Tối hôm đó, bọn họ không làm, chỉ ngủ chung.

Hứa Thời Diên lặng lẽ tới gần Mẫn Việt, sau đó ôm eo anh.

“Làm gì?” Mẫn Việt hỏi.

“Điều hòa hơi lạnh.”

“Để tôi tăng độ điều hòa?”

“Không cần, hai ta dựa vào gần nhau tí là được.

Chẳng phải anh nói thích tôi à, thích mà không cho ôm?”

“…” Nghe thế Mẫn Việt đang giãy dụa dừng lại.

Sáng hôm sau, Hứa Thời Diên tỉnh dậy đã thấy hai người tách ra.

Mẫn Việt ngủ ở bên kia giường, cách rất xa.

Vì thế Hứa Thời Diên lại mò sang, ôm người vào lòng tiếp tục ngủ nướng.

Ngủ đến hơn mười giờ, trên giường chỉ còn mình Hứa Thời Diên.

Hắn bò dậy, vuốt mặt ra phòng khách tìm người.

Vừa ra đã thấy Mẫn Việt ngồi trên ghế mây đọc sách ngoài ban công, Seeger thì nằm trên đùi anh.

Mẫn Việt mặc đồ nhìn rất nhàn nhã, tóc rủ xuống, ánh mặt trời rải rác trên người anh, Hứa Thời Diên thấy được sự dịu dàng trong đó.

Hắn đứng dựa vào tường, không nhịn được ngắm thật lâu rồi mới bước đến.

Mẫn Việt đọc sách rất tập trung, mãi đến khi quyển sách bị rút đi mới ngẩng đầu.

Hứa Thời Diên nhìn bìa, là một cuốn liên quan đến kinh tế, trêu nói: “Thật là hiếm có, bây giờ rất ít người đi làm rồi còn đọc sách.”

Mẫn Việt cười nói: “Đọc thử xem có gợi ra cảm hứng kiếm tiền hay không.”

“Còn muốn kiếm bao nhiêu nữa? Kiếm mãi cũng có hết đâu.”

“Kiếm nhiều tiền cũng không phải chuyện gì xấu.” Mẫn Việt lấy lại sách, “Bữa sáng ở trên bàn, không thích thì cũng ăn tạm đi.”

Hứa Thời Diên vui vẻ nói: “Tôi không kén ăn.”

Hứa Thời Diên tưởng là bữa sáng Mẫn Việt làm, vội vàng rửa mặt đến phòng khách, phát hiện lại là đồ ăn ngoài.

Mong đợi sụp đổ, hắn nhét xíu mại vào miệng, an ủi nghĩ: Tốt xấu gì thì cũng là Mẫn Việt tự đi mua.

Ăn sáng xong, Hứa Thời Diên thấy Mẫn Việt có máy game, lại còn là loại mới, bèn hỏi: “Không ngờ anh lại là người thích chơi game.”

“Lúc muốn thả lỏng, không làm tình thì sẽ chơi game.”

Hứa Thời Diên thầm nghĩ, sau này chuyện anh thả lỏng tôi cũng có thể chen chân vào.

Hỏi anh: “Chơi cùng không?”

“Được thôi.”

Mẫn Việt tìm dưới tủ tivi ra hai cái tay cầm, ném một cái cho Hứa Thời Diên.

Hai người ngồi trên thảm trải sàn chơi game đến trưa, bàn luận về game cũng vui vẻ.

Seeger chưa bao giờ nghe thấy nhà mình ầm ĩ như thế, nó vểnh tai, đi mấy bước muốn tới gần hai người, rồi lại không dám, cái chân trước cứ loáng qua loáng lại.

Từ nhỏ Hứa Thời Diên đã mê game, hầu như ngày nào cũng chơi, hắn không ngờ Mẫn Việt nhìn “trưởng thành” như thế lại cũng thích game.

Hai người giải quyết bữa trưa nhanh chóng rồi lại quay về chơi game, Hứa Thời Diên thua vài trận, dần có ý đồ xấu, bắt đầu nghĩ xem nên quấy rối Mẫn Việt thế nào.

Một trận nữa lại bắt đầu, Hứa Thời Diên tới gần Mẫn Việt, huých nhẹ cùi chỏ.

Mẫn Việt né tránh, cũng không muốn chơi kiểu trẻ con này với Hứa Thời Diên.

Chỉ là Hứa Thời Diên được nước làm tới, dùng nách kẹp tay Mẫn Việt, Mẫn Việt không thể nhúc nhích được nên đành từ bỏ chơi game.

Cuối cùng Hứa Thời Diên cũng thắng được một trận, quay đầu nhìn Mẫn Việt cười hề hề.

Mẫn Việt vỗ mặt hắn, nói: “Cậu rất có năng lực đấy.”

Hứa Thời Diên để tay cầm xuống, nắm lấy tay Mẫn Việt, nghiêng người đè anh xuống thảm trải sàn, “Còn có năng lực khác cơ.”

Nói xong cà cà thân dưới vào Mẫn Việt.

Mẫn Việt chẳng thể làm gì khác ngoài dung túng cho cái hành động ban ngày tuyên dâm như thế này.

Hứa Thời Diên đẩy áo Mẫn Việt lên cổ, cúi đầu ngậm núm vú bên trái, mút chặt, còn bên khác lại dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê nhẹ nhàng, mãi đến khi chúng nó đỏ au hấp dẫn như hạt lựu mới thôi.

Hắn nhổm dậy ngắm nghía kiệt tác của mình, không nhịn được cúi đầu cắn nhẹ, dường như là núm vú có thể bắn ra nước ngọt vào miệng hắn.

Mẫn Việt đặt tay trên đầu thanh niên, xoa xoa tóc hắn, cảm nhận khoái cảm từ đầu nhũ.

Chẳng bao lâu sau anh bị cởi sạch sành sanh, Hứa Thời Diên ngồi hờ trên bụng Mẫn Việt, một tay vòng ra sau thủ dâm cho anh, một tay vẫn chơi đầu nhũ.

Mẫn Việt cũng xoa bóp núm vú của Hứa Thời Diên, khiến cho núm ngực màu trà của thanh niên cứng lên.

Hứa Thời Diên thấy vô cùng thoải mái, không cam tâm vì kỹ thuật ở mặt này của người đàn ông lại hơn hắn.

Hắn vuốt nhẹ cằm Mẫn Việt, đặt tay trên môi muốn vào.

Mẫn Việt cười khẽ nhẹ nhàng mở miệng, hai ngón tay lập tức chui vào, gảy đầu lưỡi anh, sau đó kẹp lấy, bắt anh phải mở miệng, nước bọt không nuốt kịp chảy men theo khóe môi, lúc rút ra ngón tay hắn óng ánh nước.

Hứa Thời Diên nằm đè lên người đàn ông, ngón tay bị liếm ướt dời đến phía sau Mẫn Việt, xâm nhập từng ngón một.

Nhìn khóe môi Mẫn Việt có nước bọt, hắn không nhịn được cúi xuống muốn liếm, lại bị Mẫn Việt nghiêng đầu né.

Hứa Thời Diên đã quen anh từ chối chuyện như thế, không bắt buộc, chỉ tiếp tục hôn thái dương, mắt, hai má, mãi đến khi thấy Mẫn Việt thả lỏng thì mới tiếp tục công việc.

Bọn họ chưa bao giờ khởi động âu yếm với nhau như thế, hai cây dương v*t cương cứng vẫn chưa giảm bớt, cương đến sắp nổ.

Nước bọt không đủ để bôi trơn, thế như Hứa Thời Diên không muốn đi lấy gel.

Hắn gác một chân của người đàn ông lên vai mình, đỡ gây thịt ma sát cửa sau, chậm rãi nhấn, chậm rãi vào.

Mẫn Việt thoáng cau mày, thấy hơi không quen với kiểu săn sóc như thế của thanh niên, nói: “Vào đi, có thể.”

Nghe thấy câu này, lý trí của Hứa Thời Diên rơi loảng xoảng, đâm một phát lút cán chỉ còn hai túi ở ngoài.

“A…” Mẫn Việt đau đến kêu một tiếng, thái dương rỉ ra mồ hôi lạnh, thầm mắng mình đáng đời.

Hứa Thời Diên bị khoái cảm bao bọc, không nhịn được bắt đầu chuyển động.

Hành lang còn căng chặt, vẫn hơi khô, hắn chỉ có thể rút ra cắm vào biên độ nhỏ, cứ thế đâm ra rút vào mấy lần, bên trong có dấu hiệu xốp ra hắn mới thoái mái làm được.

Chỗ hai người giao hợp phát ra tiếng nước dính nhớp, Hứa Thời Diên đẩy chân Mẫn Việt ra càng rộng, mạnh mẽ đâm vào đó, đè lên chỗ thịt mẫn cảm mềm mại.

Khoái cảm dày đặc dần tích lũy, Mẫn Việt có ý bắn, chất lỏng chảy ra khỏi lỗ tiểu không ngừng, anh rất muốn chạm vào dương v*t của bản thân, nhưng sợ đụng vào là bắn ra.

Mãi vẫn chưa đạt đến dây xích cực khoái để lên đỉnh, Mẫn Việt cảm thấy mình như đang chạy trên vách núi, chỉ thiếu chút nữa thôi, là đạt được loại kích thích mà tim cũng bùng nổ.

Người trên anh cuối cùng cũng tăng tốc, Mẫn Việt biết Hứa Thời Diên chuẩn bị bắn rồi, anh luồn tay xuống xoa nắn dương v*t của mình, chỉ chạm vào mấy lần là tinh dịch bắn ra ngoài, tung tóe chỗ bụng của bản thân và Hứa Thời Diên.

Hứa Thời Diên không dám bắn bên trong, không thể làm gì khác hơn là rút ra tuốt, bắn ngay ngoài cửa sau của Mẫn Việt.

Hắn thấy tinh dịch vương bên ngoài lỗ hậu đỏ tươi cùng rơi trên thảm trải sàn, nóng mắt, bụng dưới lại bắt đầu tỏa nhiệt.

Hắn lật Mẫn Việt qua, nằm nhoài lên người anh, đỡ gậy th*t lún vào khe mông người đàn ông, bắt đầu ma sát.

Mẫn Việt cảm giác được dương v*t của thanh niên nơi khe mông mình đang cứng lại, còn cảm nhận được có người cắn vai anh một cái, sau đó mút mạnh, hẳn là còn để lại cả dấu.

Tiếp sau, vành tai bị ngậm, cắn nhẹ nhàng, còn có một cái tay khác luồn xuống dưới thân anh, gảy nhẹ để chỗ đó tỉnh lại.

Hai người cứ nằm trên thảm trải sàn âu yếm nhau, thân thể ma sát, mãi đến khi cơn sóng tình dục lần hai hoàn toàn tỉnh dậy.

Hứa Thời Diên nương theo tinh dịch còn lại cắm vào cửa sau người đàn ông, cảm nhận từng thớ cơ êm dịu xoa bóp cây gậy của mình.

Cơ vòng nhăn nheo kích thích dương v*t từng xen ti mét một, da dẻ người bên dưới mình hồng rực, bắp thịt run rẩy còn kích thích thần kinh hơn nữa.

Hứa Thời Diên cúi người, liếm mồ hôi sau gáy Mẫn Việt, nói bên tai anh: “Mẫn tiên sinh, anh ngọt quá…”

Mẫn Việt bị đâm không chịu nổi, thân thể ma sát lên thảm trải sàn.

Đối với cơ thể bị đâm đến mức nhạy cảm mà nói, thì thảm rất thô, đặc biệt là chỗ đầu nhũ bị cọ, vừa ngứa vừa kích thích.

Cửa sau của anh bị đâm vừa tê vừa căng, dòng điện chằng chịt đánh lên đại não, càng ngày càng mệt.

Anh không nhịn được thuận theo tần suất đưa đẩy xoa nắn dương v*t của mình, lên đỉnh rất nhanh.

Eo và cửa sau căng lên, gậy th*t bắn ra số tinh dịch ít hơn lúc nãy.

Hứa Thời Diên không ngờ người đàn ông còn bắn nhanh hơn lần trước, hắn không thể không thừa dịp cửa sau còn khít chặt, tăng nhanh tốc độ, khiến bản thân nhanh bắn không cho Mẫn Việt quá khó chịu.

Mẫn Việt nằm trên đất thở hổn hển, cửa sau Mẫn Việt vừa mỏi vừa tê, anh hít thở thật sâu để lấy lại tỉnh táo.

Hứa Thời Diên dính lên người Mẫn Việt không muốn tách ra, lại bị người đẩy.

Hai người nằm bất động trên thảm trải sàn, một người nằm sấp nghỉ ngơi, một người nằm nhớ lại cảm xúc khi nãy.

Hứa Thời Diên đột nhiên nói: “Nếu bị Seeger nhìn thấy thì đúng là dạy hư trẻ con.”

Mẫn Việt cong môi cười: “Dựa theo tuổi mèo thì Seeger còn lớn hơn tôi, còn nữa, nó không nhìn thấy.”

Hứa Thời Diên nghe thế bật cười.

Chẳng lâu sau, hắn nhìn vật trang trí trong lồng kính, hỏi ra điều thắc mắc bấy lâu: “Mẫn tiên sinh.

Anh rất thích tác phẩm Ali and Nino à?”

“Cũng không phải là thích.

Mà là…” Mẫn Việt do dự một chốc, nói: “Thôi.”

Hứa Thời Diên lại hỏi: “Anh cảm thấy nó biểu hiện tình yêu không?”

“Không thì sao?” Mẫn Việt hỏi lại.

Hứa Thời Diên rất muốn trả lời không phải, nhưng phát hiện mình không có luận cứ, bị nghẹn.

Cơ mà Mẫn Việt cũng hiểu hắn muốn nói gì, “Tôi cũng cảm thấy chẳng phải.”

Hứa Thời Diên lập tức hỏi: “Vậy anh thấy yêu là dạng gì?”

Mẫn Việt cảm thấy câu này rất trẻ con, cười khẽ, suy nghĩ đôi chút, trả lời –không gần không xa.

Mẫn Việt nói xong vào phòng ngủ, đóng cửa.

Hứa Thời Diên nhẩm đi nhẩm lại bốn từ kia trong lòng, cảm thấy giữa nó thiếu đi chút liên từ, nếu “không gần” thì hẳn cũng sẽ “không xa”.

Hắn càng nghĩ càng hiểu Mẫn Việt đang nhắc nhở mình.

Hứa Thời Diên mặc quần áo, ngắm món trang trí kia rất lâu, tự giễu nở nụ cười, vậy mà hắn lại cho rằng Mẫn Việt tán đồng quan điểm của hắn về tình yêu mà món đồ thể hiện.

Làm gì có chuyện Mẫn Việt phơi bày nội tâm mình ra ngoài, còn đóng lồng kính cho người ngắm nghía?

Mãi đến hơn sáu giờ, Mẫn Việt vẫn chưa ra khỏi phòng.

Hắn ôm Seeger, nhìn chằm chằm cửa phòng sững sờ, nghĩ thầm về khoản “không gần không xa” thì Seeger ăn đứt hắn.

Google ngay trang # TRЦмt rцуen.м E #

Hứa Thời Diên gõ cửa: “Mẫn Việt, ăn tối không?”

Không ai trả lời, Hứa Thời Diên dựa lưng vào cửa, ngửa đầu thở dài, Mấy phút sau, hắn lại gõ cửa hai cái, nghe thấy người bên trong nói: “Cậu đi đi.”

Hứa Thời Diên đi mất, cuối cùng Mẫn Việt cũng không cảm thấy nghẹt thở nữa.

Anh nhớ lại câu Hứa Thời Diên hỏi mình, bất đắc dĩ lắc đầu.

Thích một người mới có thể bộc lộ bản thân, mới có thể không tự chủ được nói về tình yêu, giá trị quan, tình hình gia đình, đương nhiên, cũng khát vọng hiểu rõ đối phương.

Cho nên, hai người yêu nhau sẽ “nói chuyện yêu đương”, bởi không nhịn được đi tìm hiểu quan điểm tình yêu của đối phương, nói ra quan điểm của mình, sau đó quy hoạch cuộc đời.

Nhưng Hứa Thời Diên không nên nói với anh những chuyện đó, không nên hỏi anh những chuyện liên quan đến “yêu”, phải thờ ơ, phải coi thường.

Nhưng hai ngày nay biểu hiện của Hứa Thời Diên quá khác lạ, anh không tin thanh niên vẫn còn là người chỉ làm tình với anh là đủ.

Anh sợ, anh lại trở thành người xấu.

Mẫn Việt: Là tôi tra..