Giọng nói thật thân quen?

Lông mày Mộ Thiển nhíu lại, suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến thằng bé này chắc là con trai Mặc Cảnh Thâm, Mặc Thư Diễn.

“Trời ơi!”

Tay ôm trán bất lực, thực sự bị thằng bé này đánh bại rồi.

Dù chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, không ngờ có thể tìm được đến chỗ cô.

Nhưng đây chính là con trai của ông chủ tương lại của cô, không thể lãnh đạm thờ ơ được.

“Đưa thằng bé đến văn phòng của tôi”.

Bất lực, Mộ Thiển chỉ có thể bảo lễ tân đưa thằng bé lên văn phòng của mình.

Ngắt điện thoại, Mộ Thiển lấy điện thoại, gọi một cuộc cho Kiều Vi.

Nhưng sau khi gọi đi, đổ mấy tiếng chuông nhưng lại không có ai nghe máy.

Không có cách nào, Mộ Thiển chỉ có thể gọi một cuộc gọi nội bộ cho trợ lý Phương Nhu, bảo cô ấy liên hệ với tập đoàn Mặc Thị, nói với Mặc Cảnh Thâm, con trai anh đang ở đây.

“Mẹ! Mẹ!”

Mộ Thiển vừa ngắt điện thoại, cánh cửa văn phòng bị đẩy mở, một chiếc đầu nhỏ xinh thò vào, cười hi hi với cô, dùng thứ giọng non nớt gọi cô.

“Tổng giám đốc Mộ, đứa bé đưa lên cho cô rồi”.

Cô lễ tân xinh đẹp gật nhẹ đầu với Mộ Thiển.

“Ừ, cô cứ xuống đi”.

Cô vẫy vẫy tay, rồi lập tức dặn dò: “Đợi một chút.

Cô đi mua giúp tôi một ít đồ ăn vặt nữa nhé”.

Mộ Thiển rút ví đưa cho cô lễ tân ba trăm tệ.

“Vâng, tôi đi ngay”.

Cô lễ tân nói rồi lui ra ngoài.

Cậu bé Mặc Thư Diễn trên người mặc một chiếc sơ mi trắng, trên cổ áo còn thắt nơ nhỏ, phối với chiếc quần yếm đen cùng giày da đen, rất nghiêm chỉnh ra dáng.

Gương mặt trắng nõn như được điêu khắc từ ngọc, núng na núng nính như em bé sơ sinh, nhất là đôi mắt đen láy to tròn như mực tàu, lấp lánh lấp lánh, lúc cười hi hi thì cong thành một vầng trăng khuyết, vô cùng đáng yêu.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ”.

Không biết tại sao, thằng bé từ lần đầu gặp Mộ Thiển thì đã cảm thấy đặc biệt thân thiết, dường như có thể cảm nhận được mùi của mẹ trên người cô.

Gương mặt Mộ Thiển hơi bất lực, đứng dậy bước tới, cúi người bế cậu bé lên, giơ tay véo véo cái má phúng phính của nó, “Nhóc con, mẹ con là Kiều Vi, không phải cô.

Biết chưa hả? Sau này con có thể gọi cô là dì, nhưng không được gọi là mẹ.

Nếu không, mẹ Kiều Vi của con sẽ đau lòng lắm đó”.

Mặc dù cậu bé là Mặc Cảnh Thâm nhận nuôi, nhưng Kiều Vi cũng là mẹ trên danh nghĩa của thằng bé.

Nếu sau này mỗi lần thằng bé gọi cô là “mẹ”, để Kiều Vi nghe thấy, thì chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu.

Hai tay thằng bé vòng lên cổ Mộ Thiển, thơm lên má cô một cái, rồi hôn đến chụt.

Cười hê hê lắc lắc đầu, “Mẹ mới là mẹ của con, dì Kiều không phải mẹ con”.

Tuổi còn bé, nhưng đã dùng một thái độ rất nghiêm túc nói đạo lý với Mộ Thiển, “Dì Kiều sau này sẽ sinh con với bố, đấy mới là con của hại ngừi ấy”.

Có lẽ vì tuổi còn nhỏ đến phát âm cũng còn chưa chuẩn.

Mộ Thiển không biết đáp lại như thế nào.

Những đứa trẻ ngày nay đều thông minh như thế này sao?

“Nhóc con, làm sao chát lại biết dì làm việc ở đây?”

Mộ Thiển không muốn tiếp tục nói với thằng bé về vấn đề vừa rồi nữa, nên liền đổi chủ đề.

Ai biết được, thằng bé lại nhếch nhếch mày, giơ ngón tay bụ bẫm chỉ lên má mình, “Mẹ thơm con một cái, con sẽ nói cho mẹ biết”.

Mộ Thiển: “…”

Quá đáng rồi nhé, không ngờ lại còn ra điều kiện với cô.

Có điều, bộ dạng đắc ý của thằng bé chọc cho Mộ Thiển không nhịn được cười, cô thơm nhẹ lên má nó một cái, “Moa”.

“Hi hi, mẹ thật là tốt”.

Thằng bé ôm lấy Mộ Thiển, cười hi hi nói: “Con nghe ngóng từ chỗ chú nhỏ, sau đó bắt xe đến đây đó.

Thế nạo, cóa phải rất nợi hại hông?”

Mộ Thiển gật đầu như băm tỏi, học theo giọng điệu của thằng bé: “Ừm, ừm, nợi hại, nợi hại!”

Không lâu sau, lễ tân mua một túi lớn đồ ăn vặt về.

Mộ Thiển đặt đồ ăn vặt lên bàn trà, ôm thằng bé ngồi lên ghế sofa, rồi hỏi: “Nhóc con, muốn ăn gì nào? Khoai tây? Socola? Hay là kẹo mút nào?”

“Ừm…”

Đôi mắt to tròn của thằng bé quét qua túi đồ ăn vặt, rồi chỉ vào socola, “Con muốn ăn socola, mẹ bóc cho con đi”.

“Được, vậy thì chúng ta ăn socola”.

Mộ Thiển cẩn thận bóc vỏ hộp rồi đưa cho thằng bé.

Thằng bé đón lấy rồi cười không ngậm được miệng, “Cảm ơn mẹ”.

Bàn tay nhỏ nhắn cầm miếng socola, cắn một miếng, nhai thật kĩ, vừa gật đầu vừa nhếch mày, “Oa, ngon quá, không khó ăn một tý nào, bố lừa con.

Hứ, bố xấu xa”.

Thằng nhóc vừa nhai socola, vừa độc thoại.

Mộ Thiển có chút không hiểu, “Bố con không cho con ăn socola à?”

Người lớn vì không muốn cho bọn trẻ ăn đồ ngọt, rồi dệt ra những lý do vụng về thì cũng không khó hiểu.

Nhưng cô nhìn thằng bé thì lại giống như nó chưa từng được ăn socola vậy.

“Đúng vậy, bố xấu xa chưa bao giờ cho con ăn socola, hứ, xấu xa quá”.

Thằng bé ăn từng miếng lớn socola, còn không quên trách móc Mặc Cảnh Thâm.

“Ấy, ấy, nhóc con ăn chậm thôi, không ai cướp của con đâu”.

Thấy thằng bé trợn mắt trợn mũi nuốt, xung quanh môi dính đầy socola, thì cô không kìm được mà trách móc, rồi đưa tay lấy khăn giấy lau miệng cho thằng bé.

“Hi hi, mẹ đối với con thật là tốt”.

Thằng bé vui vẻ cười hô hô, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

Có điều chỉ loáng một cái, đã ăn hết ba thanh socola rồi.

Cộc cộc…

Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý Phương Nhu đẩy cửa đi vào nói: “Tổng giám đốc Mộ, tổng giám đốc Mặc tới rồi”.

“Mau để anh ta vào đi”.

Mộ Thiển trả lời, giơ tay ra nựng nựng hai má núng nính của thằng bé, “Nhóc con, bố con tới rồi”.

“Hứ, mẹ xấu quá, con không yêu mẹ nữa.

Mẹ bán đứng con, hứ!”

Thắng bé giận dỗi hứ hứ mấy tiếng, tức giận chu môi, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng nghiêm nghị như ông cụ non, nhìn rất khôi hài.

“Mặc Thư Diễn!”

Mặc Cảnh Thâm đi vào văn phòng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào người thằng bé, trầm giọng nói: “Ai cho phép con chạy lung tung? Hả?”

Thằng nhóc liếc Mặc Cảnh Thâm một cái, chu môi, bộ dạng giận dỗi không vui, “Sao bộ nại tới đây?”

“Con…” Mặc Cảnh Thâm tức đến nhíu mày, không hiểu tại sao Mặc Thư Diễn lại dính lấy Mộ Thiển một cách lạ thường như thế.

“Anh Mặc, việc này anh cũng có trách nhiệm.

Thân làm bố của đứa trẻ, thằng bé đi mất, anh nên là người chịu trách nhiệm nhiều nhất”.

Mộ Thiển thực sự không muốn nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm trách móc thằng bé, liền chêm vào một câu.

Nghe vậy thì cặp lông mày sắc nét của Mặc Cảnh Thâm dương lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua Mộ Thiển, “Cô từng cứu thằng bé, tôi đã hậu tạ tương xứng.

Nhưng không có nghĩa là cô có thể can dự vào việc riêng của tôi”.

Mặc Cảnh Thâm anh sao lại có thể bị cô nha đầu này lên lớp đến mấy lần như thế?

Chết tiệt, cậy cứu thằng bé thì có thể muốn làm gì thì làm à?

“Can dự?”

Mộ Thiển bị lời của Mặc Cảnh Thâm làm cho tức đến sặc, “Anh Mặc, anh nghĩ nhiều rồi.

Mộ Thiển tôi trước nay không hề thích đi quản việc của người khác, vậy thì lần sau xin anh quản cho tốt con trai mình.

Chỉ có một người bất lực mới tức giận với một đứa trẻ con bé tý, không hiểu chuyện như thế này”.

Người gì chứ?

Đúng là càng ngày càng hoài nghi nhân phẩm của anh ta.

Con đi mất, chạy đến chỗ cô, cô đã phải gác lại việc của bản thân để dành thời gian chơi với con của anh ta.

Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại không nói lấy một câu cảm ơn, lại còn diễu võ dương oai với cô.

Thật quá đáng!’.