Sáng hôm sau, khi dùng cơm xong, Thước Nhạc cùng Lan Y, Lan Phi đi cắt vi thảo. Vốn cậu còn tưởng vi thảo là cỏ lau, nhưng khi thấy tận mắt mới biết không đơn giản như vậy. Vi thảo có hai loại, một loại mọc trên mảnh đất khô cằn, thuộc loại cỏ rậm rạp, mềm mại, dẻo rai, tựa như những sợi tóc đang buông xuống, trải trên mặt đất thành từng mảng từng mảng, rất khó cắt. Một loại khác lại mọc cạnh hồ nước, nhìn sao cũng thấy giống cỏ lau, nhưng mỗi sợi to như ngón út, mọc thẳng tắp, hơi giống cây trúc.

Người bên này càng thích dùng loại cỏ mọc gần nước cứng rắn này để đan thành khuôn đựng đồ, loại cỏ lông rậm kia rất ít khi dùng tới, có lẽ thấy không đủ cứng rắn, lại còn khó cắt, bèo nhèo một đống, dài mấy cũng không dùng được. Đa số mọi người dùng nó làm giầy rơm, ngoài ra thì chẳng còn tác dụng nào khác nữa.

Thước Nhạc thấy cũng rất vui, loại cỏ như vậy hoàn toàn có thể đan thành những loại túi đủ kích cỡ, tính dẻo rất mạnh, nó có tính chất tựa như cỏ long tu, tuy không có được tác dụng như cỏ long tu nhưng đã quen tay nên cũng dễ đan.

Lan Y và Lan Phi thấy cậu cắt loại cỏ này thì không cho là đúng. Quả thật loại cỏ này rất mảnh, cắt cũng khó, chẳng ai nguyện ý dùng nó đan đồ cả. Thước Nhạc chỉ cười, để bọn họ cắt một chút vi thảo bên hồ nước còn mình chỉ cắt loại cỏ này thôi.

Tinh thần lực của cậu tuy không thể dùng, thần thức cũng chỉ có thể bao quanh phạm vi rất nhỏ nhưng cũng đã rất hữu ích với cậu, ít nhất khiến cậu biết rõ đường đi của cỏ, không đến mức cắt loạn. Cậu phân chia chúng ra, dao nơi này dài hơn so với loại trên Địa Cầu một chút, không dùng quen lắm, cậu dùng thần thức quan sát, không bao lâu đã nắm rõ cách sử dụng, cũng dễ sử dụng hơn nhiều. Không lâu sau đã cắt được cả đống lớn, khiến hai huynh đệ nhà kia rất ngạc nhiên, dù sao cậu cũng không giống người làm nghề nông.

Thước Nhạc cảm thán, trước kia không có cảm giác gì, hiện ngẫm lại mới thấy kể từ sau khi mình có không gian, học được rất nhiều thứ. Cũng bởi có thể tận dụng không gian, cậu học cách chế biến thức ăn, điêu khắc, bện, ngẫm lại thì mình biết thật nhiều thứ mà chỉ vì trước kia có không gian nên đã bỏ qua rất nhiều. Mà nay đã không thể dùng đến mới phát hiện những năng lực đó của cậu đã hoàn toàn chín muồi. Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy may mắn rằng thần thức của mình còn dùng được, nếu không thì sẽ không tiện làm gì hết. Hiện tại cậu không dám dùng tinh thần lực, đó là cách để cậu bảo mệnh, không đến thời khắc mấu chốt thì không thể dùng được.

Đến trưa, đám cỏ lông rậm mà cậu cắt được đã đủ cho cậu sử dụng trong thời gian dài, mà hai huynh đệ kia cũng đã cắt được rất nhiều. Lan Y về nhà đánh xe bò đến, chất đầy lên xe, thu hoạch phong phú.

Lan Kiều đại thúc không ở nhà, sáng nay nghe hắn nói sẽ vào núi. Với tư cách là thợ săn hiếm hoi trong thôn, thực lực Lan Kiều đại thúc rất mạnh, từ điều kiện gia đình có thể thấy. Trước đó cậu cũng đã muốn từng vào núi săn thú nhưng nghĩ lại thôi; như vậy quá chói mắt, thôn bọn họ gần núi, nhưng cũng không có nhiều thợ săn.

Qua mấy ngày ở chung, mẫu thân Lan Y đã có thể đứng trước mặt Thước Nhạc, mà Thước Nhạc cũng đã quen với nữ nhi duy nhất trong nhà, Lan Ngọc. Nàng là tiểu cô nương sáu tuổi, rất hay thẹn, thường ngày vẫn luôn ở nhà thêu thùa với mẫu thân, nhưng dù sao vẫn mới là trẻ con, dù thân với Thước Nhạc cũng chỉ có thể nói với cậu đôi ba câu mà thôi. Hôm qua cậu từ chợ về, tiểu cô nương cho cậu một tiểu hà bao. Tuy rằng đường thêu còn non nớt, nhưng đã có thể nhận ra bản lĩnh nhất định.

Hôm qua, Lan Kiều đại thúc mua vải dệt cho cậu, hôm nay Lam thẩm thẩm [Kỳ thật Thước Nhạc rất rối rắm chuyện này, hiện cậu cũng đã là người ba mươi tuổi, kỳ thật gọi đại ca và đại tẩu lại càng hợp lý, nhưng bởi cậu nhìn quá trẻ, để tránh phiền phức, cậu chỉ có thể gọi như vậy.] giúp cậu làm quần áo. Lan Y và Lan Phi giúp cậu đưa những đồ kia vào sân xong thì đã bị Sâm gia tam nhi gọi đi, có thể là đi giúp việc. Chỉ có Lan Ngọc có hứng thú với những thứ mà cậu làm, đứng bên cạnh nhìn. Thước Nhạc trước tiên sắp xếp lại đám cỏ lông rậm, có thể bởi đã đến cuối thu, bên trong cỏ đã không còn bao nhiêu nước, có thể bện luyện, chỉ cần làm xong rồi treo trong phòng hong khô là được.

Thấy đôi mắt sáng ngời trong suốt của Lan Ngọc, Thước Nhạc cười cười. Trước kia lúc ở nhà Nữu Nữu cũng nhìn cậu như vậy khi cậu làm việc. Cậu cầm lấy mấy cọng cỏ, hai tay đưa lên hạ xuống, khi làm gì cũng rất tập trung vào đó, dù khi sắp xếp cỏ hay là khi bện, tất cả đều rất tự nhiên, làm vừa nhanh vừa đẹp. Lan Ngọc nhìn mà trợn tròn mắt, quá bất ngờ đi. Trong thôn cũng có mấy nam nhân có thể đan khuôn gì đó, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng thấy ai làm tốt như vậy, đẹp như vậy cả.

“Đây-coi như quà đáp lễ cho hà bao.” Thước Nhạc đưa một chiếc khay đan hình bát giác đưa ra, để Lan Ngọc đựng kim chỉ.

Tiểu cô nương kinh ngạc trợn tròn mắt, “Thật sự cho ta sao?” Có lẽ quá vui mừng, nhóc con kia có vẻ linh hoạt hơn bình thường.

Thấy Thước Nhạc gật đầu, Lan Ngọc ôm chiếc khay nhỏ vào trong lòng, nhìn bên trên bện thành hình hoa lá, còn có cái khe có thể tự do đóng mở kia, chẳng cô nương nào trong thôn có được đâu.

“Cảm ơn Thước ca ca.” Lan Ngọc nói cảm ơn xong, ôm đồ chạy vào phòng. Nghe thấy tiếng Lan Ngọc vui vẻ nói chuyện với mẫu thân, nói vậy nàng đang đặt kim chỉ của mình vào trong đó, lúc này mới giống như trẻ con chứ.

Không có người đứng bên cạnh nhìn, tốc độ của cậu nhanh hơn một chút. Hôm qua họp chợ cũng chỉ nhìn qua những món đồ kia, cậu chỉ cần làm ra nhiều loại mới thì hẳn có thể bán được với giá cao. Tuy nhiên những thứ làm ra phải thật thực dụng, giống như loại khay đựng kim chỉ vừa nãy đưa cho tiểu công nương vậy, đan chút hoa văn đặc biệt bên ngoài, hoặc tạo thành hình dáng đặc biệt thì sẽ hấp dẫn người ta. Từ dáng vẻ vui mừng của Lan Ngọc thì có thể biết sẽ rất được yêu thích. Cậu bện rất tùy ý, cơ bản cứ nghĩ ra cái gì thì sẽ làm cái đó. Cỏ lông rậm rất mỏng, còn có những thân cỏ cứng rắn cùng những tán lá to bản, bởi vì chất liệu khác nhau nên mang lại hiệu quả khác nhau. Ba loại kết hợp với nhau có thể làm ra rất nhiều dạng. Chờ khi Lan thẩm đi ra nấu cơm, cậu đã làm được mười thành phẩm, tốc độ rất nhanh khiến người ta giật mình.

Người Lan gia rất hiếu kỳ về tay nghề của cậu, nhất là cách dùng cỏ lông rậm tạo thành những chiếc túi mềm mại, rất đẹp; có thứ này rồi thì khi họp chợ, nữ nhân sẽ không cần tay xách nách mang nữa, rất tiện lợi. Trong số đó có một chiếc túi dùng loại cỏ mảnh buộc vòng quanh tạo thành những hoa văn nhỏ khiến Lan thẩm yêu thích không buông tay, trong mắt mang theo yêu thích. Khi Thước Nhạc đưa tặng nàng cũng không từ chối nhiều, điều này cũng nghiệm chứng tay nghề của Thước Nhạc.

Thời gian năm ngày nháy mắt trôi qua, mấy ngày nay Thước Nhạc ngoài ăn ngủ thì chỉ bện đồ, linh khuông, hộp đựng khay đan, sọt lớn nhỏ… đủ loại kích cỡ, hình dạng. Đáng tiếc không có đồ nhuộm, nếu không sẽ nhuộm cỏ thành những màu sắc khác nhau, như vậy sẽ lại càng hấp dẫn người khác, nhưng hiện mang màu sắc tự nhiên này cũng đã rất xinh đẹp rồi.

Bởi muốn tới họp chợ bán đồ, đại thúc và Lan Y, Lan Phi đều đi theo. Lan Y và Lan Phi nếu không giúp cậu, đại thúc cũng không yên tâm. Trời còn chưa sáng đã xuất phát, họ đánh xe bò đến phiên họp chợ ở Tiền gia thì chỗ tốt đã bị người ta chiếm hết rồi, không còn cách nào, ai bảo nhà họ ở xa chứ.

Trải chiếc chiếu đơn giản trong khu họp chợ, Thước Nhạc phân loại đồ rồi bày ra. Vào đêm qua cũng đã định giá xong, rẻ nhất khoảng mười lăm văn, mà đắt nhất cũng có năm trăm văn, đủ loại mức giá. Cậu hiện không có một xu, tất nhiên không thể đi theo con đường tinh phẩm, có thể kiếm được tiền mới là nhất. Mà nói đi nói lại, cậu cũng không nghĩ có thể kiếm được bao nhiêu tiền dựa vào việc đan cỏ này. Nơi này lại không giống như đời sau chú ý tài nguyên sinh thái hay giá trị nghệ thuật gì đó. Đồ của cậu hình thức có đẹp hơn nữa cũng chỉ là hàng mây tre đan, không đáng bao nhiêu tiền. Hơn nữa, cũng nhủ trong lòng, đan những thứ này vừa tốn thời gian vừa tốn sức, cậu chỉ hy vọng có thể kiếm được khoản tiền đầu tiên, có tiền vốn rồi cậu có thể làm những chuyện khác.

Rất may mắn, vừa bày hàng đã có người đến mua, cũng không thể nói là cháy hàng nhưng ba người cũng không có lúc nào nhàn rỗi. Loại linh khuông xinh đẹp ba trăm văn một cái này bán chạy nhất, mà cả loại hộp đựng năm trăm văn hai cái cũng rất nhanh bị bán đi. Mà đám túi tiện lợi lại không bán được.

“Thước đại ca, lần sau huynh đừng làm túi nữa. Túi bên kia bán rẻ hơn cái huynh làm.” Lan Phi ra ngoài dạo một vòng rồi quay về nhìn mấy cái ba lô không bán được nói.

“Đúng đó.” Lan Y cũng gật đầu, “Loại ba lô này hơi mềm, mọi người sẽ không thích đâu.”

Thước Nhạc nhìn mà bất đắc dĩ, thất sách rồi, người thế giới này không quen sử dụng loại túi mềm giống ba lô này, lần sau không cần làm nữa, “Được rồi, nếu mấy cái này không bán được thì khỏi cần bán nữa, chúng ta thu quán thôi. Các ngươi đói bụng không, chúng ta đi ăn chút đã. Cũng không biết Lan đại thúc đi đâu rồi nữa.”

“Hôm nay cha muốn đến nhà thế thúc, giờ vẫn còn sớm, đến giờ Thân cha mới quay lại, đệ thấy chúng ta cứ bán thêm một lát đi đã.”

Thước Nhạc gật đầu, “Mấy cái túi này cứ bán rẻ đi, như vậy cũng không cần mang về.” vừa rồi cậu thầm tính, hôm nay đã thu được hơn 3700 văn tiền, đã rất nhiều rồi, đủ làm rất nhiều chuyện. Phải biết rằng hiện tại bằng một hai bạc đã có thể cho gia đình bình thường sống một năm, nơi này của cậu đã có bốn mươi hai, chỉ là cậu không ngờ loại hộp đựng năm trăm văn hai cái lại bán nhanh như vậy, năng lực thừa nhận của người nơi này thật mạnh. Trong lòng thầm nghĩ sau này có thể làm nhiều hơn chút, lại không ngờ lần họp chợ sau lại khiến cậu trợn mắt há mồm.

“Lan Y, đệ trông một chút, ta đi mua vài thứ, thuận tiện qua bên kia mua chút thức ăn.”

“Thước đại ca, huynh đi đi.”

Dẫn theo Lan Phi đi về phía trung tâm chợ, tiểu tử này cũng không trầm ổn như Lan Y, đã sớm muốn đi chơi họp chợ. Lúc này có rất nhiều người đã bán xong đồ đạc, lần này cậu chủ yếu muốn mua chút công cụ, Lan Y và Lan Phi đã có thể bán xong, cậu nghĩ lần sau lập một gian hàng bên cạnh bán chút thức ăn. Muốn đạt được giá cao lại mới mẻ nhưng không biết có được hay không, sợ rằng không tìm được nguyên liệu. Hiện trên tay cậu có hơn ba lượng bạc, đủ để mua nguyên liệu.