rạp lại có thể kéo cả hai xuống địa ngục!

Nếu Lăng Thanh Vân mặc kệ cậu chạy đi còn có thể có cơ hội sống, nhưng lúc này Lăng Thanh Vân lại quay người lại!

Trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, cho dù Lăng Thanh Vân không thích mình nhưng ít nhất hắn vẫn quan tâm cậu!

Giờ phút này, Trang Thành đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình vô cùng tỉnh táo, động tác của tang thi chung quanh dường như chậm lại, móng vuốt của chúng nó rất nhanh có thể túm được Lăng Thanh Vân!

Bọn họ phải chết ở chỗ này sao? Không! Tuyệt đối không được! Trang Thành đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh không biết từ đâu ra chạy thẳng đến tay, một giây này, cậu thậm chí có loại cảm giác hết thảy đều nắm giữ trong lòng bàn tay.

Lăng Thanh Vân vừa mới vươn tay đã bị Trang Thành đẩy mạnh!

Hắn chưa bao giờ biết Trang Thành có thể khỏe như vậy, đẩy một cái, hắn đã lảo đảo ngã đến bên cạnh xe tải, mà khi hắn quay lại, Trang Thành đã bị tang thi bao phủ!

Người vẫn luôn chăm sóc hắn hiện giờ đang bám trụ mấy tang thi chạy tới, gậy gộc trong tay đánh vào đầu chúng, quần áo dính đầy máu, thế nhưng vẫn cười với hắn.

Có người kéo tay mình, hắn bị kéo lên xe, sau đó tấm sắt kia lập tức đóng lại, tốc độ rất nhanh nhưng vẫn kẹp một ít tay tang thi, những cánh tay kia không ngừng quơ quào khiến người trên xe lộn xộn tránh né.

Xe rất nhanh nổ máy, một người mặc quân phục rằn ri nháy mắt mở cửa đẩy đám tang thị bị đánh chết ra ngoài: “Thằng nhóc cậu tốt số phết, vừa rồi tôi còn tưởng hai người đều sẽ chết ở đó.”

Lăng Thanh Vân ngẩn ngơ, trên mặt không có biểu tình gì, mấy ngày ăn không đủ ngủ không yên, vừa rồi vì chạy trốn mà sức cùng lực kiệt, hơn nữa lại nhìn thấy Trang Thành chết… hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.