Aiz… Thước Nhạc thở dài mở mắt, nhìn ánh trăng màu trắng bạc bên ngoài, vẻ mặt cô đơn. Từ khi đi vào thế giới này, cậu không lúc nào không nhớ nhà, nhớ người yêu, nhớ con, còn cả người nhà nữa. Từ sau khi không thể sử dụng không gian, ngày nào cậu cũng thử, hy vọng có thể mở không gian ra. Miu Miu ở trong không gian không biết giờ thế nào? Cho dù trong không gian có Lam Tử, Kim Cương, Miu Miu cũng rất ngoan ngoãn, nhưng để mình nó ở trong không gian, lòng cậu vẫn không yên.

Lại một lần nữa thất bại, Thước Nhạc không biết không gian xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không có phản ứng, mà hoa sen vốn bao lấy nửa người cậu cũng không thấy đâu nữa, thậm chí còn không hiện ra trên người cậu luôn. Nếu không phải tin tưởng hoa sen vẫn dung hợp với cậu, cậu sẽ sợ hãi phải chăng không gian đã hoàn toàn biến mất. Như vậy lại càng thêm lo lắng cho Miu Miu.

Lại đến họp chợ, Thước Nhạc dẫn Lan Y, Lan Phi đi cùng, hôm nay Lan Y và Lan Phi chịu trách nhiệm bán sọt, cậu chuẩn bị bán đồ ăn vặt bên cạnh.

Kỳ thật những thứ mà cậu biết thì điêu khắc lại càng dễ dàng, có thần thức thì điêu khắc không chút khó khăn nào. Mà thứ đó lại bán được giá cao, nhưng gỗ ở nơi này rất đắt, ở nơi xa xôi như vậy cũng không bán được, hơn nữa làm cũng không nhanh. Loại buôn bán nhỏ như vậy lại có thể nhanh chóng kiếm tiền hơn.

Hôm nay cậu chuẩn bị bán bánh rán trái cây. Nói tới bánh rán trái cây thì hồi lên trung học thì rất hay ăn, bánh rán trái cây ở Yến Kinh cũng rất nhiều nhưng cậu lại chưa từng ăn thử, mà bản thân lại tự làm chút ở nhà.

Dậy sớm hái chút trái cây, dùng bột ngô, đậu xanh còn có thêm gạo trắng nấu thành cháo theo tỉ lệ. May mà cây cối ở đây không khác mấy so với Địa Cầu, cho dù mọc lên không giống nhưng ra trái lại tương tự, không chừng là họ hàng gần của chúng nó. Không có tương ngọt, hạt tiêu… cậu từng thấy trong nhà Lan Kiều đại thúc có thự tương đậu, là loại thức ăn không có trên Địa Cầu, hương vị ngọt ngào, không quá thơm. Thước Nhạc mua chút thịt để ướp, hơn nữa thêm chút gia vị làm thành món thịt ướp đậu tương, mùi vị rất ngon. Khi vừa làm xong, Lan Phi ăn vụng rất nhiều, tối uống thuốc suốt. Hơn nữa thêm vào trứng gà cùng với hành hoa thái, như vậy đã xong phần nguyên liệu.

Nồi nấu bằng sắt đã tìm thợ rèn đúc, bếp là bếp lò, sợ độ nóng quá cao còn dùng thêm hai cái móc sắt xuyên qua nồi, khi không cần nữa thì nhấc lên. Cậu rất nhanh tay, đã ở nhà thí nghiệm qua, không có vấn đề gì. Tất cả đống này cũng chỉ có nồi sắt có chút đắt, hết tám trăm văn tiền. Phí tổn cũng chỉ đôi chút, coi như buôn bán nhỏ.

Bánh rán trái cây không phải đồ gì quá ngon, nhưng cứ nhìn những quán bánh rán trái cây bình thường người tới tấp nập cũng biết nó rất có tiềm năng thị trường. Trước kia Thước Nhạc cứ đi học thì cứ thấy lại muốn mua, một thời gian không ăn còn có thể nhớ nữa, coi như một loại thức ăn đại chúng. Thức ăn trên thế giới này tuy không thiếu nhưng cũng không thể so với trên Địa Cầu, những món mới làm ra như vậy rất nhanh đã được mọi người yêu thích. Nhất là món thịt ướp đậu tương do Thước Nhạc đặc chế kia, sau khi đun nóng lên thì rất thơm, còn ngon hơn loại mà trước kia Thước Nhạc từng ăn. Sau đó quan sát thử mới biết loại đậu tương này ăn vào lúc nóng sẽ kèm theo mùi vị ngọt ngào, khiến ăn ngon hơn rất nhiều.

Hôm nay họ đến rất sớm, chiếm được một chỗ khá lớn trong khu họp chợ. Bên cạnh nơi họ bày hàng có một gốc cây đại thụ, cũng chiếm chỗ nên bày quán xa xa một chút. Xe bò có thể để ngay phía sau, rất rộng.

Sạp hàng là chiếc bàn gấp đơn giản, cậu tự dùng gỗ phế liệu làm ra, ở giữa làm khe đựng nồi, hai bên bày gia vị, dầu… phía dưới bàn có một ngăn rỗng đặt rất nhiều lá sen.

Ba người nhanh chóng dọn dép quầy hàng, lần trước khi về, Thước Nhạc đã chia cho hai đứa mỗi đứa năm trăm văn, coi như quà cảm ơn, rồi còn nói nếu không cầm lần sau sẽ không để họ trông quán giúp thì hai đứa mới nhận. Tuy nhiên mỗi người trả lại cậu bốn trăm văn, nhiều hơn nữa thì nói sao cũng không nhận. Tiền trong tay cậu đưa cho hai người rồi còn mua linh tinh cũng chỉ còn lại một nửa.

Vừa bày sạp, có thể bởi không biết là thứ gì nên không có người đến mua, ba người đến sớm chỉ vội vàng ăn qua bánh bột ngô, do vậy mỗi người ăn một chút nữa.

Đặt bếp lên bếp, dùng muỗng nhỏ múc chút mỡ lợn, chờ đến khi nó tan ra dùng chiếc bản chải nhỏ bôi đều quanh nồi, lập tức mùi bánh rán mỡ lợn bay lên. Cậu tuy muốn dùng dầu thực vật nhưng nơi này chỉ có chút dầu hạt cải mà vẫn còn hơi nước, hương vị không ngon cũng không sử dụng tốt. So ra mà nói, mỡ lợn đông lại tiện sử dụng hơn. Quan trọng hơn là, so với dầu hạt cải, người nơi này càng thích mở lợn hơn. Dù sao hiện tại cuộc sống cũng không được tốt như vậy, bình thường cũng rất tiếc dùng đến mỡ.

Trải một lớp trứng gà rồi đổ tương cho trái cây lên, tay Thước Nhạc nhanh chóng thao tác, động tác thuần thục xinh đẹp, không giống như đang nấu nướng mà tưởng như đang làm nghệ thuật vậy. Hơn nữa vẻ ngoài của cậu cũng đẹp, cảm giác nhìn cậu làm việc cũng là một loại hưởng thụ.

Những động tác này hấp dẫn những người đến họp chợ, không đợi đến khi Thước Nhạc làm cái thứ hai, khách hàng đã tới cửa.

“Hậu sinh, ngươi đang làm gì vậy?” Một người sấp xỉ tuổi Lan thúc tiến lên hỏi.

Thước Nhạc nhìn ảnh da mà hắn cầm trên tay, hẳn cũng là thợ săn, “Đại thúc, thứ ta làm này gọi là bánh rán trái cây. Ngài thử một cái không? Mười văn tiền một cái, ngài là vị khách đầu tiên, ta giảm giá cho ngài, chỉ tám văn thôi nhé.” Thước Nhạc cười nói.

Bánh rán trái cây này bởi vì nhiều dầu, ba văn tiền, những gia liệu phối hợp vào cũng khoảng hai văn tiền nên bán mười văn tiền một cái, tuy rằng không lãi lắm nhưng tiêu thụ nhanh, cũng được một nửa lợi nhuận, rất nhanh hoàn vốn.

Đại thúc kia vừa nghe mười văn tiền, giá cũng không quý, dù sao mua cái bánh nướng còn mất những hai văn tiền nữa cơ mà, bánh này mất mười văn tiền nhưng còn có thịt, có mỡ, rất hợp giá, “Được, hậu sinh, ngươi cho ta một cái.”

“Được ạ.” Đã khai trương, Thước Nhạc rất vui. Mở lò để nóng hơn, tốc độ của cậu cũng nhanh, không lâu sau đã làm xong một cái bánh rán trái cây.

“Tám văn tiền cho ngươi.” Đại thúc đưa tiền cho cậu, Thước Nhạc lấy ra một chiếc hộp từ dưới bàn, bên trên có một cái lỗ rộng cỡ cái chén, “Đại thúc, thúc cho tiền vào trong này.” Tuy rằng người nơi này không quá chú ý đến vệ sinh nhưng cậu cũng không muốn làm như vậy. Tiền được đặt vào trong bát, Thước Nhạc nhìn lướt qua, vừa đúng tám văn tiền, tay trái khẽ rung, tám văn tiền trượt theo rãnh nhỏ đi vào một cái lỗ không quá lớn phía sau, tựa như hộp giữ tiền vậy.

Đại thúc thấy vậy thì giơ ngón cái lên, “Hậu sinh hảo thân thủ.”

Thước Nhạc cười cười, không nói gì, cho dù cậu không thể sử dụng linh khí cũng không sử dụng tinh thần lực nhưng chút võ vẽ như vậy vẫn phải có.

“Ưm, rất ngon.” Nóng hầm hập, trong mì phở còn mang theo mùi thịt, trái cây bên trong rất tươi mới, lớp bánh rán trứng bên ngoài rất thơm ngon, còn mang theo hương gạo thơm nồng.

Sau khi đại thúc này rời khỏi, công việc của cậu lập tức bận lu bù, Lan Y bên kia cũng đã khai trương.

Tốc độ làm bánh của cậu rất nhanh, phương pháp bán vừa làm vừa bán này rất được hoan nghênh, rất nhiều người chưa ăn điểm tâm đều đến đây. Người đến rất nhiều, cậu cũng không sợ ai lấy mất tiền nên đặt chiếc hộp lên trên bàn, người đến mua sẽ tự giác đặt tiền bên trong, cậu chỉ cần khẽ chạm vào để đồng tiền rơi vào trong khe hẹp là được rồi. Động tác kia rất hoa lệ, mấy lần thực hiện cũng có người trục lợi, chỉ thả tám, chín đồng, mỗi lần nhìn thấy, cậu cũng không xem hộp mà chỉ tươi cười nhìn khách hàng, người nọ cũng thấy ngại mà rời đi khiến người ta không biết nói gì.

Chợ bắt đầu trở lên náo nhiệt, Thước Nhạc tuy không vội đến loạn lên nhưng cũng chưa từng dừng tay. Cậu còn phải chú ý việc buôn bán của hai người Lan Y bên kia, nhưng hôm nay không biết vì sao những loại giá cao đều không bán được, Thước Nhạc thấy kỳ lạ.

Vẫn đang buồn bực liền thấy khách hàng cầm theo hộp đựng không khác mấy so với cái họ bán đi đến, khác không nói mà chỉ nói đến hình thức kia nơi này không hề có, như vậy chỉ có thể nói rằng có người học trộm cách làm của cậu.

“Đại nương, hộp đựng trên tay ngài bán bao nhiêu vậy?”

Cụ bà hẳn cũng thấy sạp hàng bên cạnh, “À, ta mua ở nhà đầu phía đông chợ kìa, bốn trăm năm mươi văn thôi, rẻ hơn năm mươi văn so với sạp của các cậu đó.”

Thước Nhạc cười cười, thần thức đã đảo qua chiếc hộp trên tay lão đại nương, ân, kiểu dáng rất giống nhưng kỹ thuật lại kém chút. Khi cậu làm đã dùng thần thức quan sát các phương, rất nhiều loại hình dáng khi làm thì cũng rất đơn giản, cơ thể cậu được linh khí cải tạo hơn nữa còn dung hợp với hoa sen nên tố chất cơ thể đã có thể so với tiên nhân, tuy rằng không cố ý rèn luyện nhưng hai tay của cậu linh hoạt hơn bất luận kẻ nào. Những món đồ được làm ra cũng rất tốt, đây là không thể học mà làm được. Cũng bởi vậy, về mặt chi tiết thì chiếc hộp kia có hơi tô ráp, nếu không nhìn kỹ thì không có cảm giác gì nhưng nếu cùng cầm lên so sánh thì sẽ thấy rõ sự khác biệt về chất lượng.

“Thước đại ca, chúng ta làm gì bây giờ, cũng giảm giá sao ạ?” Lan Y nhíu mày, lo lắng hỏi.

Cậu cười cười, “Không cần, Lan Phi, đệ trước dạo quanh xem trong chợ có mấy nhà bán thế, giá cả bao nhiêu?”

“Dạ,” Lan Phi gật đầu, tựa như trận gió rời đi, thằng nhóc này rất linh hoạt, cũng rất thông minh, như vậy thích hợp rất với việc tìm hiểu thông tin.

Quả không lâu sau, Lan Phi quay lại, “Thước đại ca, có tất cả ba nhà làm giống như vậy nhưng chỉ có một nhà làm loại hộp đựng nhỏ nhất kia, giá ít hơn chúng ta năm mươi văn. Nhà kia còn có cả cửa hàng nữa đó. Thước đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có phải cũng phải giảm giá không?”

Thước Nhạc lắc đầu, “Không cần như vậy đâu, vậy đợi lát nữa tăng lên ba trăm văn, chúng ta không đổi giá, để hơn ba trăm văn, tăng giá thêm hai lần.”

“Tăng giá? Sao có thể chứ, vậy sao chúng ta bán được chứ?”

Cậu cười cười, “Yên tâm đi. Lát nữa các đệ có thể giới thiệu thêm về sản phẩm của chúng ta, làm ra tốt hơn bọn họ rất nhiều. Hơn nữa kiểu dáng của chúng ta cũng mới, bọn họ không có đâu. Sẽ có người mua thôi.” Cậu làm mấy đồ này, bên trên có rất nhiều hoa văn, cơ bản cứ nghĩ gì sẽ làm đó, không hề lặp lại, hôm nay lại có những hình dạng mới.

Thước Nhạc tiếp tục bán bánh rán trái cây của cậu nhưng vẫn chú ý đến bên cạnh. Những đồ của họ có kiểu dáng mới mẻ độc đáo, rất nhiều người bị hấp dẫn đến đây xem thử rồi hỏi giá, cũng có người nói giá bên kia rẻ hơn, nghe xong cách nói của hai người cũng qua đó xem thử, tuy rằng cũng có người bỏ đi nhưng cũng đã có người mua. Dù sao chất lượng hai bên vừa nhìn đã có thể nhận ra cái bên kia xấu hơn, mà quan trọng nhất, Thước Nhạc làm ra vừa đẹp vừa rắn chắc, tựa như mấy cái ghế ngồi mà cậu làm lần này, Lan Phi và Lan Y ngồi lên trên, vừa đẹp vừa thực dụng, đặt trong nhà cũng rất có mặt mũi, mà giá cả cũng không quá đắt. Cho nên chỉ cần hơi giàu chút cũng biết nên lựa chọn như thế nào.

Đến trưa lại càng thêm bận, cậu mang đến trăm quả trứng gà thì đến gần trưa đã bán hết sạch. Cậu lại mua thêm năm mươi quả trứng nữa, dùng hết số nước bột tráng còn thừa lại, thật bất ngờ mà. Một trăm năm mươi cái, không ít đâu, chủ yếu vì có người mua liền hai, ba cái. Mà cũng chỉ là khu chợ này thôi. Cậu chuẩn bị hai ngày sau lại đi họp chợ, như vậy không chừng lần sau thì sẽ đủ tiền vốn.

Hôm nay bọn họ so ra hết hàng muộn, chờ đến lúc thu dọn quầy hàng thì sắc trời đã hơi hôn ám. Mấy người cũng không lề mề nữa, vội vàng đánh xe bò về nhà. Chờ đến khi về đến cửa thôn, Thước Nhạc mới phát hiện cách kiếm tiền nhanh nhất vẫn là loại bện thủ công này a. Tuy nói còn dư vài món chưa bán đi, nhưng số tiền kiếm được nhiều hơn lần trước, đếm được hơn bốn nghìn văn tiền. Thước Nhạc nhìn thử thì đều là do bán những món đắt tiền. Hơn nữa chiều vì bận nên cũng không chú ý, sau khi tăng giá còn có càng nhiều người mua hàng, xem ra vẫn là có người biết xem hàng.

Tuy nhiên, như vậy so ra, cậu bận rộn cả ngày làm bánh rán trái cây cũng chỉ kiếm được số lẻ trong số đó, thật rầu mà. Aiz, kỹ thuật vẫn là sức sản xuất mạnh nhất, hiển nhiên khó hơn so với việc làm bánh rán trái cây mà.

Dù như vậy, Thước Nhạc vẫn không thể bỏ chuyện làm ăn này, dù sao chân muỗi vẫn cứ là thịt mà. Bánh rán trái cây này tốn ít thời gian chuẩn bị, cũng rất dễ làm. Hơn nữa, cậu còn chuẩn bị thử thêm mấy hạng mục nữa, thế giới này không nhiều loại thức ăn, bán đồ ăn cũng rất có tiềm năng.

Nghĩ một chút, cậu chuẩn bị làm trứng luộc nước trà ngũ vị hương, trứng muối, đậu phộng rang còn có cả quẩy chiến nữa. Đây đều là những món làm sẵn, cứ đến mua là bán liền tay. Đều là những nguồn kiếm tiền nhỏ, tích tiểu thành đại cũng sẽ kiếm được kha khá.

Ngoài ra, những đồ mà cậu đan cũng chuẩn bị bước trên con đường tinh phẩm. Cậu đã xem qua những món còn dư lại đều là những đồ giá rẻ lại đơn giản, những cái tốt đều đã được mua đi, hiển nhiên cũng có những người có tiền rất thích những đồ cậu làm.

Quyết định xong, Thước Nhạc nói ra suy nghĩ của mình, nếu đi trên con đường tinh phẩm thì chỉ cần một người là ổn, còn lại thì bán thêm mấy loại trứng muối kia. Ba người bọn họ cũng đủ nhưng có hơi bận rộn. Nhưng Lan Y nói có thể tìm Sâm Kỳ đến giúp, hiện thu hoạch vụ thu đã xong, đúng lúc không có việc gì làm. Sâm Kỳ suy nghĩ nhanh nhạy, làm việc nhanh nhẹn, tìm cậu ta rất phù hợp. Thước Nhạc nghe vậy cũng đồng ý, như vậy cũng có thể có chút liên hệ với Sâm gia. Nhưng đã định giá mỗi lần đi họp chợ là ba trăm văn. Đây là kết quả mà cậu được kiên trì, kỳ thật nơi này đến nhà người ta làm công, một ngày cũng chỉ được năm mươi văn, mà nhiều nhất cũng chỉ tám mươi văn, một trăm văn đã cao nhất. Thước Nhạc họ chuẩn bị cứ hai ngày đi một lần họp chợ, bọn họ cứ giúp đỡ bình thường thì một trăm văn thôi, này cũng quá nhiều. Đồ đều do Thước Nhạc làm, họ cũng không muốn chiếm hời. Thước Nhạc đến thế giới này được Lan gia thu lưu, Sâm Kỳ lại là anh trai của Sâm Ba, nếu không phải bị hạn chế năng lực, cậu cũng không phải lo chuyện kiếm tiền như vậy. Cậu cũng không quá coi trọng tiền tài, nhưng vẫn hy vọng có thể giúp đỡ bọn họ, chỉ là làm quá sẽ không tốt, cứ từ từ sẽ đến.

Kỳ thật tìm Sâm Kỳ đến giúp là ổn, những thứ khác thì ở đâu cũng có, nhưng trứng gà cũng phải đến thôn khác mua. Thước Nhạc ở nhà bện đồ, ba người kia ra ngoài mua trứng gà. Cả ngày không nhàn rỗi, Sâm Kỳ và Lan Y đều chuẩn bị để đầu xuân sang năm đi Thánh Thành, nếu trong tay tích lũy được nhiều tiền thì đi đường cũng thuận lợi hơn cho nên đều rất nhiệt tình. Còn về Lan Phi, Lan đại thúc nói tiền mà cậu nhỏ kiếm được sẽ cho cậu giữ năm mươi văn, còn lại phải bàn giao lại, nhưng sẽ ghi chép lại, sau này cũng là của cậu thôi. Thằng nhóc này cũng chưa từng có nhiều tiền tiêu vặt, tất nhiên sẽ rất vui vẻ. Đừng thấy nó mới mười hai tuổi nhưng chẳng kém anh trai chút nào về khoản nhiệt tình. Thước Nhạc nhìn nó lại nhớ tới Kỳ Kỳ, tuổi hai đứa tương đương, Kỳ Kỳ hiện cũng đã rất tự chủ.

Ngày lại cứ trôi qua, tay nghề bện của Thước Nhạc ngày càng tốt, tốc độ bện cũng ngày càng nhanh, hiện đã rất có tiếng trong chợ, mà giá cũng cao hơn, không thiếu người mua. Mà quán bán đồ ăn vặt cũng rất được yêu thích, ngoại trừ những món đã nấu, cậu lại thêm mấy loại thịt, còn có quẩy ngọt giòn, những món này chỉ cần làm sẵn ở nhà mang đi là được. Khi cậu làm những món này cũng không giấu diếm, cơ bản là dốc lòng dạy dỗ, tuy rằng không biết ba đứa này rồi sẽ ra sao, nhưng không ai chê biết nhiều, học thêm được thì càng tốt.

Cứ vậy, vào ngày tuyết rơi xuống, trong tay cậu đã tích cóp được hai mươi lượng bạc. Đã có đủ tiền vốn để làm những thứ mới, hơn nữa mấy người trẻ tuổi đã học xong tay nghề của cậu, đừng nhìn chỉ bắt chước theo nhưng về hương vị thì đồ Thước Nhạc làm cho vẫn chính tông nhất. Cách nêm nếm cũng có bí phương, ba người đã có thể xuất sư, tự mình làm cũng không sao, cậu chuẩn bị giao chuyện bán đồ ăn vặt cho họ, tự mình kiếm tiền theo cách khác.

Tuy nhiên ngay tại lúc cậu chuẩn bị đến phiên chợ mua nguyên liệu thì cơ thể chợt có thay đổi, hoa sen thế nhưng đang dần hiện ra, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này.