“Anh, em…không phải em cố ý.

Em chỉ gọi một cuộc điện thoại thì thằng nhóc đã biến mất rồi…” Em trai Mặc Cảnh Thâm, Mặc Quân Dư quỳ trên giường, mặt vô tội nhìn vào anh trai anh ta.

Mặc Cảnh Thâm đạp mạnh một cái vào ngực Mặc Quân Dư, “Cút, không tìm được thằng bé thì cậu đừng có quay về nữa”.

“Anh đừng tức giận, em đã cho người đi tìm rồi.

Nhất định sẽ tìm được thằng bé”.

A, Mặc Quân Dư lau mồ hôi trán, sợ đến mức không dám thở mạnh.

Ở Hải Thành có ai không biết, Mặc Thư Diễn là trái tim của Mặc Cảnh Thâm, là báu vật trong lòng anh.

Đừng thấy anh ta là em trai ruột, vậy cũng không thể bằng một sợi tóc cuả con trai anh ấy.

Trong lòng Mặc Quân Dư tuyệt vọng, cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Cậu Mặc, vẫn chưa tìm thấy cậu chủ nhỏ”.

“Cậu Mặc, khách sạn bên đó cũng không có”.

“Bên nhà cổ cũng không có”.

Ba người vệ sĩ đi vào phòng khách, từng người một lần lượt báo cáo.

Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm trầm xuống như mực, đồng tử lạnh lùng thu lại, liếc nhìn Mặc Quân Dư, “Còn đần người ra đấy làm gì? Trong vòng một tiếng mà không tìm thấy thằng bé, thì các người cũng đường quay lại nữa”.

“Vâng, vâng, vâng, anh, em đi tìm thằng bé ngay đây”.

Mặc Quân Dư không dám làm chậm chễ thời gian.

“Cậu Mặc, bên Hilton tìm thấy cậu chủ nhỏ rồi, nhưng cậu chủ nhỏ bị ngất ở trong xe, đã được đưa đến bệnh viện rồi ạ”.

Lúc này, một người thuộc hạ quay lại báo cáo.

“Trong xe?”

Một đôi mắt nghiêm nghị quét về phía Mặc Quân Dư, “Mặc Quân Dư, cậu tốt nhất là hãy cầu nguyện cho thằng nhóc không sao!”

Tính cách của em trai anh anh còn không biết sao?

Đem thằng bé để quên trong xe, nhất định là lại nấu cháo điện với người đẹp nào đó.

Loại việc này, việc này Mặc Quân Dư anh ta đã làm không ít lần.

“Cút!”

Mặc Cảnh Thâm quát lên một tiếng rồi mau chóng rời khỏi phòng khách, đi thẳng đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh cao cấp, Mộ Thiển vẫn luôn ngồi cạnh giường túc trực thằng bé, nhìn hai má nhỏ nhắn dễ thương, Mộ Thiển không kìm được lại nhung nhớ cô nhóc Nghiên Nghiên nơi phương xa.

Theo bản năng đưa tay ra sờ sờ má thằng nhóc.

Nhưng thằng bé lại đột nhiên tỉnh lại, mở to đôi mắt long lanh nhìn Mộ Thiển, lại nhìn xuống chiếc kim tiêm cắm trên tay, chu môi nói, “Bế bế…”

“Hả?”

Thằng bé không sợ cô sẽ bắt cóc nó sao?

Cô không kìm được bật cười, đưa tay bế thằng bé ra khỏi giườn, dè dặt cẩn thận tránh chiếc kim truyền nước, rồi ôm vào trong lòng cô, “Nhóc con, con tên là gì?”

“Trên người cô có mùi của mẹ”.

Thằng bé không trả lời câu hỏi của cô, mà ngửi ngửi người cô, cảm thấy rất thân thuộc, cái cảm giác mà cậu thường xuyên gặp trong mơ.

“Phì…”

Mộ Thiển bị thằng bé chọc cho bật cười.

Đưa tay véo véo cái má hồng hồng núng núng của cậu nhóc, “Mẹ? Không được nói linh tinh, cô không phải mẹ của con đâu.

Con tên là gì thế?”

“Mẹ!”

Mộ Thiển: “…”

Thằng nhóc này, làm sao có thể tùy tiện gọi mẹ thế chứ?

“Có phải bố con là Mặc Cảnh Thâm không? Bố con sẽ đến ngay đó, để bố con đưa con về nhà, có được không?” Cô lại an ủi thằng bé.

“Không cần, con chỉ cần mẹ”.

Thằng nhóc cao ngạo lạnh lùng hứ một tiếng, rúc vào vòng tay Mộ Thiển.

“Mặc Thư Diễn, không được lộn xộn”.

Đột nhiên trong phòng bệnh vang lên tiếng trách móc.

Một lớn một nhỏ quay đầu nhìn, thì thấy Mặc Cảnh Thâm và một người đàn ông lạ mặt bước vào.

“Thằng bé con của chú, cuối cùng thì chú cũng đã tìm thấy nhóc rồi.

Con muốn dọa chết chú hay sao hả?” Mặc Quân Dư nhìn thấy thằng nhóc thì suýt chút nữa vui mừng nhảy cẫng lên.

Đi tới định bế lấy nó.

“Hứ, mẹ, chú ấy là người xấu!”

Thằng nhóc trực tiếp trốn trong lòng Mộ Thiển, chỉ vào Mặc Quân Dư tố cáo.

Mặc Quân Dư: “…”

What?

Mẹ?

Ông nội ơi, ông đang hát bài nào thế? Mới có mấy tiếng không gặp thì đã có thêm một người mẹ rồi?

“Đừng lộn xộn, qua đây!”

Gương mặt Mặc Cảnh Thâm trầm xuống, đi tới trước mặt Mộ Thiển, “Làm phiền cô rồi, ngày khác tôi sẽ tới tận nhà hậu tạ cô”.

“Anh Mặc”.

Mộ Thiển lạnh mặt, nói không khách khí: “Anh có thể có chút trách nhiệm không? Đứa bé còn nhỏ như thế mà anh nhốt nó trong xe? Anh có biết thằng bé suýt chết không? Thực sự chưa từng gặp người bố nào thiếu trách nhiệm như anh! Không ngờ Kiều Vi lại có thể yêu anh!”

Trước đây, Mộ Thiển thực sự cảm thấy Mặc Cảnh Thâm giống như lời Kiều Vi nói, là người có trách nhiệm, rất không tồi.

Nhưng sau việc này, cái nhìn của cô về Mặc Cảnh Thâm đã không còn tốt như cũ nữa.

Thậm chí, cảm tình đã trực tiếp tụt xuống không!

“Cô Mộ, cô cứu thằng bé, tôi thực sự cảm ơn.

Nhưng, việc nhà họ Mặc tôi không cần cô quản!”

Người trước nay luôn kiêu ngạo như Mặc Cảnh Thâm, chưa từng bị người răn dạy như thế này, càng đừng nói là một người phụ nữ!

“Mẹ nói đúng, bố không phải một người bố tốt.

Hứ!”

Thằng bé vòng tay ôm lấy cổ Mộ Thiển, cái đầu nhỏ rụi rụi vào lòng cô ấy, giống như một con mèo nghe lời.

“Bé con, dù sao thì bố con cũng đến rồi, thì về nhà cùng bố đi”.

Mộ Thiển cười cười với thằng bé, hết lời khuyên nhủ: “Mặc dù bố con làm sai, nhưng hôm nay là ngày bố con đính hôn với mẹ Kiều Vi của con, khó tránh được sơ suất với con.

Con phải học cách tha thứ, hiểu không?”

Nói rồi lại giơ tay chấm chấm đầu mũi thằng bé, “Phải nghe lời, được không?”

“Không cần, không cần, không cần!”

Đầu thằng bé lắc như trống bỏi, nhìn Mộ Thiển, mắt lại đỏ lên, sau đó thì oa một tiếng khóc lớn, “Hu hu…con khó khăn lắm mới tìm được mẹ, mẹ lại không cần con sao, hu hu…”

Mộ Thiển không biết nói gì nữa.

Làm cái gì thế này, chuyến về nước này, lại nhặt được một đứa con trai sao?”

“Đừng có ầm ĩ”.

Mặc Cảnh Thâm nghiêm nghị trách cứ.

Cúi người muốn bế lấy thằng bé, nhưng ai đoán được khi thằng bé nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm muốn bế nó, thì liền bắt đầu xua tay, lần này chiếc kim truyền nước trên mu bàn tay xuất hiện vệt máy rỉ ra, mu bàn tay thằng bé cũng phồng lên một cục.

“Hu hu…mẹ ơi, đau…hu hu…đau…”

Thằng bé khóc la oai oái.

“Bác sĩ, mau gọi bác sĩ đến”.

Mộ Thiển thấy bộ dạng của thằng bé thì trong lòng đột nhiên thắt lại, có một chút đau lòng.

Mặc Cảnh Thâm thương xót thằng bé, thấy bộ dạng của cậu bé như thế thì rất đau lòng, nhưng lại không lên tiếng.

Không lâu sau bác sĩ đi tới, thay chiếc kim khác cho thằng bé thì mọi chuyện cũng ổn.

Mộ Thiển bất lực, không thể chống lại sự quấn quýt của thằng bé, cô chỉ có thể ở lại phòng bệnh chơi cùng nó một lúc nữa.

Ôm thằng bé truyền nước, quả nhiên thằng bé không ầm ĩ nữa.

Rúc vào lòng cô, rồi dần dần bình tĩnh lại.

Mặc Quân Dư về rồi.

Mặc Cảnh Thâm ngồi lại trong phòng bệnh, gương mặt thâm trầm như mực ngồi ở đó, không khác gì một vị đại thần.

Phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, ba con người trầm mặc không nói gì.

Không lâu sau thì thằng bé ngủ thiếp đi.

“Ê, qua đây”.

Thấy thằng bé ngủ rồi, Mộ Thiển liền trợn mắt với Mặc Cảnh Thâm, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cúi người áp sát vào cô rồi đón lấy cậu bé đang ngủ say trong lòng cô, nhưng vì thằng bé đã ngủ say rồi và còn đang truyền nước, vì thế hai người đặc biệt cẩn thận dè dặt.’.