Liễm Âm nổi giận đùng đùng trở về vương phủ, Vân ra đón, vẻ mặt gian tà nói: “Yêu! Vương gia, hôm nay gặp mỹ nhân, như thế nào lại có vẻ mất hứng a?” Nói xong nhìn chằm chằm mặt Liễm Âm một lượt từ trái qua phải, chế nhạo nói: “A? Vương gia, mỹ nhân không đánh người a, trên mặt cũng không thấy dấu tay!” Nói xong miệng cười khanh khách.

Liễm Âm nghiêm mặt không phản ứng, sau một lúc lâu mới cất giọng lạnh lùng: “Về sau trước mặt ta chớ nhắc tới hắn!”

Vẻ mặt Vân chợt nghiêm túc, lo lắng hỏi: “Vương gia, xảy ra chuyện gì? Sở công tử mạo phạm người?”

Liễm Âm nhớ tới Sở Thanh Phong đối với mình thật sự chán ghét, thầm nghĩ: hắn đâu chỉ là mạo phạm ta, đem ta mắng như tát nước không nói, đối ta vô cùng khinh thường đã đành, lại còn nghi ngờ ta đem Diễm nhi đến làm nhục hắn. Ở hắn trong mắt hắn, ta cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân dơ bẩn không thể chịu nổi. Ta cần gì phải mặt mày hồ hởi tiếp kẻ lạnh lùng?

Nghĩ một hồi, Liễm Âm miễn cưỡng khoát tay nói  “Về sau chớ nhắc đến hắn!”

“Vậy có phải rút ảnh vệ ở đó về?” Vân lưỡng lự hỏi.

Liễm Âm ngây người một chút, mãi sau mới nhẹ giọng nói: “Không cần!”

Nói xong xoay người liền vội  rời đi, vừa đi vừa nghĩ ngợi: ta, ta đây là làm sao vậy? Hắn đối đãi ta như vậy, ta còn sai ảnh vệ bảo hộ hắn làm gì? Biết đâu người kia nhận ra tình cảm của ta… Liễm Âm, ngươi cần gì phải thay hắn lo nghĩ như vậy?

Đình chỉ cước bộ, xoay người muốn gọi Vân lại, định nói hắn rút ảnh vệ, nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh tượng Sở Thanh Phong bị người ta đặt dưới thân mà khóc, lại dừng lại, oán hận dậm chân nhẹ một cái, thầm mắng: Liễm Âm, ngươi thật đáng khinh!

Đêm khuya yên tĩnh, ở vườn sau Thanh Phong quán, Sở Thanh Phong đứng bên cây hoa nhỏ trong phòng, tay cầm nến, ngây ngốc nhìn Hồ Điệp lan cành bị gãy gốc bị đứt, thở dài  nói khẽ: “Ta biết trách lầm hắn, ta thầm thích Diễm vương gia cũng chưa nói cho ai, hắn lại như thế nào biết, còn cố ý dẫn người đến hạ nhục ta? Ta chỉ là lúc ấy giận dữ, lấy hắn trút giận, giờ hắn nhất định giận ta lắm!” Nói xong sở Thanh Phong nhẹ nhàng vỗ về  Hồ Điệp Lan xinh đẹp, nhẹ giọng nói: “Lan nhi, tha thứ cho ta!”

Hôm sau, Liễm Âm đem hai con mắt đại thâm quầng tiến cung thăm Liễm Trần, Liễm Trần vẻ mặt lo lắng, hỏi han: “Nhị đệ, đêm qua ngủ không ngon?”

Liễm Âm cười khổ một chút, thầm nghĩ: đêm qua Sở Thanh Phong kia lại tra tấn mình trong mộng, ai! Đây là làm sao vậy? Vì cái gì chưa bao giờ mơ thấy Khanh Nhi, chỉ mộng thấy Sở Thanh Phong, hàng đêm cùng hắn gặp gỡ trong mộng. Nghĩ đến mộng đêm qua, Liễm Âm đỏ mặt một trận, trong lòng thầm hận chính mình, kia Sở Thanh Phong đã rõ ràng tỏ vẻ chán ghét  mình, bản thân vì cái gì còn luôn mơ thấy hắn, ở trong mộng cùng hắn triền miên?

Thấy vẻ mặt thất thần, sa vào trầm tư của Liễm Âm, Liễm Trần thầm nghĩ: Nhị đệ không phải là trong lòng có người nào đó? Cũng tốt, vương phi của hắn đã mất bốn năm, cũng không chịu tái nạp phi, hiện giờ lẻ loi một mình, lại không có con nối dõi. Nếu thực coi trọng cô nương nhà nào, kia chẳng phải thật tốt quá, liền mở miệng hỏi: “Nhị đệ, ngươi trong lòng có người nào rồi sao?”

Liễm Âm sửng sốt, lắp bắp trong miệng: “Người trong lòng… người trong lòng…!” Liễm Âm trong đầu lập tức nhớ đến khuôn mặt Sở Thanh Phong, đỏ mặt, có chút xấu hổ nghĩ thầm: cho dù ta thích hắn, hắn lại ghét ta vô cùng! Liễm âm, ngươi chớ tự mình đa tình, tơ tưởng này nọ.

Liễm Trần cùng Ly nhìn nhau liếc mắt một cái, không hẹn mà cùng  gật đầu, thầm nghĩ: Liễm Âm rơi vào lưới tình!

Liễm âm vừa ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hai người tươi cười như thấu rõ tất cả, nhất thời mặt đỏ cả lên, lắp bắp nói: “Đại… đại ca, ta… ta không có người trong mộng! Thực không có!”

Thấy Liễm Âm không muốn thừa nhận, Liễm Trần cũng không tiện hỏi lại, mỉm cười nói: “Không có thì không có vậy, ngày nào đó đại ca cho ngươi chọn một cô nương tốt, ngươi cũng đã hai mươi bốn, đến bây giờ còn không có con nối dõi, cũng nên lo lắng đi.”

“Không, đại ca! Ta còn chưa muốn cưới!” Liễm Âm một mạch từ chối  ý tốt của Liễm Trần.

Liễm Trần thở dài, nhẹ cầm tay hắn: “Nhị đệ, đại ca là không muốn nhìn ngươi một mình lẻ loi đơn chiếc, Khanh nhi đã mất nhiều năm như vậy ngươi vẫn không tái hôn, cũng coi như đã không làm nàng thất vọng! Ta nghĩ, nàng ở cửu tuyền cũng là không muốn thấy ngươi tuổi già cô đơn suốt kiếp như vậy!”

“Đại ca, hảo ý của ngươi ta xin lĩnh!” Liễm Âm cảm động ôm đầu Liễm Trần, cảm thấy được từ khi Liễm Trần bệnh tỉnh lại, tựa hồ lại tìm thấy tình cảm huynh đệ trước kia, hắn không còn là hoàng đế lãnh khốc, hắn lại là đại ca ân cần của mình.

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Liễm Trần, Liễm Âm nhất thời có chút không đành phụ lòng hắn, liền nhẹ giọng nói: “Như vậy đi, đại ca, nếu ta coi trọng cô nương nhà ai, nhất định nhờ ngươi, được không?”

Liễm Trần gật đầu, thầm mong Liễm Âm có thể sớm tìm được một cô nương tốt. Hai người lại nói sang chuyện quốc sự này nọ. Nói xong, Ly bưng trà tới, ba người cùng nhau uống trà tán gẫu.

“Đúng rồi, Liễm Âm, nhị đệ Thanh Phong của ta thế nào?” Ly hỏi.

“Hắn… hắn tốt lắm!” Liễm âm sửng sốt, lắp bắp.

“Thanh Phong?” Liễm Trần sắc mặt có chút không tốt, tưởng tượng đến nam tử xinh đẹp kia, trong lòng liền chua như giấm.

“Trần!” Ly bạch liễu tha nhất nhãn sau đó nhẹ nhàng ôm thân thể gầy yếu của hắn nói: “Thanh Phong là huynh đệ kết nghĩa của ta, ta ở ngoài cung, chính là hắn thu lưu ta, bằng không ta đã gặp cảnh màn trời chiếu đất!”

Chỉ nghĩ đến việc Ly ăn uống ngủ ở cái nơi hoang vu, Liễm Trần nhất thời đau lòng không thôi, đối Sở Thanh Phong cũng nảy sinh một chút cảm kích, hơn nữa Ly sớm nói rằng chỉ yêu mình, đối với Sở Thanh Phong kia chỉ là tình cảm huynh đệ, trong lòng liền dễ chịu rất nhiều, ôm lấy Ly một trận ôn nhu vuốt ve, mỉm cười nói: “Ngày nào đó thỉnh hắn tiến cung, ta  hảo hảo cám ơn hắn!”

“Ân, hảo!” Rời khỏi lòng Liễm Trần, Ly gật đầu cười nói: “Nhị đệ của ta đặc biệt thích hoa lan, ngự hoa viên kỳ hoa dị thảo phong phú, hắn nhất định thích.”

“Thích hoa lan a! Chuyện nhỏ, Nhị đệ, ngươi không phải là có lan viên sao? Ngày khác ta cùng Ly đưa Sở Thanh Phong đến ngắm một chút!” Liễm Trần nhớ tới lan viên của Liễm Âm, hứng trí bừng bừng đề nghị.

“Đúng vậy, nghe nói lan viên của Lục vương gia hoa lan đa dạng, Thanh Phong nhất định sẽ thích!” Ly cười nói.

Liễm Âm mặt tối sầm lại, hôm qua mới nói với người kia vĩnh viễn không gặp, hiện tại đại ca cùng Ly lại muốn mời người nọ đến vườn của mình. Trời ạ, người nọ nếu biết đó là vườn của ta, không chừng lại nghĩ thêm cái gì về ta…

Chính là nhìn thấy vẻ mặt hưng trí bừng bừng của Liễm Trần cùng Ly, lại ngượng ngùng, chỉ cười yếu ớt nói: “Hảo a, đại ca, bất quá ngươi hiện tại thân thể yếu như vậy, cũng không thích hợp đi, vườn kia lại ở ngoại ô, đường xá xa xôi. Chờ ngươi thân thể tốt lên hẵng đi!” Thầm nghĩ: chờ ngươi thân thể tốt rồi, thể nào cũng quên, tốt nhất là quên, ta không bao giờ muốn gặp người nọ nữa!

————–

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Sở Thanh Phong cảm thấy trong lòng như có vướng mắc, nửa tháng, trong lòng nói chung rất lo sợ, rồi lại không rõ nguyên cớ, tính tình đều khó đi rất nhiều. Nhìn thấy tiểu đồng bị mình mắng đến hai mắt đẫm lệ, nhất thời tâm sinh hối hận, xoa nhẹ đầu tiểu đồng, ôn nhu nói: “Đồng nhi, đừng khóc!”

Tiểu đồng ủy khuất nhìn người trước mặt, cong môi thầm nghĩ:  không biết công tử gần đây làm sao vậy, như ăn nhầm thuốc nổ, tính tình nóng nảy muốn chết! Bất quá… Cũng không để ý đến hắn, hừ một tiếng buồn bực quay đi.

Sở Thanh Phong bật cười nhìn tiểu tử đang hậm hực quay đi, lắc đầu, lâm vào trầm tư.

———–

Trăng đã lên cao, đêm yên tĩnh.

“Hạ lưu bại hoại! Không biết xấu hổ! Ta Sở Thanh Phong căn bản không như ngươi!”

Liễm Âm tự trong mộng bừng tỉnh, bên tai vọng lại tiếng quở trách khó nghe..

Liễm Âm oán hận đánh vỡ mép giường, đem chăn trùm lên…. tiếp tục ngủ. Lăn qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ được, Liễm Âm phủ thêm một lớp ngoại bào đơn giản, đi đến tiểu viên ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng cong cong tựa làn mi, lẩm bẩm nói:

“Khanh nhi, vì sao mơ thấy đều là hắn, vì sao ngươi cũng không muốn nhập mộng của ta? Hắn như thế hận ta, ghét ta, vì sao ta lại phải như thế muốn hắn, nhớ hắn? Khanh nhi, ta nên làm cái gì bây giờ?” Thất thần nhìn ánh trăng, rõ ràng là vầng trăng cong cong, đột nhiên hóa thành lông mày lá liễu của Sở Thanh Phong, Liễm Âm cúi đầu, sao lại nghĩ tới hắn a!

Thở dài một hơi, nói: “Tình này không thể đoạn, không nhìn nhưng lại vẫn để trong lòng! Sở Thanh Phong a, Sở Thanh Phong! Ngươi… ngươi thật sự là âm hồn không tiêu tan!”