Hôm sau, Liễm Âm đang cầm hoa lan ngồi ở trong kiệu, vừa đi một lát, đột nhiên quát: “Đi Diễm vương phủ!”

Tôi tớ thầm nghĩ, ô kìa, vừa rồi Vương gia không phải muốn tới Thanh Phong Quán sao? Sao lại muốn đi Diễm vương phủ? Trong lòng mặc dù kỳ quái, nhưng không dám nhiều lời, liền lệnh kiệu phu đem cỗ kiệu khiêng đến Diễm vương phủ.

Liễm Âm cầm hoa lan bước vào đại sảnh, gặp Liễm Diễm cùng Ứng Nhược Thiên hai người đang uống trà nói chuyện phiếm, lại liếc qua Liễm Diễm, cả người một cây đỏ rực, nhịn không được  che miệng cười nói: “Diễm nhi, sao lại mặc như tân lang quan nhân thế kia!”

“Nhị ca, đẹp không!” Liễm Diễm khấp khởi xoay vòng vòng khoe một chút, kiêu hãnh mà nói: “Thiên ca ca thích nhất ta mặc y phục màu đỏ, hắn nói ta mặc đồ màu đỏ là nhìn đẹp nhất!” *vợ hát chồng khen hay a~~~*

Ứng Nhược Thiên vẻ mặt đích hắc tuyến, xấu hổ nhìn Liễm Âm cười cười, Liễm Âm cũng nhìn lại hắn mà mỉm cười

“Nhị ca, đã ăn sáng chưa?” Liễm Diễm tủm tỉm hỏi han.

“Đã ăn rồi!” Liễm Âm thầm nghĩ: này mặt trời đã  lên cao, như các người thì đến tối mới thèm dậy! Tiểu Diễm nhi này vẻ mặt đích thần thanh khí sảng, phỏng chừng tối hôm qua Ứng Nhược Thiên bị giày vò muốn khóc *

Ứng Nhược Thiên thấy hắn vẻ mặt dò xét mình, biết hắn trong lòng nghĩ  cái gì, mặt lập tức đỏ, xấu hổ cúi đầu xuống uống trà, làm bộ như không phát hiện.

“Nhị ca, huynh có chuyện gì?”

“Diễm nhi, Nhị ca muốn nhờ ngươi cùng ta đến một nơi thăm bằng hữu!” Liễm Âm có chút ngập ngừng nói.

“Thăm ai a?”

“Thanh Phong quán đích Sở Thanh Phong!” Liễm Âm nhỏ giọng nói. Vừa rồi vốn định một mình đem hoa lan đi gặp hắn, chính là đi được một đoạn vẫn là quay đầu lại, sợ hắn thấy  mình, giống ngày hôm đó lại tức giận, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tìm bọn Diễm nhi bồi mình đi, nhiều người, có lẽ hắn cũng không khiến mình mất mặt mà ngay lập tức đuổi đi, đi thôi! Trong lòng nhớ tới vẻ mặt giận dữ của Sở Thanh Phong, lại là mong mỏi, lại là lo lắng, lại nhận ra gặp lại hắn chính là thực có lỗi với Khanh Nhi, nhất thời tự sợ hãi, đứng ngẩn người không nói.

Thấy vẻ mặt si ngốc của Liễm Âm như vậy, Ứng Nhược Thiên trong lòng đã nhận ra, vị Vương gia này e là đối với Sở quán chủ kia có chút ý tứ, trong lòng không khỏi cười thầm. Không thể tưởng được chính mình trong lúc vô tình như vậy mà lại giúp Liễm Âm  bảo vệ được sự trong sạch của ái nhân, không biết Liễm Âm này sau này sẽ như thế nào cảm kích mình đây? Chỉ có điều, Sở Thanh Phong có thích Liễm Âm hay không cũng không biết!

Liễm Diễm vừa nghe đi gặp Sở Thanh phong, trong đầu lập tức nhớ tới cái cảnh chính mình nửa năm trước xông vào ngọa thất của hắn, một trận hi cười *cười ha hả =.=*  nói: “Hảo nha hảo nha, ta đang muốn đi xem lão bằng hữu!” *hiểu là bằng hữu cũ, nhưng với tính cách của Diễm nhi thì gọi Thanh Phong là lão thật ý chứ*

“Diễm! Diễm nhi!” Ứng Nhược Thiên cùng liễm âm không hẹn mà cùng hỏi han: “Ngươi như thế nào quen hắn đích?”

“Hì hì! Ta đã biết hắn từ nửa năm trước!”

“Đã biết từ nửa năm trước?” Liễm Âm kỳ quái nói. Trong lòng thấy nổi lên một trận ghen tuông không hiểu nổi.

“Ta nửa năm trước đến Thanh Phong quán tìm đồ thì quen hắn nha!”Liễm Diễm cười nói.

“Tìm cái gì a?” Liễm Âm tò mò hỏi.

“Bí mật!” Liễm Diễm thần bí nói.

“Diễm, ngươi đi tìm cái gì?” Ứng Nhược Thiên nói, thanh âm lạnh lùng *là ghen =3=*, trên mặt nhất phiến băng lãnh. Liễm Diễm giống như cảm giác được  một cỗ toan khí *khí ghen á!!*, lẩm bẩm nói: “Thiên ca ca, ngươi tức giận?” Ứng Nhược Thiên lãnh nghiêm mặt không thèm điếm xỉa đến hắn.

“Thiên ca ca, ngươi ghé tai lại đây, ta chỉ nói cho một mình ngươi thôi, cũng không thể để cho người khác biết!” Nói rồi Liễm Diễm hướng Ứng Nhược Thiên thì thầm, rằng mình đi đến Thanh Phong quán tìm một loại mị dược để ứng phó với đại ca, kết quả liên xông vào phòng Sở Thanh Phong, sau chính Sở Thanh Phong đã cho hắn Cúc hoan *là 1 loại xuân dược ấy:”>*, hắn lấy đem cho đại ca dùng *thực ra là ép phải dùng =3=*  kết quả là đường đường một thiên tử lại hầu dạ dưới thân thị vệ của mình *sướng thấy mồ còn…>:”)* đây chính là bí mật động trời, nếu khiến cho ngoại nhân biết, đại ca khẳng định sẽ phát điên.

Liễm Diễm lại thâm sâu tình địa nhỏ giọng nói: “Thiên ca ca, ta chỉ yêu có một mình ngươi, ngươi yên tâm, ta người nào cũng không cần, chỉ cần một mình ngươi!” Nói xong lại nhịn không được, liếm nhẹ vành tai Ứng Nhược Thiên. Ứng Nhược Thiên vội né  đi, cả mặt đỏ bừng.

Liễm Âm chỉ ngây ngốc địa nhìn thấy hai người này điềm ngôn mật ngữ *lời ngon tiếng ngọt*, nồng tình mật ý, mắt cũng không biết nhìn chỗ nào, vô cùng xấu hổ! Ho nhẹ một tiếng nói: “Diễm nhi, chúng ta có thể đi được chưa?”

“Diễm, chúng ta đi thôi, vừa lúc ta cũng chuẩn bị đi xem phân xã *cơ sở làm ăn* ở kinh thành!” Ứng  Nhươc Thiên đứng lên, Liễm Diễm cũng đứng dậy đi theo ra ngoài. Liễm Âm chỉ vào liễm diễm cả người đỏ rực nói: “Diễm nhi, ngươi, ngươi sẽ mặc như thế này sao?”

“Như thế nào nữa? Sao lại không thể? Ta ở trong cốc đều mặc như vậy cả!” Liễm Diễm vẻ mặt kỳ quái nói.

“Coi như là ta chưa nói, đi thôi!” Liễm Âm đem hoa lan quay đi, tỏ vẻ khinh thường

“Nhị ca, chúng ta liền mau đi thôi!”

Liễm Âm cùng Ứng Nhược Thiên gật gật đầu. Ba người cùng nhau đi, làm cho trên đường mọi người đều nhìn chằm chằm! Trời ơi, kia ngân y như tuyết đích tiểu mỹ nhân đẹp quá a, như ngọc như băng lạnh lùng, nhất phái bễ nghễ *nhìn đời bằng nửa con mắt* thiên hạ đầy  ngạo khí. Kia người mặc hồng y, như từ Hỏa thần cao lớn từ trên trời giáng xuống, tuấn dật bất phàm, trên trán đích hỏa diễm ấn ký, trên chiếc trán lóa ra mị quang rực rỡ! Kia tố y đích công tử, tuấn nhã phiêu dật, khí chất tôn quý tự nhiên biểu lộ.

Liễm Âm thấy người qua đường đều lộ vẻ mặt ngây ngốc, thầm nghĩ: vợ chồng tiểu đệ này, sợ là đi đến chỗ nào, thì tựa như tất cả đều đổ dồn ánh mắt mà nhìn. Tựa như người nọ cũng là mục tiêu dòm ngó của kẻ khác. Trong đầu lại hiện ra dung nhan tuyệt mĩ của Sở Thanh Phong.

Đến cửa Thanh Phong quán, gã sai vặt gặp  ba người khí vũ hiên ngang, chạy nhanh lại, Liễm Diễm cười tủm tỉm nói: “Kêu Sở Thanh Phong ra đi!”

Gã sai vặt không dám chậm trễ, chạy nhanh thông báo, chỉ chốc lát sau, một thân áo trắng đích Sở Thanh Phong chậm rãi đi vào đại sảnh, Liễm Âm chạy nhanh bê hoa lan trong tay đón người, lo lắng không yên nói: “Sở, Sở công tử, đây là tặng cho ngươi!”

Sở Thanh Phong vừa thấy hắn, mặt đã đỏ bừng, nhớ tới chuyện ngày ấy hắn hôn mình, không khỏi giận dữ, cũng không quan tâm hắn là Vương gia, đang muốn phát hỏa đến độ muốn đuổi hắn  đi, lại thấy trong tay hắn bê một chậu hoa lan nhỏ chưa từng thấy qua, nhất thời lời lẽ tức giận tan thành mây khói, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoa nhi xinh đẹp kia, cẩn thận ôm lấy chậu hoa như ôm bảo bối, khóe miệng lộ  ra một tia mỉm cười, nhẹ nhàng  nói: “Cám ơn, hoa lan thật đẹp,  rất giống một con bướm nhỏ!”

Liễm Âm thấy hắn lộ  ra lúm đồng tiền, chỉ cảm thấy trước mắt chính là mỹ nhân như hút hồn, ngây ngốc ngóng nhìn  hắn, trong miệng lẩm bẩm: “Nó được gọi là Lan Hồ điệp!”

“Lan hồ điệp! Hoa nhi tên thật đẹp!” Sở Thanh Phong mải mê nhìn ngắm Hoa nhi, luyến tiếc bỏ lại. Cũng không để ý đến ánh nhìn phóng tứ của Liễm Ân với hắn, nếu là thấy hắn nhin mình như vậy, sợ là lại muốn giận!

Liễm Âm ngóng nhìn  hắn, hận không thể biến thành Hoa nhi, thầm nghĩ: nếu là làm cho hắn như vậy chuyên chú nhìn mình, thật là hạnh phúc a!

Một tiếng ho nhẹ, khiến hai người bừng tình, Sở Thanh Phong ngẩng đầu vừa thấy, đột nhiên nhìn đến kia kẻ cả người hồng y như lửa, sửng sốt, chạy nhanh buông Hoa nhi trong tay, bước đến, kinh hỉ mà ngượng ngùng nói: “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”

Liễm Âm  lòng chùng lại: chẳng lẽ hắn, hắn thích tiểu đệ? Một cảm giác trống rỗng dâng lên, trong lòng đột nhiên khó chịu cực điểm. Cố tỏ vẻ tươi cười nói: “Sở công tử, đây chính là tiểu đệ Liễm Diễm của ta!”

“Nhi ca ta bảo chúng ta bồi hắn đến gặp ngươi!” Liễm Diễm cười nói.

Sở Thanh Phong liếc nhìn Liễm Âm bên cạnh, thầm nghĩ: này đăng đồ tử, chính mình đến, sợ ta cáu với hắn, liền đem đệ đệ đi cùng, nhiều người, ta sẽ không đuổi hắn! Thật sự là hảo giảo hoạt! Bất quá không nghĩ tới đệ đệ hắn lại là  người ta ngày nhớ đêm mong, thật sự hảo vui vẻ nha!

Sở Thanh Phong trong lòng một trận vui mừng, ngượng ngùng nhìn Liễm Diễm, cũng chính là người thiếu niên mình vừa gặp đã thương. Thầm nghĩ: nửa năm không gặp hắn, bộ dáng hắn càng anh tuấn nga! Trong lòng nhất thời càng thêm cảm mến Liễm Diễm.

Liễm Diễm ôm chầm lấy Ứng Nhược Thiên đang đứng bên cạnh giới thiệu: “Sở Thanh Phong, đây là Thiên ca ca của ta, cũng chính là người ta yêu nhất!”

Sở Thanh Phong cả người run lên, như một tiếng sấm bên tai, nhìn người đang đứng bên cạnh hắn mà ngẩn người, trong lòng một trận tự biết xấu hổ: Ái nhân của hắn quả nhiên là tuyệt thế vô song (thực ra chỗ này nguyên gốc là tối xuất sắc, nhưng vì nghe rất chướng nên mạn phép sửa lại). Nghĩ lại ta đây đệ nhất công tử chốn kinh thành, đem so với hắn, quả chẳng khác nào rơm rác, dung mạo như vậy, sợ là trên đời không ai sánh nổi, khí thế như vậy, sợ là đế vương cũng không bì được hắn.

Trong lòng chỉ thấy buồn bả, hai mươi lăm năm qua lần đầu tiên động tâm, thế nhưng người ta đã có người trong lòng!

Ngây ngốc đứng một chỗ, cũng không biết nói cái gì cho phải. Đã thấy Liễm Diễm nhẹ nhàng nâng mặt ái nhân, hai người một trận ngọt ngào hôn nồng nhiệt.

Sở Thanh Phong càng cảm thấy thương tâm khổ sở, thầm nghĩ: hắn đã có vợ, ta vừa rồi còn  tự mình đa tình! Thật sự là tự rước lấy nhục, làm cho bọn họ chê cười! Nhất thời vừa thẹn vừa giận, để lộ nét mặt trắng bệch, thất thần nhìn thấy hai người ôm  hôn, tâm đã nát!

Liễm Âm thấy hắn ngơ ngác nhìn Liễm Diễm cùng Ứng Nhược Thiên ôm hôn, nét mặt cực kì tái nhợt, trong mắt hình như có nước, người run rẩy, tâm, có chút đau, kéo kéo góc áo hắn nhẹ giọng nói: “Sở công tử, có thể cho ta xem hoa viên của ngươi? Ta cũng rất thích hoa lan!”

Sở Thanh Phong quay lại…, gạt lệ trong mắt, miễn cưỡng cười nói: “Tốt, chúng ta đi ngắm Hoa nhi!” Nói xong ôm chậu Lan Hồ điệp vội vàng đi khỏi phòng, vừa quay đi thì nước mắt đã vội rơi xuống. Liễm Âm theo sau thở dài, ai! Sớm biết vậy đã không bảo Diễm nhi bồi  mình đến đây! Đã khiến hắn đau lòng rồi!

Hai người đi đến sau viện tới hoa viên nhỏ, Sở Thanh Phong đột nhiên dừng lại cước bộ, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Liễm Âm. Liễm Âm bị hắn nhìn đến sợ, thầm nghĩ: di? Ta không trêu chọc hắn đi, sao lại mất hứng?

Chỉ thấy Sở Thanh Phong hung hăng dồn Liễm Âm. Liễm Âm bị hắn làm cho lui về phía sau  hai bước, lẩm bẩm: “Sở công tử! Ngươi, ngươi làm sao vậy?”

“Hừ! Ta làm sao vậy?” Sở Thanh Phong mi dựng thẳng, đôi mắt đẹp nổi giận đùng đùng địa trừng mắt nhìn hắn, một bàn tay bưng chậu hoa, một bàn tay chỉ vào hắn mắng: “Ngươi hỗn đản này, ngày hôm trước bị ta đánh, hôm nay cố ý đem tiểu đệ của ngươi cùng ái nhân đến làm nhục ta, ngươi vừa lòng  chưa?”

Nói xong, trong mắt ngấn lệ, cả giận nói “Ta biết, ta là cái tiểu quan nhân, không xứng với tiểu đệ của ngươi, nhưng là ta cũng không phải là kẻ ngươi có thể tùy tiện khinh bỉ! Ngươi chớ nghĩ đến ngươi là cái đồ chó má Vương gia, tặng bồn hoa quái gì, liền có thể bước vào làm khách của ta, nói cho ngươi biết, ta Sở Thanh Phong căn bản không bằng ngươi, hạ lưu bại hoại! Không biết xấu hổ gì đó! Ta dù có chết cũng không cho ngươi đạt được mục đích!”

Nói xong, liền cầm trong tay đích chậu hoa hướng  mặt đất đập mạnh, nhất thời vỡ tan tành,  Hoa nhi cành gãy, cánh hoa rơi rụng.

Liễm Âm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vẻ mặt giận dữ, bị kẻ này tự dưng chỉ trích cảm thấy oan uổng không thôi. Trong lòng vừa tức vừa vội, giờ phút này lại thấy hắn đến Hoa nhi mình tặng cho cũng đập vỡ, còn mắng mình hạ lưu, không biết xấu hổ, căn bản hạ lưu  không hơn chính mình, chỉ cảm thấy một trận tức giận cùng nhục nhã khó có thể ức chế, tức giận đến mức người phát run.

Sửng sờ một chỗ, nửa ngày nói không ra lời, lãnh nghiêm mặt thầm nghĩ: trong mắt hắn ta đúng là không ra gì như vậy, thôi! Làm gì ở chỗ này tự rước lấy nhục! Xoay người rời đi, tới viên cửa, quay đầu lạnh lùng nói: “Sở công tử, ta không biết ngươi cảm mến tiểu đệ của ta, cũng không có muốn dẫn hắn đến làm nhục tấm lòng của ngươi, càng không nghĩ sẽ làm cái gì nhập mô chi tân của ngươi.”

Liễm âm lãnh nghiêm mặt một chút, lãnh ngạo nói: “Hôm nay bổn vương này đến, là do đại ca của ngươi, Ly nhờ ta chuyển lời tới ngươi một tiếng, bảo hắn không có việc gì, xin ngươi yên tâm! Nếu Sở công tử  chán ghét bổn vương như vậy, bổn vương cũng không phải kẻ tiểu nhân không biết sỉ, chúng ta như vậy thì không nên gượng ép, vĩnh viễn không gặp lại!” Nói xong, giận dữ phất tay áo rời đi.

Sở Thanh Phong mở miệng, muốn nói lại thôi, ngơ ngác nhìn bóng hắn đi xa dần, nhìn Hoa nhi trên mặt đất sững sờ, đột nhiên ngồi xuống, nhặt lại Hoa nhi, thật cẩn thận nâng những rễ chưa gãy, lớn tiếng kêu đồng nhân mang chậu hoa đem đổi vào bồn mới. Si ngốc nhìn những cành hoa bị gãy trong bồn khẽ nói: “Thực xin lỗi!”