Editor: Kusami

Beta: irisbui1609

Đã có tiền vốn rồi, Thước Nhạc muốn làm những buôn bán kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Tay nghề điêu khắc của cậu là không cần nghi ngờ, chỉ cần tìm được nguyên liệu tốt, thì có lẽ chỉ cần làm một, hai món cũng đã đủ lộ phí rồi cũng nên. Có điều vào tối hôm đi lên trấn trên mua vật liệu ngọc thì trên người cậu đột nhiên tựa như bị lửa thiêu đốt.

Tiếp theo, linh khí trên người bắt đầu trở nên tán loạn, còn có cảm giác tràn ra ngoài, mà linh khí đang tản ra ngoài rất nhanh đã bị năng lượng của thế giới này đồng hóa.                        

Dùng thần thức quét một vòng, Thước Nhạc phát hiện hoa sen trên người đã hiện ra, tuy nhiên mấy đóa nở ra trước đây thì rất mờ nhạt mà chỉ có đóa thứ năm màu ánh sáng thất thải lại nở rộ diễm lệ, đã tạo thành đóa sen thất thải.

Cậu vội vàng muốn biết có chuyện gì xảy ra nhưng lại phát hiện linh khí trên người đột nhiên dừng lại, mà những linh khí dồi dào ẩn nấp trong mọi tế bào cũng không hề có phản ứng, tình huống này khiến Thước Nhạc nôn nóng. Tuy nói linh khí của cậu không phù hợp cũng không sao, nhưng hiện tại vấn đề là thế giới này vì nguyên nhân nào đó mà có sự áp chế với linh khí. Cậu không biết tình huống này có ảnh hưởng tới linh khí trong không gian hay không, chỉ sợ linh khí trong không gian cũng đã bị ảnh hưởng thôi. Nếu như vậy thì không xong rồi. Tuy nói hiện tại cậu đã nhìn rõ được tình hình, dù không có không gian thì cậu cũng không tiếc nuối, chỉ không thuận tiện thôi. Nhưng vấn đề là con cậu và đám Lam Tử đều vẫn còn ở trong không gian, vậy cậu không thể không quản nữa rồi.

Thước Nhạc sốt ruột, tập trung tinh thần lực để nghĩ cách giao tiếp với không gian. Tinh thần lực được sử dụng, tiêu hao rất nhanh, mà càng khiến cậu ngạc nhiên là tinh thần lực này lại bị đóa hoa sen thứ năm kia hấp thu, không hề quay lại, hơn nữa tốc độ hấp thu cũng rất nhanh. Thước Nhạc cũng không có cách nào chịu được, ngã ra trên giường, mồ hôi vã ra như tắm, dần dần ngay cả mắt cũng không thể mở được nữa. Tinh thần lực nhanh chóng bị rút hết, bởi Thước Nhạc khống chế không gian, tinh thần lực đã có thể hóa thành thực thể, ngay cả Khúc Phàm cũng không bì được. Lúc trước đã tiêu hao một chút nhưng trải qua một thời gian đã khôi phục gần như hoàn chỉnh. Lại không ngờ lúc này lại bị rút đi theo cách này. Thước Nhạc cũng không còn cách nào duy trì mà hôn mê bất tỉnh.                         

Cậu cũng không thấy được, sau khi tinh thần lực của cậu bị rút cạn hoàn toàn, đóa hoa sen trên người rốt cuộc cũng nở ra, đó là một đóa hoe sen bảy mày, thoạt nhìn vô cùng diễm lệ nhưng lại mang theo chút yêu diễm. Nhất là sau khi mở ra đã tự động hấp thu năng lượng của thế giới này, tốc độ hấp thu còn rất nhanh nữa. Sau khi hấp thu năng lượng xong, hoa sen lập tức chia thành bảy đóa. Bảy đóa hoa sen lớn cỡ quả bóng bàn, mọc cùng một cành, màu sắc khác biệt, đỏ cam lục bạch thanh lam tử, những đóa hoa sen tựa như cầu vồng, màu sắc ánh sáng theo năng lượng tiến vào mà không ngừng thay đổi, thậm chí bắt đầu di chuyển trên người cậu. Hoa sen trên người cậu hiện ra những màu luân phiên: trắng, vàng, đỏ như huyết, hồng nhạt, nhưng dù là màu nào cũng đều phi thường thánh khiết, tự nhiên mà nhu hòa. Nhưng bảy màu này lại có cảm giác yêu diễm, nhất là trong lúc di chuyển.

Năng lượng thất thải hấp thu rất nhiều, toàn bộ năng lượng trong khu vực này đều bị hấp thu cạn hết, làm cho vài tu sĩ thấy rất kỳ lạ, còn tưởng có bảo vật gì sắp xuất thế nữa chứ, cũng khiến cho rất nhiều tu sĩ trong tương lai đến tìm kiếm bảo vật. Để nghiên cứu, bọn họ cũng tiếp thu vài học đồ trong số dân bản xứ, Thước Nhạc cũng tạo phúc một phương.

Tuy nhiên, sau đó Thước Nhạc cũng không hề thoải mái, năng lượng tăng lên, bảy đóa hóa sen cũng chuyển động ngày càng nhanh, hơi thở Thước Nhạc cũng ngày càng suy yếu. Vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt cũng lõm hẳn xuống, cơ thể tựa như bị hút máu, từ từ trở nên ủ rũ.

Có lẽ nó thấy năng lượng đã không thể thỏa mãn nó nữa, ánh sáng thất thải bọc lấy Thước Nhạc thuấn di ra ngoài, lặng yên không một tiếng động, người Lan gia cũng không ai phát hiện.

Thước Nhạc dừng lại trên không trung khu rừng, năng lượng nơi này càng thêm thuần túy cũng lại càng nhiều, tốc độ hấp thu năng lượng cũng càng trở nên nhanh hơn. Tuy nhiên, Thước Nhạc vẫn rất không ổn, cứ như vậy liên tục đến tận khi mặt trời hôm sau mọc lên. Năng lượng được hấp thu trở thành năng lượng mặt trời, bảy đóa hoa sen chuyển thành bảy hoa sen ánh sáng, tỏa ra ánh hào quang, chờ đến khi thái dương nhô lên cao, Thước Nhạc tựa như vầng thái dương, cùng chiếu sáng xung quanh khu rừng.                         

Bảy ngày, bảy đóa hen sen dùng thời gian bảy ngày để làm phong phú chính bản thân mình, năng lượng đã đủ dùng, hoa sen dần dần ngừng lại, từ từ vây quanh bốn đóa hoa sen trên người Thước Nhạc chuyển động, tựa như một thợ săn đang săn bắt con mồi ngon.

Trong bảy đóa hoa sen, đóa hoa sen thứ nhất và đóa hoa sen thứ hai là hai không gian, chúng nó tuy bao dung vạn vật nhưng vẫn do Thước Nhạc hoàn toàn khống chế, cho nên cũng không thể coi như vật ‘sống’. Đóa hoa sen thứ ba biểu hiện cho dựng dục, chỉ bởi vì nó đã phân năng lượng truyền thừa cho đám nhỏ, sau khi hoàn thành sứ mạng của chính mình thì trở thành một đóa hoa sen có sinh mệnh lực, tuy rằng nó còn một vài tác dụng đặc biệt nhưng khi năng lượng còn chưa thể phục hồi, nó không có bất kỳ phản ứng nào.

Cuối cùng, hoa sen thất thải lựa chọn đóa hoa sen ở trong thức hải của Thước Nhạc kia, đó là đóa hoa sen đại biểu cho tinh thần lực, đồng thời nó còn có một tác dụng nữa, đó chính là khi nó nở ra đã dung hợp lại với thức hải. Chính vì vậy, vào lúc Thước Nhạc đã không còn không gian, không thể sử dụng tinh thần lực, trên người cậu còn có một loại năng lực ngoài hai loại trên không bị ảnh hưởng lớn gì, đó chính là thần thức. Có rất nhiều cách giải thích về thần thức, nó vô hình vô ảnh, người thường đều không cảm giác được nhưng nó lại rất thần kỳ, tu luyện đến trình độ nhất định thì mọi người sẽ cảm nhận được thần thức của mình. Có loại yếu, ngoài vài tác dụng đơn giản như có thể xem ngọc giản thì không thể làm gì khác. Có loại mạnh, dùng thần thức lướt qua, không có gì không làm được. Bởi vì Thước Nhạc rất thuần thục việc sử dụng tinh thần lực, cho nên thần thức vẫn luôn chỉ có tác dụng phụ trợ, như là dò xét, có thể tạo ra cho cậu vô vàn ánh mắt, những thứ nằm trong phạm vi thần thức có thể thấy được đều có thể nhìn thấy, cho nên cậu chưa từng chân chính sử dụng thần thức để tấn công hay học vài cách đơn giản để phát huy thần thức. Cậu cảm thấy không tất yếu.                         

Tuy nhiên, hôm nay thần thức của cậu lần đầu phát huy tác dụng. Thần thức không phải loại năng lượng đơn thuần, cho nên cũng không bị pháp tắc của thế giới này ảnh hưởng. Sở dĩ phạm vi dò xét nhỏ là bởi cơ thể và tinh thần Thước Nhạc bị hạn chế, chứ không liên quan đến thần thức. Cho nên khi hoa sen thất thải tiến vài thức hải của Thước Nhạc, lập tức bị lạc trong đó. Thần thức vô tiểu nội, thần thức vô đại ngoại (??), Phật ngữ có nói ‘trong một chén nước có tám ngàn chúng sinh’, ‘đại thế giới’ tất cả đều dùng để hình dung thần thức. Chúng nó vô cùng vô tận, không chịu bất cứ hạn chế nào, cho dù hoa sen thất thải có đánh phá thế nào trong thức hải cũng sẽ không tạo ảnh hưởng gì.

Thước Nhạc đạt được bản thể của Kim Liên, bản thân nó đã là tồn tại siêu việt, sống qua vô số tháng năm, chứng kiến sự sinh trưởng suy bại của vũ trụ, đã trải qua khảo nghiệm của vô số năng lượng, cho dù sau này có bị phân tách thành vô số phân thân, nhưng bản thể của nó vẫn cường đại như thế. Chỉ là khi nó tiến hóa thành loại hình thái khác, thì là chuyện mà bản thể vốn không dùng đến. Nhưng bản thể chính là bản thể, đã từng là cơ thể của nó, nó không hy vọng nó lại cứ vậy mà chết đi. Hơn nữa, nếu bản thể của nó tử vong sẽ còn tạo thành hậu quả lớn hơn nữa, trong cơ thể nó dù sao cũng chứa lượng năng lượng rất lớn. Do đó, nó lựa chọn Thước Nhạc. Nhưng bởi vội rời đi, nó cũng không thể nói cho Thước Nhạc biết tính chất và năng lực của bản thể.

Bản thể kim liên có năng lực lớn nhất chính là bao dung, cho dù nó không có thần thức nhưng nó vẫn còn bản năng, nó sẽ tiến hóa theo phương hướng có lợi với mình. Nó dung hợp với Thước Nhạc, đối với cơ thể yếu đi đôi chút, rất nhiều năng lượng không thể bộc phát ra được. Thước Nhạc quá yếu ớt, dù chỉ chút năng lượng nhỏ thôi cũng đủ để cậu tan thành mây khói. Cho nên, không gian thứ nhất xuất hiện, thuộc tính khôn gian chính là đặc hữu của kim liên, cho nên cũng không ngạc nhiên. Theo cách mà nó sinh trưởng đã lựa chọn phương thức sinh tồn tốt nhất cho nó, vừa độc lập lại vừa làm một thể với Thước Nhạc, vậy mới có đóa hoa sen thứ tư. Từ sau khi hoa sen nở ra, Thước Nhạc và kim liên lại càng thêm gắn bó, chờ đến khi cả chín đóa hoa sen nở ra, vậy Thước Nhạc sẽ chân chính là kim liên, mà kim liên cũng chính là cậu, ngay cả kim liên trước đó đã tiến hóa phi thăng kia cũng không có cách nào quay lại bản thể của mình.                        

Có điều, hiện tại lại xuất hiện một điều ngoài ý muốn, trước khi cậu đi vào thế giới này, đóa hoa sen thứ năm sẽ nở, mà khác với bốn đóa hoa trước đó, bốn đóa trước đó tiến hóa dựa vào năng lượng mà kim liên lưu lại, tiến hóa rất cường đại, thậm chỉ bởi Thước Nhạc mà có thêm vài đặc tính. Chúng nó nếu tiến hóa hết mức thì lại càng tràn ngập sức sống. Đoá hoa thứ nhất thậm chí có được tiểu thế giới của chính mình. Đóa thứ ba có được năng lực dựng dục. Đóa thứ tư lại kế thừa truyền thừa, tức nhưỡng và linh tuyền của kim liên. Nó không có bất kỳ ưu thế nào, cũng không có đủ năng lượng nên tựa như đứa nhỏ bị suy dinh dưỡng, không thể thuận lợi lớn lên. Tình huống này có thể báo trước, khi Thước Nhạc không thể tìm thấy năng lượng bổ sung, đóa thứ năm dù có nở ra cũng không có năng lực quá mạnh, càng huống chi những đóa hoa sen sau này.

Thước Nhạc đến thế giới này, cơ hội của nó đã đến, dưới bản năng, hoa sen đã bắt đầu hấp thu năng lượng của thế giới này. Gần như từ khi đến thế giới này đã bắt đầu hấp thu, khi còn yếu nhược thì năng lượng hấp thu được cũng ít. Nhưng bởi năng lượng đặc thù của thế giới này, hoa sen khi hút vào năng lượng của thế giới này thì sẽ cảm thấy không thoải mái. Cơ thể Thước Nhạc cũng như vậy, năng lượng của thế giới này có thể phân giải linh khí.

Thực vật truyền thừa là sử dụng dấu ấn của sinh mệnh, cơ hồi mỗi người có được thần thức thực vật đều rất có học thức, đó là công lao của dấu ấn sinh mệnh. Hoa sen trên người cậu tuy không có thần thức nhưng chúng nó có được đặc tính của thực vật. Nếu không phải như vậy, nó cũng sẽ không có được đặc tính bao dung tiến hóa. Đây thuộc về bản năng của thực vật. Nhưng khi đóa hoa sen thứ năm nở ra, nó lại không kế thừa dấu ấn sinh mệnh này, chủ yếu bởi chỉnh thể hóa sen vì chịu năng lượng ngoại giới đã hình thành lớp bảo vệ tự nhiên, tựa như Thước Nhạc không thể dễ dàng sử dụng linh khí vậy, chúng nó cũng bị phong bế lại. Dưới tình huống không thể khống chế, đây là biện pháp bảo vệ tốt nhất. Giống như chiếc lá cây trên cây đại thụ lớn, đóa hoa sen mới sinh ra này không cách nào chạm đến thân cây, đặc tính của nó sẽ giống với năng lượng mà nó đã hấp thu, phân giải tất cả những loại năng lượng bất đồng, rồi phân giải thành năng lượng của thế giới này, loại năng lượng thuần túy nhất kia. Mà hoa sen trên người Thước Nhạc cúng cần phân giải, chỉ là nó thật kém may mắn đã tìm đến đóa hoa có vẻ dễ nuốt nhất kia.

Bởi vì cùng gốc rễ, thức hải hoa sen vây nó lại rồi cũng không làm gì, mà cũng không cần nó lại làm cái gì, thời gian mà đóa hoa sen thứ năm nở ra càng lâu, dấu ấn sinh mệnh của nó cuối cùng cũng đã thức tỉnh. Cho dù loại năng lượng này có tính xâm lược với nó đến thế nào, nó cũng sẽ không tổn thương chính mình. Những gì nó làm cũng chỉ thuộc về bản năng mà thôi. Giống như mấy đóa hoa sen trước đó nở ra, Thước Nhạc cũng thấy khó chịu, mà lần này lại có hơi quá mức.                        

Mở to mắt, Thước Nhạc hơi hoảng hốt. Cậu vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên nhìn thấy vầng thái dương trên bầu trời, lại không kịp phản ứng. Hơn nữa qua thật lâu mới phát hiện xung quanh cơ thể bao đầy những dây hoa sen, linh khí trong cơ thể lại bắt đầu có thể vận chuyển tự do. Tất cả những khó chịu đều đã biến mất, tinh thần lực cũng thông suốt, mà khiến cậu vui nhất là không gian đã khôi phục.

Thân ảnh chợt lóe, Thước Nhạc liền tiến vào không gian. Hiện tại chuyện cậu muốn làm không phải là thử xem mình có thay đổi gì mà chỉ muốn xem Miu Miu có ổn hay không?

Vào không gian, cậu đến luôn bên cạnh Miu Miu, thằng bé đang đứng trên cánh đồng ngô, nâng mông nhỏ thổi lửa, bên cạnh đặt mấy bắp ngô, dường như nó đang định nướng ngô. Lam Tử, Kim Cương, Hân Hân, Báo tử đang ngồi xung quanh. Lam Tử đứng cạnh Miu Miu, rất cẩn thận nói, “Cẩn thận—đừng thổi tắt”, mà mấy đứa xung quanh cũng rất nghiêm túc nhìn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Thấy cảnh tượng như vậy, Thước Nhạc cũng đã yên lòng, nở nụ cười, đi tới bên cạnh Miu Miu, ôm nhóc lên.

“Ba ba…” Thằng nhóc cảm thấy bị ôm lên, giương mắt nhìn lên thấy là ba ba, hai mắt sáng rực gọi một tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun đến đen xì kia lập tức cười rộ lên, nhưng vươn hai tay ôm lấy cổ Thước Nhạc, “Oa…”, khóc lên, “Ba, sao giờ ba mới tới đón con…”

Thước Nhạc nghe tiếng khóc kia của Miu Miu, cũng không nhịn được mà đỏ mắt lên, đột nhiên rời khỏi Địa Cầu, một thân một mình đi tới nơi này, lẻ loi đơn độc, lo lắng cho Khúc Phàm, lo lắng cho đám nhỏ, lại không có ai để tâm sự, tuy rằng người ngoài không nhận ra nhưng trong lòng lại rất hốt hoảng. Lúc này thấy được Miu Miu, cũng đã buông lỏng, cậu cũng hơi kích động.                        

“Không sao đâu, Miu Miu… ngoan nào, đừng khóc. Nào, ba ba đâu thể nào bỏ mặc con ở đây chứ. Ba ba hứa đó.”

Oa… hai cha con còn đang cảm động, Lam Tử bên kia đột nhiên khóc lên. Thước Nhạc thấy mà dở khóc dở cười, vốn có chút thương cảm cũng bay mất luôn.

Lam Tử không biết từ lúc nào đã bay đến cạnh Kim Cương, ghé hẳn vào trong lòng Kim Cương, đầu còn dụi lại dụi, chẳng hiểu sao lại nhiều nước mắt như vậy nữa, rơi đầy mặt, đôi cánh tựa như tay người khua loạn xạ.

Kim Cương giương cánh, mang vẻ bất đắc dĩ, nói thật, có thể thấy biểu tình như vậy trên mặt vẹt thì quá ngạc nhiên rồi; nhưng biểu tình trên khuôn mặt của Kim Cương nhà họ lại càng thêm phong phú, ánh mắt cũng như vậy. Thước Nhạc thế nhưng lại có thể nhận thấy được chút sủng nịnh trong sự bất đắc dĩ kia. Tuy rằng đã bị Lam Tử khóc khiến cho ngượng ngùng không thoải mái, nhưng vẫn không đẩy ra, còn dùng cánh ôn nhu xoa xoa đầu nó nữa.

Cho nên nói Lam Tử tuyệt đối là cao thủ phá hoại cảm xúc mà, thậm chí ngay cả Miu Miu nằm trong lòng Thước Nhạc cũng không khóc nữa mà nhìn Lam Tử, dường như không rõ sao nó khóc khiếp thế.

“Ka… chẳng lẽ khi gặp lại không nên như vậy sao? Khi bị cảm động không phải nên rất xúc động hay sao?” Bị Thước Nhạc ngăn lại, Lam Tử mang vẻ mặt vô tội nói, nước mắt kia cũng biến mất luôn, mà khóc như vậy mắt Lam Tử cũng chẳng đỏ chút nào luôn.

Thước Nhạc thật chẳng biết nói gì luôn, quay đầu về phía Kim Cương hỏi, “Nó gần đây xem phim gì thế?” Kể từ sau khi trong không gian có cung ứng điện, trong tứ hợp viện có một gian phòng chuyên dùng đồ điện, bên trong còn có cả rạp chiếu phim, rất nhiều thước phim. Có đợt Khúc Phàm sưu tầm rất nhiều phim ảnh, dù tốt hay xấu cũng tìm về, tựa như đang tìm tư liệu vậy, đặt riêng trong một phòng, tựa như thư viện, mỗi cái giá một, tất cả đều có thể tìm trong đó, ngoại trừ những bộ phim mà thiếu nhi không nên xem thì đặt riêng trong một ngăn nhỏ và được khóa lại. Còn lại thì đám nhỏ đều có thể xem được, nhưng bọn nó cũng không hứng thú lắm. Nhưng Lam Tử, Kim Cương còn có đám có linh thức trong không gian đều thích thông qua những bộ phim này mà tìm hiểu về thế giới con người.

Thước Nhạc thấy Kim Cương hơi rung một chút, nhưng cũng không thay đổi gì nhiều, nhìn không quá rõ ràng, “Ừm, gần đây em ấy có vẻ mê những bộ phim truyền hình tên Quỳnh Dao.”

Thước Nhạc hết chỗ nói.                        

Trước khi Thước Nhạc đến, bọn nó đang muốn nướng ngô ăn. Lại nói về cuộc sống mấy ngày nay của Miu Miu cũng không quá tệ, lúc thằng nhóc kia tỉnh lại, Lam Tử và Kim Cương ở ngay bên cạnh. Tuy rằng Lam Tử có chút nhắng nhưng có họ làm bạn, Miu Miu cũng không cảm thấy cô đơn nữa. Hơn nữa, có người nói chuyện, nó cũng không thấy sợ hãi. Nó không rõ mình bị mang đi thế nào, không nhìn thấy Lưu Kiệt nên cũng không có bóng ma trong lòng.

Chỉ là cứ ở mãi trong không gian lâu như vậy, Thước Nhạc vẫn còn chưa dẫn nó ra ngoài, cũng không hề tiến vào, Miu Miu cũng bắt đầu trở lên sợ hãi. Thằng bé vẫn còn nhỏ, sẽ không hoạt bát như mấy người anh, tính cách cũng rất nhu thuận, chưa từng gặp những chuyện như vậy, cũng may đây vốn là không gian của ba ba, thằng bé vẫn thấy có chút an ủi.

Trong không gian có rất nhiều thức ăn, trong kho còn có thức ăn đã làm sẵn. Đủ loại điểm tâm, cũng rất nhiều hoa quả khô, nó không đói được. Lam Tử và Kim Cương thấy vậy cũng biết có thể Thước Nhạc đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên làm sư huynh, hai người càng thêm chăm sóc cẩn thận cho Miu Miu. Tuy Lam Tử vẫn cứ luôn lố nhố như vậy, cũng bởi vậy lại thành ra hợp với tâm trạng của Miu Miu lúc này. Tuy nhiên, cũng bởi nhỏ như vậy nên lúc ngủ cũng từng quấy khóc mấy lần [đây là lời phàn nàn của Lam Tử.], Báo tử vẫn luôn ở trong tứ hợp viện phát hiện được vấn đề này, mỗi ngày đều dỗ nó vào giấc ngủ, mọi chuyện mới tốt hơn. Thật sự Lam Tử và Kim Cương ngủ cùng chẳng thoải mái chút nào, bắt loài chim có thói quen ngủ đứng như nó ngủ nằm thì quá khó chịu rồi.

Tóm lại, Miu Miu không gặp được người nhà, dù có mấy đứa trong không gian này làm bạn thì cũng không quá tệ. Nhưng từ khi gặp ba ba, thì cũng chưa từng buông tay. Thước Nhạc nghĩ trong lòng nó hẳn có chút bóng ma, chỉ sợ nhất thời không thể đánh tan được, cậu cũng chỉ có thể không ngừng an ủi nó. Mà chính cậu cũng không muốn buông tay, kể từ sau khi rời khỏi Địa Cầu, Miu Miu là nguồn an ủi duy nhất của cậu.