Hai ngày sau, trong Bàn Long điện, Liễm Âm nhìn thấy Liễm Trần vẫn mê man, sắc mặt xanh xao, thở dài, nhìn Ly thần sắc u sầu nói: “Ly, thật không nghĩ tới hoàng thượng bị hạ độc lại chính là do hoàng hậu, ai!”

“Đều do ta, ta nếu là vẫn bảo vệ hắn, hắn cũng sẽ không trúng độc của tiện nhân kia!” Ly hối hận tự trách mình.

“Quên đi, đều là quá khứ, hiện tại đại ca cơ thể cũng không có gì đáng ngại, hoàng hậu tự sát, quốc cữu cũng bị Diễm nhi xử trí! Đại ca được chính Diễm nhi điều trị, hẳn là sẽ hồi phục rất nhanh thôi, ngươi đừng lo lắng quá, nếu là bị thương thân mình, đại ca lại thêm đau lòng!” Liễm Âm an ủi nói.

“Ân, may mắn có Diễm Vương gia! Bằng không......” Ly nghĩ đến nếu là không có Liễm Diễm đúng lúc đuổi tới cứu Liễm Trần, bây giờ trước mặt mình, có thể là một cái xác không hồn, nhất thời không rét mà run. Sửng sốt sau một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến chính mình từ Thanh Phong quán rời đi, đã nói với Sở Thanh Phong những lời này nọ kia, vội chạy nhanh đến phía Liễm Âm đang chuẩn bị rời đi, kéo lại nói “Vương gia, thần cầu người giúp một việc khẩn!”

“Ly, ngươi không cần khách khí, hiện tại chúng ta có thể xem như người một nhà, ngươi liền gọi ta Liễm Âm cũng được! Có chuyện gì cứ việc nói đi!” Liễm Âm oán trách nói.

Ly nhớ tới ngày ấy Liễm Diễm trêu đùa coi mình như hoàng tẩu của hắn, nhất thời trên mặt đỏ ửng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Liễm Âm, ta nghĩ mời ngài đi xem đi Thanh Phong quán, ngày ấy ta ly khai, đã nhìn Thanh Phong mà nói nếu Trần mất, ta cũng không sống, hiện giờ Trần được cứu rồi, ta sợ Thanh Phong hắn lo lắng, làm phiền ngài giúp ta thông báo hắn một tiếng, ta không sao, cho hắn yên tâm!”

Liễm Âm sửng sốt, hai ngày trước hắn vừa quyết tâm sẽ không nghĩ đến Sở Thanh Phong kia, không thể tưởng được Ly lại cầu mình gặp hắn, nhất thời do dự, trầm mặc không nói.

Ly thấy hắn mặt chút biến sắc giọng nói: “Liễm Âm, dù không rảnh có thể sai người báo tin cho Thanh Phong cũng được”

“Không!” Liễm Âm không hề nghĩ ngợi liền vội nói “Ta đi”

Nói xong sửng sốt, ngẩn ngơ, cắn chặt môi.

“Nhị đệ ta yêu hoa, đặc biệt thích hoa lan, Liễm Âm, nghe nói Lan viên của ngài có rất nhiều loại lan quý báu, có thể nào cho Thanh Phong đi thăm một chút?” Ly hỏi.

“Hắn cũng yêu hoa lan?” Liễm Âm trong lòng vừa động, Khanh nhi cực yêu hoa lan, Lan viên kia chính là mình cùng Khanh nhi dựng lên. Sở Thanh Phong này cũng yêu thích hoa lan? Trong lòng hình bóng hai người không khỏi hòa lẫn vào nhau, ý nghĩ muốn gặp Sở Thanh Phong dị thường mãnh liệt.

“Đúng vậy, Thanh Phong yêu lan đến si, lần trước vì đi đến ngoại ô kinh thành heo hút thưởng lan, thiếu chút nữa bị cường đạo giựt tiền cướp sắc! May mắn ta gặp được, bằng không...”

Nghĩ đến cảnh tượng Sở Thanh Phong bị bọn cường đạo đặt ở trên người chà đạp, Liễm Âm chỉ cảm thấy một trận lửa giận ở trong lồng ngực dấy lên, thầm nghĩ: hắn, hắn như thế nào như vậy không lo lắng, tùy tùy tiện tiện liền đơn thân chạy đến nơi hoang vu dã ngoại, hắn dung mạo như vậy, đó là người bình thường thấy cũng muốn động lòng đến ba phần, huống chi đây là cùng hung cực ác  cường đạo, không được, ta phải nhanh phái người bảo hộ hắn.

“Ly, cám ơn ngươi!” Liễm Âm trầm giọng nói: “Ta có việc đi trước, đại ca tỉnh nói cho hắn ta đã tới!” Nói xong cau mày liền rời đi.

Ly nhìn thấy bóng dáng Liễm Âm đi xa dần có chút khó hiểu, thầm nghĩ: cám ơn ta? Di? Hắn đáp ứng giúp ta đưa tin cho Thanh Phong, ta còn chưa cảm ơn hắn, hắn động trước cám ơn ta? Kỳ quái nga! Bất quá Ly cũng không muốn soi xét tiểu tiết, ngồi ở bên giường toàn tâm toàn ý thâm tình nhìn bảo bối Liễm Trần của mình, như thể lúc đó chỉ còn lại hai người, chỉ có bọn họ hai người.

Liễm âm vội vã trở lại trong phủ, gọi Vân, trầm giọng nói: “Vân, ngươi phái hai ảnh vệ ngày đêm thủ Thanh Phong quán, bảo vệ Thanh Phong.”

“Yêu *,Vương gia, ngài muốn làm cái gì chứ, bảo vệ tiểu quan kia a? Ngài không phải nghĩ muốn thượng hắn sao? Thủ hắn gì chứ? Vả lại người ta cũng không hiểu được tình ý của ngài

nga!” Vân mặt cười vẻ trêu trọc nói

Liễm âm mặt đỏ lên, mắng: “Ngươi này đúng là kẻ thích gây huyên náo, quản nhiều như vậy gì chứ? Tóm lại phân phó người của ngươi làm theo là được! Hay là ngươi muốn ta nói cho Mai Hương ngươi trước kia cùng với kẻ đệ nhất Hương các….”

Vân một phen che Liễm Âm đích miệng, khẩn trương nhìn xung quanh bốn phía một bên, mới vẻ mặt đau khổ cầu nói: “Vương gia, ngàn vạn lần chớ nói cho Mai Hương a, cầu ngài, chúng ta huynh đệ nhiều năm, như thế nào cũng phải coi trọng nghĩa khí chứ! Ta ngay lập tức phái hai đệ nhất thân thủ ảnh vệ, lo cho người tình nhỏ của ngươi *, được chưa?”

“Chớ lảm nhảm, cái gì người tình nhỏ với không người tình*!”Liễm âm cả mặt đỏ bừng, mắng.

“Hảo hảo, tiểu quan nhân kia không phải tiểu tâm can nhân *của ngài*!”

“Không được gọi hắn tiểu quan nhân, hắn gọi Sở Thanh Phong!” Liễm âm chỉ cảm thấy ba chữ tiểu quan nhân đặc biệt chói tai, trong lòng cực không muốn Sở Thanh Phong và ba chữ này có chút nào liên quan.

“Hảo hảo, Sở Thanh Phong, Sở công tử, được rồi chứ!” Vân chỉ mong Liễm Âm đừng ở trước mặt Mai hương, kể cho nàng cái chuyện quá khứ không hay ho mà hỏng chuyện.

“Ân, ngươi báo Mai Hương làm một chén canh liên ngẫu ** Khanh nhi thích nhất, ta muốn đi Lan viện!”

“Vương gia, ngươi lại đi Lan viện?” Vân có chút lo lắng nhìn hắn, thầm nghĩ Vương gia này hai năm nay vì trợ giúp hoàng đế đoạt trích, rất ít đi Lan viện, trong phủ đều rất vui vẻ. Bởi vì Vương gia hễ vừa đến lan viện, liền tâm tình tích tụ, sau khi trở về cơm nước không nghĩ tới, gầy yếu không thôi, trong phủ từ trên xuống dưới nhìn thấy đều đau lòng.

Hôm nay Liễm Âm đột nhiên lại muốn đi lan viện, Vân trong lòng tuy có dị nghị, cũng không tiện nhiều lời, liền đến phòng bếp sắp xếp đầu bếp vương phủ, chính là Mai Hương vợ mình làm canh liên ngẫu.

Liễm âm mang theo thực hạp***, đi vào sân Lan viện, dưới tán cây phong lớn là phần mộ, đem củ sen canh đặt ở trước mộ phần, đứng lặng lẩm bẩm nói: “Khanh nhi, đây là ngẫu liên do Mai Hương đích thân làm, nàng thích ăn nhất, nhanh ăn đi!”

“Khanh nhi, tha thứ cho ta bao lâu không đến thăm nàng, nàng có oán ta?” Nói xong, một giọt thanh lệ đã theo đuôi mắt rơi xuống.

Đột nhiên một trận gió nhẹ phất quá, mấy cánh hoa hồng nhạt nhẹ theo gió phiêu khởi, vấn vương bên người Liễm Âm, xoay tròn lượn lờ, một mùi hương nhàn nhạt theo vào tận lồng ngực, Liễm Âm nhắm mắt hưởng thụ hương hoa tươi mát này, cảm giác bi thương sầu khổ lúc nãy chợt biến mất như tan theo mây khói.

Chợt mở to mắt, phần mộ của Khanh nhi chung quanh nở muôn hồng nghìn tía nhiều loại hoa, Liễm Âm khóe miệng lộ ra một tia cười yếu ớt, “Khanh nhi, nàng xem, chung quanh Hoa nhi đều nở, thật đẹp! Xinh đẹp như chính nàng vậy.” Trong đầu đột nhiên lại dần hiện ra khuôn mặt Sở Thanh Phong, trong miệng bất giác lẩm bẩm: “Hắn cũng là đẹp như vậy”. Nói xong sửng sốt, ngơ ngác nhìn thấy phần mộ trước mặt. Bỗng nhất thời khiếp sợ, lảo đảo lui lại mấy bước, quay ngoắt mình, chân chạy như điên ra mộ viên.

Chạy ra khỏi vườn, Liễm Âm vuốt ngực mắng: Liễm Âm, ngươi sao có thể trước mộ Khanh nhi mà nghĩ đến người kia? Nhất thời trong lòng hối hận không thôi. Định thần, gọi hoa tượng*, sai hắn chọn một chậu hoa lan quý, tự mình mang đi.

hoa tượng chỉ chốc lát sau liền bê đến một chậu hoa lan, Liễm Âm hài lòng gật đầu, đây là Lĩnh Nam quốc lần trước tiến cống tới hồ điệp lan, Hiên Viên quốc căn bản không có loại hoa này. Không biết người nọ nhìn có thích hay không?