*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khó tránh khỏi có ma sát và động chạm.

Khoảnh khắc anh cúi người xuống, mùi hương nhàn nhạt đặc biệt của riêng Mộ Thiển ập tới trước mặt anh, dường như từng quen biết.

Một cảm giác rất nồng nhiệt, rõ ràng, khiến cho lưng Mặc Cảnh Thâm tê dại.

Trong tay ôm con, anh bất giác nhìn chằm chằm vào Mộ Thiển, nhíu mày hỏi: “Chúng ta…thực sự chưa từng gặp qua?”

Nhưng tại sao cảm giác quen thuộc trong người anh lại trào lên khi tiếp xúc với cô, dường như, hai người thực sự từng quen biết.

Chỉ có điều anh thực sự cũng không thể nhớ ra điều gì.

Mắt Mộ Thiển nheo nheo lại, bật cười.

“Anh Mặc? Cách anh tán gái thật là low”.

Cô đưa tay cầm lấy túi xách của mình trên mặt bàn, lạnh lùng liếc một cái, “Anh, tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra anh có chỗ nào có lỗi với Kiều Vi.

Nếu không thì, tôi không ngại việc khiến anh khó xử đâu!”

Cầm lấy túc xách của mình rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.

Mệt mỏi cả một ngày trời, Mộ Thiển đã mệt đến mức vô cùng thảm hại, về đến khách sạn thì lập tức nghỉ ngơi.

Dù sao thì ngày mai vẫn còn rất nhiều công việc cần cô xử lý.

Ngày hôm sau, trời cao trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ.

Trụ sở chính, công ty luật My.

Mộ Thiển ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, đang sắp xếp tài liệu của công ty.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một luồng âm thanh.

Cộc cộc…

“Tổng giám đốc Mộ, tổng giám đốc Mặc của tập đoàn Mặc Thị đến rồi”.

Trợ lý Phương Nhu đẩy cửa vào, đi tới trước bàn cô rồi nói.

Mộ Thiển đóng tập tài liệu trên tay lại, không kìm được mà hỏi: “Anh ta đến làm gì?”

Nếu nhớ không nhầm, thì giữa cô và Mặc Cảnh Thâm không hề có quan hệ cá nhân gì cả mà?

Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì.

“Để anh ta vào đi”.

“Vâng”.

Trợ lý Phương Nhu liền lui ra.

Mặc Cảnh Thâm đi vào, phía sau còn có một người trợ lý đi theo, xách theo cặp da đựng tài liệu.

Anh rất tự nhiên đi đến ghế sofa, rồi như một vị bề trên ngồi xuống đó.

Đôi môi mỏng hơi hé ra, “Cô Mộ, qua đây nói chuyện hợp tác với cô”.

“Hợp tác?”

Mộ Thiển chẳng hiểu gì hết, “Cái công ty luật sư bé nhỏ của tôi thì có thể hợp tác gì với tập đoàn Mặc Thị chứ?”

“Hôm qua cô cứu con tôi, để biểu thị sự cảm ơn, tập đoàn Mặc Thị dự định sẽ hợp tác cùng công ty luật sư My, bắt đầu từ hôm nay, công ty cô có thể ký hợp đồng trọn đời với mô thức tập đoàn”.

Ý tứ sâu sa là từ ngày hôm nay, dù cho công ty luật sư My không có bất cứ khách hàng nào, thì chỉ cần có tập đoàn Mặc Thị, cũng có thể bảo đảm cho công ty luật sư My đi lên vùn vụt.

“Anh Mặc nói đùa rồi.

Công ty luật của chúng tôi chủ yếu phụ trách án hình sự và các vụ ly hôn, phương diện kinh doanh không phải sở trường của chúng tôi”.

Mặc dù phúc lợi Mặc Cảnh Thâm đưa ra có thể nói là vô cùng hậu hĩnh.

Nhưng một khi ký kết bản hợp đồng này, thì từ nay về sau Mặc Cảnh Thâm chính là ông chủ của cô rồi.

Cấp trên trực tiếp.

Sau này gặp mặt khó tránh khỏi…phải ăn nói khép nép.

Mộ Thiển thực sự cần phải suy nghĩ.

Nếu như nhân phẩm của Mặc Cảnh Thâm tốt thì chẳng nói làm gì, nhưng sau truyện tối qua thì cô phát hiện ra Mặc Cảnh Thâm căn bản không tốt như những gì Kiều Vi nói.

Vì thế, tùy tiện tìm một cái cớ để từ chối.

“Không phải sở trường thì có thể học”.

Ngữ khí đàn ông lạnh nhạt.

“Cái này…”

“Đây là chủ ý của Vi Vi.

Cô ấy biết hôm qua cô cứu con tôi, vì thế trong lòng rất cảm kích, liền bảo tôi qua đây nói chuyện hợp tác với cô”.

Mặc Cảnh Thâm vẫy tay với người trợ lý.

Trợ lý đặt hợp đồng lên trên mặt bàn.

“Cho cô thời gian hai ngày để suy nghĩ, quá thời gian thì không cần nói chuyện tiếp nữa”.

Thái độ của người đàn ông rất lạnh lùng, vừa nói xong thì liền đứng dậy, mau chóng rời đi.

“Đợi đã!”

Thấy anh muốn rời đi, Mộ Thiển liền gọi một tiếng, rồi hỏi: “Đây thật sự là chủ ý của Vi Vi sao?”

Bất luận nói thế nào, thì hiện tại Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi cũng là quan hệ vợ chồng sắp cưới, Mộ Thiển đương nhiên phải giữ khoảng cách với Mặc Cảnh Thâm để tránh hiềm nghi.

Đối diện với miếng bánh lớn như việc hợp tác dài hạn với tập đoàn Mặc Thị, cô không thể không động lòng.

Vì sự phát triển bền vững của công ty, cô hoàn toàn có thể nhận lời.

Dù sao thì, Mộ Thiển cô cũng không phải loại người thích giả vờ thanh cao.

“Cô cảm thấy tôi sẽ nói dối sao?”

Anh nghiêng người, liếc mắt một cái, lạnh lùng hứ một tiếng rồi lập tức rời khỏi văn phòng.

Thấy anh rời đi, Mộ Thiển đi tới trước bàn, cầm bản hợp đồng kia lên, xem nội dung hợp đồng rồi rơi vào suy nghĩ.

Tinh tinh tinh…

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.

Chặt đứt dòng suy nghĩ của Mộ Thiển.

Lấy điện thoại ra, vừa nhìn, là Kiều Vi gọi tới.

“Vi Vi, sao vậy?”

“Tớ bảo Cảnh Thâm đến công ty bọn cậu bàn việc hợp tác, thế nào rồi? Ký chưa?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Kiều Vi.

“Hợp đồng à, tớ…đang xem đây”.

Ánh mắt Mộ Thiển rơi xuống bản hợp đồng, chợt ngộ ra, thì ra Mặc Cảnh Thâm đến đây bàn truyện hợp tác đúng là chủ ý của Kiều Vi.

Hiện tại nghĩ lại, vừa rồi có phải là có chút suy nghĩ hơi nhiều không?

Có điều, không cần biết nói như thế nào, Mặc Cảnh Thâm là vị hôn phu của Kiều Vi, giữa hai người vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn, tránh bị đồn thổi không hay vận vào thân, ảnh hưởng đến quan hệ của cô và người chị em tốt thì không tốt chút nào.

“Nghe Cảnh Thâm nói, hôm qua cậu đã cứu con anh ấy, anh ấy vô cùng biết ơn cậu.

Nhưng Cảnh Thâm là người không thích thể hiện, không giỏi trong vấn đề biểu đạt, nên cậu đừng để ý quá nhé”.

Kiều Vi cười cười rồi lại nói: “Còn nữa, nhìn anh ấy thì dữ dằn vậy thôi, nhưng rất trầm mặc ít nói, vì thế, sau này cậu có việc gì thì cứ trực tiếp nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu nói với Cảnh Thâm, như thế thì sẽ tiện hơn một chút”.

Mặc dù nói như vậy, nhưng thực chất ý tứ trong lời nói là hy vọng Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm ít tiếp xúc với nhau một chút.

Mộ Thiển cũng không nghĩ nhiều, cứ cho đó là lời nhắc nhở của người chị em tốt đối với mình mà thôi.

“Ừm, không có gì.

Buổi tốt có thời gian không, cùng nhau ăn bữa cơm đi?” Dù sao thì người chị em tốt đã giới thiệu một vụ làm ăn lớn như thế cho cô, nếu không cảm ơn một lần thì cũng không hay cho lắm.

“Được, buổi tốt nhé”.

“Ừ, được, bye”.

Mộ Thiển ngắt điện thoại, đi tới trước ghế sofa ngồi xuống, đọc một lượt bản hợp đồng, đây là thói quen nghề nghiệp của một luật sư.

Có điều, sau khi xem bản hợp đồng mới phát hiện ra, phúc lợi mà Mặc Cảnh Thâm đưa ra thực sự không phải tốt bình thường.

Không hổ là tổng giám đốc tập đoàn Mặc Thị, hào phóng!

Công ty luật My, là ba năm trước Mộ Thiển cùng người chị em tốt Cẩm Điềm Điềm cùng nhau thành lập.

Lúc mới thành lập, cô đã bỏ ra phần lớn số vốn, cổ phần cô nắm giữ trong công ty cũng tương đối cao.

Có điều công ty bên này vẫn luôn giao cho Cẩm Điềm Điềm quản lý.

Nhưng thời gian trước, Cẩm Điềm Điềm đột nhiên nói muốn đến chi nhánh của công ty ở nước ngoài.

Sau khi hai người bàn bạc thì Mộ Thiển quyết định cô sẽ về quản lý trụ sở chính của công ty ở Hải Thành, còn Cẩm Điềm Điềm sẽ phụ trách chi nhánh ở nước ngoài.

Mộ Thiển vừa tiếp nhận trụ sở chính, đương nhiên cần làm quen và tìm hiểu thêm các sự vụ, vì thế mà bận rộn đến đầu bù tóc rối cả một buổi sáng.

Tinh tinh tinh…

Sau bữa trưa, Mộ Thiển vừa ngồi xuống ghế ở bàn làm việc, trong tay còn đang cầm một phần tài liệu xem xét, thì chiếc điện thoại bàn trong văn phòng không ngừng kêu lên.

Thứ âm thanh chói tai làm gián đoạn công việc của Mộ Thiển, cô nhíu mày khó chịu, đưa tay ấn vào bàn phím.

“Có chuyện gì vậy?” Cô lạnh lùng hỏi.

“Tổng giám đốc Mộ, ở sảnh có một đứa bé tìm chị, tự xưng là con trai chị”.

Lễ tân dưới sảnh nói với cô.

“Con trai?”

Khóe môi Mộ Thiển giật giật, cô chỉ có một đứa con gái, còn đang ở nước ngoài.

Chui ở đâu ra một đứa con trai nữa chứ?

“Chắc là nhầm người rồi, cô gọi điện báo cảnh sát đi…”

Một câu này của cô còn chưa kịp nói xong, thì đã nghe từ đầu giây bên kia truyền tới tiếng nói giòn tan, “Mẹ, con là Tiểu Bảo, hu hu…Mẹ, Tiểu Bảo nhớ mẹ”.’

.