Ngày ấy, sau khi từ nhà Mẫn Việt về, không hiểu sao Hứa Thời Diên lại có suy nghĩ chuyện chưa bắt đầu đã kết thúc.

Trong một tuần đó, Mẫn Việt trở nên lạnh nhạt rất nhiều, khiến cảm giác đó càng ngày càng mạnh.

Tối thứ năm hắn gọi điện cho Mẫn Việt, không ai nhận.

Hắn không biết Mẫn Việt bận thật hay căn bản không muốn nhận.

Hắn hờn dỗi, cứ năm phút gọi một cuộc, gọi đến cuộc thứ tư, điện thoại được bắt trong một giây, giọng nói phẫn nộ của Mẫn Việt truyền đến: “Hứa Thời Diên cậu chơi đủ chưa?!”

“Quả nhiên anh có ở đó, sao không nghe điện thoại của tôi?”

“Tại sao tôi phải nhận? Tôi với cậu có quan hệ gì?”

Hứa Thời Diên nghẹn lời, hắn nắm chặt điện thoại, hít sâu, ngột ngạt, bi ai, phẫn nộ, mở miệng hỏi: “Chẳng phải trước đây rất tốt sao?”

Mẫn Việt nghe giọng Hứa Thời Diên run rẩy, trong lòng không chịu được, mấy lời quá đáng kẹt trong cổ họng, không nói thêm nữa.

Hứa Thời Diên còn nói: “Tối mai tôi tìm anh có được không?”

Mẫn Việt thấy hắn đáng thương, nhưng cũng không thích kiểu cầu xin như thế này, “Không.”

Hứa Thời Diên vờ như không nghe thấy câu từ chối, tiếp tục nói: “Quyết định vậy đi, ngủ ngon.”

Mẫn Việt cúp máy, phiền lòng đến nghẹt thở.

Anh cũng không biết vì sao mình lại thế, rõ ràng mấy hôm trước còn thích thanh niên, mà bây giờ chỉ thấy phiền phức, muốn né tránh, muốn tất cả những điều này kết thúc nhanh lên.

Anh chán thanh niên như chán món ăn đã nuốt tới cổ họng, nuốt không trôi, chỉ muốn nhổ ra.

Trừ thương cảm ra, anh không còn có thể tìm ra bất cứ một loại tình cảm nào khác.

Anh trải qua chuyện này quá nhiều rồi, cũng chấp nhận từ lâu.

Cho nên anh cố hết sức giữ một khoảng các với người mình thích, không muốn khiến người khác phải tổn thương, chỉ có điều Hứa Thời Diên là ngoại lệ – từ khi bắt đầu với Hứa Thời Diên, khoảng cách đã quá gần rồi.

Bây giờ muốn kết thúc thì khó hơn bình thường rất nhiều.

Tối hôm sau, Hứa Thời Diên đến nhà Mẫn Việt, ấn chuông không ai mở, chỉ có thể đợi ở ngoài.

Hắn nhìn chăm chăm gạch sứ màu vàng nhạt, tự hỏi.

Có lẽ Mẫn Việt thích bạn đời không quá quấn quýt, giữ một khoảng cách mới là lựa chọn chính xác, nhưng yêu rồi thì sao cam tâm đứng ở xa, không giữ lấy cơ chứ, dẫu sao hắn cũng không làm nổi.

Hơn chín giờ, cuối cùng Mẫn Việt cũng xuất hiện.

Anh nhìn Hứa Thời Diên, cảm thấy đáng thương, nhẹ dạ nói: “Chẳng phải tôi đã bảo là không cần đến rồi à?”

“Tôi muốn đến.”

Hứa Thời Diên vào trong cùng Mẫn Việt, sau đó không biết phải làm sao.

Mẫn Việt nói: “Giúp tôi cho mèo ăn trước, tôi đi tắm.”

Hứa Thời Diên gật đầu, hắn biết tắm xong có nghĩa là làm tình.

Nhưng hắn cũng chẳng đến để làm tình, mà dường như Mẫn Việt không muốn nói chuyện với hắn, vì thế mượn chuyện sex để trốn tránh.

Hứa Thời Diên đi đến trước mặt Seeger, ngồi xuống cho hạt mèo vào khay thức ăn.

Seeger duỗi móng vuốt cào nhẹ lên mu bàn tay Hứa Thời Diên, mềm mại kêu một tiếng.

Hứa Thời Diên nổi da gà, nhìn đít Seeger thấy rõ có hai hòn bi mới yên tâm.

Hắn cười cười xoa đầu Seeger: “Sao kêu ẻo thế, chả lẽ mày cũng cong.”

Seeger: “Meo~”

“Ăn đi.” Hứa Thời Diên thở dài nói: “Nếu chủ mày cũng dễ dỗ như thế thì tốt biết bao.”

Không lâu sau, Mẫn Việt mặc áo tắm ra phòng khách, thấy Hứa Thời Diên ngồi trên ghế sô pha cầm gậy đùa mèo.

Seeger nhảy tưng tưng bắt gậy, hai chân trước vung vẩy không ngừng.

Từ nhỏ Seeger đã không thấy gì, tính cách rất im lặng và có phần tự kỷ, rất ít khi thấy nó vui vẻ hoạt bát như thế.

Mẫn Việt ngồi vào ghế, Seeger ngửi thấy mùi quen thuộc, nhảy lên đùi anh.

Hứa Thời Diên thấy thế, vuốt đầu mèo, nói với Mẫn Việt: “Seeger vẫn rất thích anh… Sao anh lại chọn nuôi nó?”

“Gặp trong cửa hàng thú cưng, khi đó nó đã một tuổi, không ai muốn nuôi, tôi thấy thích thì mua.”

“Sở thích của anh cũng lạ thật, mới nhìn còn hơi đáng sợ.”

“Kỳ thực vẫn rất đẹp.”

Hứa Thời Diên cười nói: “Phải, rất cao quý… Còn cả đồ trang trí nhà anh, cũng mang đầy hình thù kỳ quái, có ý nghĩa gì sao?”

“Chẳng có nghĩa gì cả.” Mẫn Việt lạnh nhạt trả lời.

Hứa Thời Diên ăn quả đắng đành ngậm ngùi im lặng gật đầu.

Mẫn Việt không muốn nói chuyện nữa, bảo: “Không còn gì nữa thì làm nhanh lên.”

Hứa Thời Diên không nói được gì thêm trước thái độ lạnh nhạt của Mẫn Việt, đành phải theo ý người đàn ông.

Hắn bế Seeger xuống dưới rồi nói với nó: “Cho mượn chủ mày một tí nhé.”

Hắn tới gần Mẫn Việt, đẩy ngã người lên ghế, cởi bỏ dây áo tắm.

Áo tắm thuận theo da lướt xuống, để lộ ra cơ thể cường tráng của Mẫn Việt.

Hứa Thời Diên cởi áo của mình, dính lấy Mẫn Việt, hôn tai anh, cứ thế hôn xuống dưới, hôn đến núm vú.

Nhiệt độ của hai người theo từng động tác ma sát mà truyền đến lẫn nhau.

Mẫn Việt không còn cảm giác vui thích như trước, nhưng dẫu sao vẫn là một người đàn ông khỏe mạnh, bắt đầu bán cương dưới sự khiêu khích của Hứa Thời Diên.

Anh thấy thanh niên ngồi dậy, một tay xoa núm vú một tay ma sát dương v*t anh.

Tay Hứa Thời Diên rất đẹp, da tay cũng mềm, khớp xương rõ ràng, móng tay màu hồng nhạt, trên đó còn có một khoảng răng lưỡi liềm.

Mẫn Việt thấy đôi bàn tay đẹp như thế thủ dâm cho mình, anh buồn cười.

Hứa Thời Diên hỏi: “Anh cười gì?”

“Kỹ thuật tay tốt đấy, hẳn là lúc thường luyện tập nhiều.”

“Thủ dâm khiến tinh thần sung mãn, sức khỏe kiện khang.” Nói, Hứa Thời Diên gãi nhẹ rãnh túi tinh của Mẫn Việt, hắn biết đến chỗ đó là điểm nhạy cảm của người đàn ông.

Mẫn Việt sảng khoái, nhưng anh gạt tay Hứa Thời Diên ra, nói: “Đi về phòng, đừng có mà định lấy tinh dịch làm bôi trơn.”

Ý đồ của Hứa Thời Diên bị nhìn thấu, không thể mà gì khác hơn là kéo Mẫn Việt dậy, vác lên vai đi vào phòng.

Hắn ném Mẫn Việt lên giường, bóp gel bôi trơn để trên đầu tủ nhét vào khe mông Mẫn Việt.

Ngón tay nhẹ nhàng luồn vào hành lang, từ từ mở rộng tăng thêm ngón tay, thuần thục kích thích tuyến tiền liệt của Mẫn Việt.

Đến khi chỗ đó thích hợp để vào rồi hắn mới đỡ dương v*t mình, tuốt cho trơn rồi từ từ đâm vào cơ thể Mẫn Việt.

Dần dần Mẫn Việt cũng thấy khoái cảm, hơn nữa hôm nay Hứa Thời Diên rất dịu dàng, cũng kiên nhẫn khiêu khích từng vị trí mẫn cảm trong cơ thể anh.

Nhưng anh lại không thích cảm giác đó, vì vậy đưa tay nhấn mông Hứa Thời Diên đâm cho sâu thêm chút nữa, nhanh chút nữa, không phải nhẹ nhàng.

Hứa Thời Diên nhận được ám hiệu, không kìm sức, bắt đầu dồn sức làm.

Cơ vòng của người đàn ông co bóp tham lam mút chặt gậy th*t, dịch trơn lục tục tràn khỏi lỗ tiểu, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng nước ướt át cùng tiếng cơ thể va chạm.

Hai người đều tiến vào trạng thái động dục vô lý trí nguyên thủy nhất, Hứa Thời Diên vừa hôn mặt anh, vừa đâm  chọc có nhịp điệu, trán rỉ ra mồ hôi óng ánh.

Mẫn Việt bám vào lưng thanh niên, thỉnh thoảng thẳng lưng phối hợp với động tác của thanh niên.

Khoái cảm như thủy triều, ngập tràn trong cơ thể, cuối cùng vượt khỏi sức chịu đựng, hai người đồng thời phát ra những tiếng thở ồ ồ, thở dốc từng hơi thật lớn, gần như lên đỉnh cùng lúc.

Mẫn Việt giãy dụa thân thể, để dương v*t mềm nhũn của thanh niên trượt khỏi người mình, mà Hứa Thời Diên vẫn cố chấp ôm anh không buông.

“Còn làm nữa à? Không làm thì tôi đi tắm.”

Hứa Thời Diên cắn vai và cổ Mẫn Việt, cắn xong còn liếm mấy lần.

Hắn có thể thấy cảm thấy được trạng thái của Mẫn Việt đêm nay rất khác, lúc thường còn có chút tình cảm, nhưng hôm nay chỉ dơn thuần là làm tình.

Hắn muốn biết vì sao thái độ của Mẫn Việt lại thay đổi như thế, muốn biết rằng bản thân rốt cục có thể được ở bên anh hay không.

Hắn đứng dậy khỏi người Mẫn Việt, nói: “Đi đi.”

Hắn cởi bao vứt vào thùng rác, đi vào phòng tắm tắm qua cùng Mẫn Việt.

Lúc nằm trên giường, Mẫn Việt đang nghĩ nên nói lời kết thúc với thanh niên thế nào.

Còn chưa sắp xếp từ ngữ xong đã nghe thấy Hứa Thời Diên hỏi: “Mẫn tiên sinh, anh có biết vị trí của đầu tim không?”

Mẫn Việt không hiểu gì, anh biết tim ở đâu, nhưng chưa nghe ai nói đầu tim nằm chỗ nào, trả lời: “Không biết, làm sao?”

Hứa Thời Diên nắm lấy tay Mẫn Việt, chạm vào chỗ cách đầu ngực năm phân, dưới lớp da thịt ấy, chính là vị trí của đầu tim.

Hắn ấn ngón giữa và ngón đeo nhẫn của Mẫn Việt vào đó, nói: “Chỗ này.”

Mẫn Việt đột nhiên hoảng hốt, giằng tay ra nhưng không rút được.

Hứa Thời Diên đã quen với việc Mẫn Việt cố tình tránh né, hắn cố chấp dùng loại trọng điệu tha thiết triền miên để nói: “Của anh cũng ở đây.”

Mẫn Việt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nâu nhạt màu mang theo hơi nước, chẳng hiểu sao lại thấy sợ hãi và buồn nôn, vươn mình chuyển sang tư thế quay lưng về phía Hứa Thời Diên.

Dù là không thích, nhưng anh thương cảm cho sự ngây thơ của Hứa Thời Diên, những câu nói đã chuẩn bị kỹ càng rồi có làm sao cũng không thể nói ra khỏi miệng được.

Hứa Thời Diên đợi lâu thật lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời, trong lòng đắng chát.

Mà người này cứ im lặng khiến hắn tức giận nhưng chẳng thể giải tỏa, ngay cả chất vấn cũng không dám.

Dựa vào thái độ của người đàn ông trong một tuần này, hắn cũng có dự cảm kết quả sẽ ra sao.

Nhưng hắn cứ như một con nghiện cờ bạc ngu xuẩn, đặt cược hết tất cả.

Thất bại cả ván bài, cũng chỉ có thể trách hắn quá ngông cuồng.

Hai người mỗi người đều mang tâm sự nằm trên giường, rốt cục cũng đến lúc trời sáng.

Sau khi Mẫn Việt rời giường, Hứa Thời Diên theo sát phía sau, ngày hôm nay nhất định phải nói cho rõ.

Trong phòng ăn, Mẫn Việt nướng bánh mì và làm nóng sữa, đặt trước mặt hai người, “Ăn đi.”

Hứa Thời Diên không muốn kéo dài nữa, chậm rãi mở miệng: “Mẫn Việt, tôi muốn ở cùng anh, có được hay không, nói cho rõ đi.”

“Xin lỗi, tôi không muốn.”

Hứa Thời Diên không ngờ Mẫn Việt lại từ chối thẳng thừng và dứt khoát như thế, sững sờ.

Ngay khoảng khắc ấy, hắn đè lại cảm xúc đang cuộn trào hỏi: “Tại sao? Chẳng phải anh nói thích tôi à?”

Mẫn Việt thực sự không muốn nhìn thấy Hứa Thời Diên, càng không thích cái kiểu dây dưa dài dòng này của hắn, lạnh lùng nói: “Coi như tôi chưa từng nói gì.”

“Cái gì là chưa từng nói gì?!” Hứa Thời Diên siết chặt hai tay, ngực nhấp nhô nặng nề, nhịn, phải nhịn, nhất quyết không thể làm ra những hành động không thể cứu vãn.

“Chính là, không còn thích nữa.”

Hứa Thời Diên nghe thấy thế, chẳng thể kìm hãm lửa giận trong lòng được nữa.

Hắn đột nhiên đứng phắt dậy, cách bàn túm cố áo Mẫn Việt, kéo người dậy, khàn giọng quát: “Đéo mẹ lặp lại câu nữa! Rằng anh không thích!”

Mẫn Việt vẫn bình tĩnh, trong mắt ngập sự chán ghét, gằn từng chữ một: “Tôi không thích cậu.”

So sánh giữa bản thân đang mất kiểm soát và thái độ bình tĩnh của người đàn ông, quá sức buồn cười.

Hứa Thời Diên thật sự đã cười, hắn thả Mẫn Việt ra, chán nản ngồi phịch xuống hỏi: “Mẫn Việt anh sao vậy hả? Mới tuần trước còn nói thích tôi, tuần này đã không rồi? Chơi đùa với tôi vui lắm sao?”

“Sau này cậu không cần tìm tôi nữa.”

“Sao? Chán dùng hàng của tôi rồi muốn tìm cây hàng mới à?”

Mẫn Việt cảm thấy những lời khiêu khích thô tục của thanh niên quá sức trẻ con và buồn cười, cũng không muốn tranh cãi thêm nữa: “Cậu ăn sáng xong thì đi đi, sau này cũng đừng đến nữa.”

Hứa Thời Diên gạt mạnh đồ ăn xuống đất, cốc sữa rơi “choang” một cái, sữa văng khắp nơi, đĩa cũng vỡ nát.

“Nói! Vì sao không thích?!”

Mẫn Việt bị thanh niên làm cho bực mình, anh lạnh lùng hỏi ngược: “Cậu cảm thấy bản thân có chỗ nào đáng giá để người khác có thể thích?”

“Ầm” một tiếng, kiêu ngạo và tự tôn của Hứa Thời Diên vụn vỡ, cảm giác bị sỉ nhục trêu đùa, cùng với cảm giác tức giận xông lên đầu hắn, hóa thành một ngụm máu chặn chỗ cuống họng.

Hắn hít thật sâu, hai tay run rẩy nắm chặt, chút ít lý trí còn sót lại thôi thúc hắn đừng nên đứng đó thành vai hề trước mặt Mẫn Việt nữa.

Hắn đe dọa Mẫn Việt, tàn bạo nói: “Mẫn Việt, tôi bị mù mắt mới sa vào anh, anh đúng là cái thứ rác rưởi.”

Nói xong, Hứa Thời Diên quay người đi mất.

Dù là những lời chửi rủa hay là hình bóng quay lưng đi, Mẫn Việt đều không lạ lẫm gì, chúng nó như ác mộng, xuất hiện vô số lần.

Anh biết sai là ở chỗ anh, Hứa Thời Diên mắng cũng đúng, anh là đồ rác rưởi.

Nhưng anh không có cách nào ngăn cản bản thân ghét những người bộc lộ tình cảm với mình, không có cách nào chấp nhận thứ tình cảm bình thường như bao người.

Anh không bệnh nhưng lại cũng có bệnh.

Thở ra một hơi thật dài, Mẫn Việt ngồi xuống thu dọn tàn tích, nhặt từng mảnh đĩa vỡ, dùng khăn giấy thấm sạch sữa.

Làm xong tất thảy, anh kiệt sức ngồi lên ghế ngả về sau.

Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng anh vẫn thấy bóng tối đang dần trùm đến, nuốt lấy thế giới của anh..