Ngày ấy, Hứa Thời Diên nổi giận đùng đùng quay về, tự giam mình trong phòng, kiểm điểm bản thân sao lại để người khác đùa giỡn xoay như chong chóng.

Mấy tháng này, hắn như một thằng ngu vậy.

Chỉ với thái độ không gần không xa mà quẫy tít đuôi đuổi theo, nghe thấy chữ thích thì mừng rỡ vô hạn, lên giường mấy lần đã quay sang tỏ tình.

Chỉ nghĩ đến cảnh Mẫn Việt cười nhạo hắn khi hắn nghiêm túc tỏ tình thôi là hắn giận đến váng đầu.

Giận mình, cũng giận người đàn ông đùa giỡn hắn.

Hắn như phát điên ném đồ trên bàn xuống đất, từng thứ từng thứ một, vừa vứt vừa gào thét.

Trong phòng truyền ra tiếng “ầm ầm” không ngừng, dù thế nào cũng chẳng thể giải tỏa được sự ức chế sâu trong mình.

Cuối cùng Hứa Thời Diên cũng mệt mỏi, co quắp ngồi nhìn căn phòng bữa bộn, đỏ mắt nhìn sàn nhà ngẩn người.

Sau khi tức giận biến mất thì cảm giác bi thương ập đến, nhưng hắn không muốn khổ sở vì tên rác rưởi ngu si kia, không muốn dù chỉ một chút.

Hắn dùng hết sức cắn răng, cắn đến trong miệng đầy mùi máu, mà vẫn chẳng thể ngăn trái tim mình co rút đau đớn.

Hắn biết mình đang phân bố hormone, lượng đường trong máu tăng lên, cơ tim có hơi suy yếu.

Nhưng hắn chẳng thể kiểm soát nổi.

Không biết tự lúc nào, hắn đã có tình cảm sâu đậm đến tận mức ấy với Mẫn Việt.

Nước mắt mặn đắng chảy vào miệng, Hứa Thời Diên phẫn uất lau nước mắt, nằm trên giường nhìn chăm chăm lên trần, ý đồ chặn lại hết chất lỏng chảy ra từ khóe mắt.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng hắn không chịu nổi mệt mỏi do hậu đau tim và giận dữ nữa, chìm vào trong giấc ngủ.

Trước khi nhắm mắt hắn mơ màng nghĩ: Đến mức thế này, hắn và Mẫn Việt sẽ chẳng còn bất cứ liên quan nào.

Hứa Thời Diên chưa bao giờ vùi mình vào học như thế này, trong hơn hai tháng, hắn không hề nhớ về Mẫn Việt, bởi vì như thế chẳng khác nào ôn lại những hành động ngu xuẩn của bản thân.

Từ trước đến giờ hắn vốn ích kỷ, không thể quá đau thương hay thâm tình với bất cứ ai, huống chi mới chỉ quen nhau hơn bốn tháng, sao có thể nảy sinh tình cảm đau đến tan nát cõi lòng cho được, coi như là chưa từng gặp gỡ, chưa từng đắm say, những chuyện hư hỏng sau đó cũng coi như chưa từng xảy ra.

Cứ coi là chó cắn đi, hắn sẽ không vạch vết chó cắn ra để xem sâu bao nhiêu, cũng sẽ không nghĩ bản thân ngu ngốc cỡ nào để mà bị chó cắn, chỉ là sau này khi gặp lại con chó kia thì tránh nó xa một tí.

Hứa Thời Diên bắt đầu tới bệnh viện thực tập trong kỳ nghỉ đông.

Hứa Thời Diên chọn khoa ngoại, giáo viên hướng dẫn của hắn tên là Đinh Hoàn Ngạn, là một người đàn ông ngoài năm mươi, vô cùng nghiêm khắc với sinh viên, điểm đó Hứa Thời Diên đã cảm nhận được khi ở trường rồi.

Đinh Hoàn Ngạn có ấn tượng rất sâu với cậu sinh viên Hứa Thời Diên này, bởi vì Hứa Thời Diên nhiều lần vào tiết của ông muộn.

Chính là loại mà ông ghét nhất, ỷ vào bản thân hơi thông minh hơn người là bắt đầu học hành chểnh mảng, loại nghề nghiệp cứu người như bác sĩ, không thể chấp nhận được người qua loa như vậy.

Đinh Hoàn Ngạn không ngờ, Hứa Thời Diên sẽ chọn khoa ngoại, còn theo ông đến khoa ngoại tiêu hóa thực tập.

Khoa ngoại tiêu hóa vừa bẩn vừa mệt, lúc nào cũng giao tiếp với phân và nước tiểu, con gái không chịu được.

Vừa nhìn đã biết Hứa Thời Diên là loại đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, trong mắt Đinh Hoàn Ngạn, cả vẻ ngoài lẫn tính cách của Hứa Thời Diên không khác gì con gái cả.

Ông không tin Hứa Thời Diên có thể làm việc được ở khoa ngoại nên bình thường hay có ý định làm khó dễ, để Hứa Thời Diên mau biến đi.

Lúc mới bắt đầu, những thực tập sinh khác được phân công ghi bệnh án, kiểm tra phòng bệnh, riêng Hứa Thời Diên thì bị bắt đi đổi thuốc, cắt dây.

Những chuyện này với sinh viên đang trong lúc thực tập mà nói thì chẳng phải việc thoải mái gì.

Miệng vết khâu hậu phẫu như con rết, đen đen tím tím, thường đầy máu mủ, nhìn đáng sợ cực kỳ.

Mà Hứa Thời Diên thấy vẫn được, không bị buồn nôn.

Lại qua mấy ngày, đến phiên Đinh Hoàn Ngạn trực đêm, Hứa Thời Diên cũng cùng trực.

Nửa đêm, bệnh viện cực kỳ yên tĩnh.

Trong phòng làm việc, tay trái Đinh Hoàn Ngạn cầm mấy tấm chụp cắt lớp của bệnh nhân, tay phải thì cầm bút giảng giải phân tích cho Hứa Thời Diên.

Hứa Thời Diên nghe rất nhiêm túc, thỉnh thoảng Đinh Hoàn Ngạn còn hỏi một vài vấn đề liên quan đến nguyên lý cơ sở, hắn trả lời đúng hết.

Đinh Hoàn Ngạn biết Hứa Thời Diên thông minh hơn người, hiểu bài rất nhanh, trước đây thái độ học tập không tốt.

Mà sau khi đến bệnh viện rồi Hứa Thời Diên nghiêm túc hơn hẳn, không hiểu sẽ hỏi, việc bẩn việc mệt giao cho hắn làm hắn cũng không chối hay than vãn, tất cả đều hoàn thành rất tốt.

Ấn tượng với hắn cũng dần đổi mới.

Đinh Hoàn Ngạn giảng khá mệt, trực đêm cũng không được ngủ, vì thế rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm với Hứa Thời Diên, ông cầm bình giữ ấm lên nhấp một ngụm trà, hỏi: “Tiểu Hứa, khi đó cậu nghĩ gì mà lại chọn vào khoa ngoại tiêu hóa?”

Hứa Thời Diên hỏi ngược: “Thầy thấy khoa ngoại tiêu hóa không tốt sao?”

“Hừ… Khoa ngoại có tiếng, mà lương cũng cao, cơ mà mệt và bẩn, nhìn cậu non trẻ thế này, hơn nữa hẳn là trong nhà cũng không thiếu tiền, chọn khoa này cũng khiến tôi giật mình đấy.”

Hứa Thời Diên nở nụ cười, nghĩ rất lâu mới nói: “Khoa ngoại tiêu hóa, có tính khiêu chiến cũng có ý nghĩa.”

Đinh Hoàn Ngạn nghe thế cười ha ha, nhìn qua có vẻ là thỏa mãn với câu trả lời này.

Hai người nói thêm mấy câu, mà Hứa Thời Diên không hứng thú lắm, chẳng mấy chốc, Đinh Hoàn Ngạn nói muốn chợp mắt một chút, để Hứa Thời Diên tự xem bệnh án.

Hứa Thời Diên không ngồi đọc bệnh án mà là ra ngoài cho thoáng khí.

Khi đó hắn và Mẫn Việt chia tay trong không vui, mấy hôm sau lên trường, học viện bắt đầu tiếp nhận đơn đăng ký thực tập của sinh viên.

Lúc chọn phòng ban thực tập, không hiểu sao lại nhớ đến lời mà Mẫn Việt hỏi: Cậu cảm thấy bản thân có chỗ nào đáng giá để người khác có thể thích?

Hắn nghĩ rất lâu, dù đó là lời chót lưỡi đầu môi hay là lời thật lòng của Mẫn Việt, dường như điều đó cũng không sai.

Hắn được chiều từ bé đến lớn, đi đâu cũng được người nhà nâng đỡ, ỷ vào có tí thông minh, học nghiệp cũng suôn sẻ, thêm vào vẻ ngoài, hắn tự tin thậm chí là ngạo mạn.

Chưa từng nghiêm túc suy xét xem mình thiếu cái gì, cũng không nghĩ được bản thân có chỗ nào không đáng để người khác thích.

Mẫn Việt hỏi thế, hắn mới ý thức được, bản thân không có nhiều cơ sở để tự tin như thế, thậm chí còn chẳng có chỗ đáng để Mẫn Việt vừa mắt.

Cho nên hắn chọn thực tập ở khoa ngoại, mục tiêu là khoa ngoại tiêu hóa, muốn ép bản thân, bước khỏi con đường đã quen thuộc, thử xem mình có thể thay đổi để làm vài chuyện có ý nghĩa hay không.

Suy nghĩ lúc đó có chút ngốc, nhưng sau khi đến khoa ngoại tiêu hóa, hắn phát hiện có rất nhiều thứ để hắn học, đặc biệt là để bồi dưỡng lòng kiên trì.

Tuy Mẫn Việt ảnh hưởng đến sự lựa chọn của hắn, mà chọn không sai.

Sau buổi đêm phải trực, sáng hôm sau Hứa Thời Diên về nhà.

Không biết dục vọng đã lâu không gặp bị gì mà lại trồi lên, hưng phấn thẳng đứng nhảy nhót.

Hắn cởi sạch quần áo vào phòng tắm, quyết định vừa tắm vừa giải quyết.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một tay Hứa Thời Diên chống tường, cong eo, tính giải quyết bụng dưới cực nóng.

Tay còn lại vừa mới chạm vào một chút mà dương v*t đã cứng như chày sắt, gân xanh nảy lên, lỗ tiểu cũng mở rộng.

Hắn mở vòi sen để nước xối lên người, chảy xuống đất, phát ra những tiếng tí tách.

Nhờ đó quét hết mùi tanh nồng trong không khí, che dấu những cơn thở dốc.

Bàn tay hắn ma sát thân gậy, thỉnh thoảng xoa nhẹ quy đầu, không thể không tránh được những suy nghĩ về Mẫn Việt.

Người đàn ông ấy lừa hắn, giọng nói, con mắt, lưỡi đỏ, cơ vòng siết chặt cùng với khoái cảm chết người đã từng được nhận.

Là kích dục, là độc tố, là thiên đường, và là địa ngục.

Hắn tưởng tượng thứ đang bao lấy dương v*t lúc này không phải tay, mà là cửa sau của Mẫn Việt.

Chỗ đó ướt át ấm nóng, có cả dịch trơn, như là muốn ngâm cho dương v*t hắn phồng lên.

Hắn thúc vào thật mạnh thật sâu, từ ngoài cửa đến sâu trong trực tràng, góc độ khác nhau, cơ thịt co bóp, dục tiên dục tử…

Cơ bụng và bắp vai căng lên vì khoái cảm, động tác trên tay càng ngày càng nhanh, như là lúc nằm trên người Mẫn Việt tăng tốc.

Nhiệt độ dương v*t càng ngày càng cao, tỏa từ gốc dương v*t lên đến đỉnh.

Mồ hôi và d*m thủy hòa lẫn vào nước máy chảy xuống sàn lát gạch sứ, xuôi theo dòng xuống cống.

Hắn muốn bắn, Hứa Thời Diên không giữ, lỗ bắn tinh mở ra, một luồng t*ng trùng nóng bỏng bắn lên tường, lên tay.

Hắn quay người dựa vào tường, ngực trập trùng mạnh mẽ, vừa sợ vừa lo sao lại nghĩ đến người kia.

Từ lúc biết nghĩ đến giờ, hắn chưa bao giờ có gút mắc lâu như thế này.

Hắn biết mình ích kỷ và tồi tệ, người đàn ông đạp nát tự tôn của hắn, hắn oán, hắn hận.

Nhưng người đó cứ ảnh hưởng đến hắn mãi không thôi, nhất là lúc mơ màng?

Không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ..