Dịch Vãn Tình khẽ giật mình, nửa ngày không nói một câu. Cô tưởng rằng hắn đang châm chọc mình. Nhìn thoáng qua cuốn sách trong tay của Lâm Dật Phi, cô nhịn không được trả lời mỉa mai: - Còn anh? Lúc đó anh làm vậy chẳng phải vì muốn nổi tiếng đấy sao? Chúc mừng anh, anh đã thành công.

Lâm Dật Phi mỉm cười, hứng thú rã rời: - Trông tôi giống một người theo đuổi danh lợi vậy sao?

Nhìn ánh mắt u buồn của người thiếu niên, không biết vì sao, tim của Dịch Vãn Tình đập thình thịch, hồi lâu mới nói: - Tri nhân tri diện bất tri tâm, họa long họa hổ nan họa cốt, rất nhiều người bên ngoài một kiểu, bên trong lại một kiểu khác.

Chỉ mỉm cười nhàn nhạt, giống như không nghe ra sự châm chọc của thiếu nữ, Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn đồng hồ: - Sắp tới giờ ăn cơm rồi, tôi đi trước đây… Lời còn chưa dứt, thì có tiếng điện thoại vang lên.

Điện thoại mới kêu một tiếng, thiếu nữ ngồi đối diện chỉ thấy hoa mắt, trong tay người thiếu niên đã có một cái điện thoại. Cô ta không khỏi hoảng hốt.

- Xin chào, tôi là Lâm Dật Phi. Thiếu niên luôn chủ động nói ra tên mình, trong lòng có chút không yên. Hắn không mang theo điện thoại, một là vì không quen, hai là sợ một người quen của Lâm Dật Phi tìm tới mà hắn không biết. Như vậy thì rất khó ứng đối.

- Anh đang ở đâu?

Bên kia vang lên tiếng của một cô gái.

Dù thanh âm qua điện thoại có chút khác biệt, nhưng Lâm Dật Phi vẫn nhận ra là giọng nói của Bách Lý Băng, không khỏi cười khổ. Có vẻ như vị tiểu thư này không quan tâm tới người bên ngoài nói gì: - Tôi đang ở… Nhìn thoáng qua thiếu nữ trước mặt, làm vẻ mặt có lỗi: - Thư viện.

- Tốt, tôi ở cửa thư viện chờ anh, tôi tìm anh có việc. Nói đến đây thì điện thoại tắt.

Lâm Dật Phi chậm rãi bỏ di động vài túi quần: - Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.

Dịch Vãn Tình gật đầu, mở cuốn sách dày cộp, im lặng không nói. Thiếu niên để lại cuốn sách lên giá, đi ra ngoài. Lúc này thiếu nữ mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng có chút đơn bạc của Lâm Dật Phi.

Trường học vốn là nơi tập trung rất nhiều chuyện bát quái. Đều nói ba nữ nhân thành một cái chợ. Như vậy nhà trọ của nữ sinh không thể nghi ngờ là một cái chợ lớn. Bách Lý Băng chẳng những là tiêu điểm chú ý của các nam sinh, mà cả nữ sinh cũng vậy.

Bách Lý Băng thực sự có quá nhiều điều vĩ đại, vĩ đại đến mức nam nhân cũng phải hít thở không thông. Cho dù là các cô gái cũng có áp lực không nhỏ.

Mọi người đều biết, ở đại học Chiết Thanh, có không dưới mười vị vương tử bạch mã trong lòng các nữ sinh là theo đuổi Bách Lý Băng. Bên ngoài trường học càng nhiều vô số kể. Hầu như một mình Bách Lý Băng chiếm hết ánh sáng, khiến cho các nữ sinh của Chiết Thanh đều thầm hận.

Lần này khó được có một vị lọt vào mắt xanh của Băng mỹ nhân. Tuy vô số người thất vọng, nhưng cũng rất nhiều người mừng rỡ như điên.

Những người thất vọng chỉ biết trút giận lên diễn đàn, không ngừng nói xấu Lâm Dật Phi. Cho dù mình không lọt vào mắt xanh của Băng mỹ nhân, nhưng cũng phải khiến cho tiểu tử kia chật vật không chịu nổi. Đương nhiên, cái việc không ăn được thì đạp đổ này là thói xấu của người đời, trăm ngàn năm cũng không thể thay đổi.

Những người mừng rỡ tuy hâm mộ vận khí của Lâm Dật Phi, nhưng không có sự ghen ghét và cừu hận. Ngược lại không ngừng ủng hộ Lâm Dật Phi trên diễn đàn. Đương nhiên bọn họ không phải là có hảo tâm gì, chỉ là hy vọng Băng mỹ nhân kia sớm có chủ, khiến các chàng trai khác phải lùi bước, dành sự tập trung cho phần nữ giới còn lại.

Kể từ đó, số lính đánh thuê của Lưu Minh Lý không ngừng oanh tạc, cộng thêm sự trợ giúp của Thủy Trung Vũ, Lâm Dật Phi liền từ một vương tử si tình không có tiếng tăm gì, trở thành một nhân vật nổi tiếng, chạm tay có thể bỏng của đại học Chiết Thanh.

Lâm Dật Phi không biết mình nổi tiếng như vậy, nhưng Dịch Vãn Tình lại biết. Mặc dù quen Lâm Dật Phi qua một tiết học, đương nhiên chưa thể nói tới yêu hay thích, nhưng con gái thì luôn có sự hiếu kỳ. Lần này gặp được hắn ở thư viện, mới chủ động đi lên chào hỏi.

Ở lớp học chỉ nghe hắn diễn giải, còn chưa nhìn cẩn thận. Hiện tại tiếp xúc ở cự ly gần, mới phát hiện chả trách lọt vào mắt xanh của Băng mỹ nhân. Người này quả thực có chút cá tính.

Nhìn ánh mắt của Lâm Dật Phi, có ba phần lạnh nhạt, có bảy phần cô đơn. Dù cô cố chút hối hận vì vừa này mình quá lời, nhưng Lâm Dật Phi lại như nước sâu, không chút xao động.

Dịch Vãn Tình nhìn bóng lưng của hắn, một cảm giác rất khó nói lên lời trỗi dậy.

….

Lâm Dật Phi đương nhiên không biết tâm tư đa dạng của cô gái phía sau, chỉ là hắn có chút đau đầu với sự đào hoa từ trên trời rơi xuống này.

Đi xuống tầng một của thư viện, từ xa đã nhìn thấy Bách Lý Băng đứng cạnh chậu họa. Cô mặc một cái váy liền thân màu trắng, mặc dù không cầu kỳ, nhưng cũng đủ khiến hoa tươi thất sắc. Có cơn gió thổi qua, mùi hương thoang thoảng bay theo gió, không thể phân biệt được là hương hoa hay hương người, khiến cho các anh chàng đi ngang qua như say như dại.

Im lặng đứng đó, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng liền nhoẻn miệng cười, nụ cười như tan chảy băng, như gió xuân thổi tới người Lâm Dật Phi.

Các anh chàng thấy vậy đều nghiến răng nghiến lợi, đấm ngực dậm chân, biểu lộ giống như bầy khỉ vậy.

- Có chuyện gì? Lâm Dật Phi không dám đi về phía trước, sợ Bách Lý Băng lao vào lòng hắn.

- Vì sao hôm qua không gọi điện lại? Thiếu nữ mỉm cười, không có chút tức giận nào. Thấy Lâm Dật Phi giống như gặp đại địch, lại che miệng cười:

- Tôi là hổ à?

- Cô không phải là hổ. Lâm Dật Phi rốt cuộc cười nói: - Hổ sẽ không biết gọi điện thoại.

- Vậy anh đứng cách tôi xa như vậy làm gì? Bách Lý Băng tiến lên một bước, cơ hồ dán vào người Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi không thể không giơ tay vịn cánh tay của cô: - Nam nữ thụ thụ bất thân.

Thiếu nữ mỉm cười: - Nói chuyện như thầy nho vậy.

Lật tay nắm cổ tay của hắn, ra tay vừa chuẩn vừa ổn. Cho dù là Thần Quỷ Nan Đào Cầm Nã Thủ cũng phải mặc cảm: - Tôi cứ đứng gần anh đấy, anh có thể làm gì được tôi?

Nhìn khuôn mặt thiên chân vô tà của người thiếu nữ, Lâm Dật Phi âm thầm thở dài, tùy ý để cô nắm cổ tay của mình: - Ngày hôm qua tôi về muộn, nên còn chưa gọi lại.

Thiếu nữ cười thỏa mãn, cũng không hỏi vì sao hắn về trễ. Có lẽ nữ nhân thông minh đều hiểu rằng, không thể thả lỏng nam nhân, nhưng cũng không thể coi chặt.

Nắm lấy tay của Lâm Dật Phi, không có ý buông ra, thiếu nữ ngẩng đầu nói: - Ăn cơm chưa?

Lâm Dật Phi nhìn cái mũi dí dỏm đáng yêu của người thiếu nữ, không đành lòng nói dối, chỉ có thể lắc đầu.

- Tôi cũng chưa ăn, chúng ta đi ăn luôn một thể. Khẩu khí không cho phép từ chối, thiếu nữ liền đi về hướng cửa trường học.

- Khoan khoan. Lâm Dật Phi thấy cô không giống đi tới căn tin, vỗ vỗ túi quần, thuận thế rút bàn tay về: - Tôi không mang theo tiền, đợi tôi về phòng trọ lấy ít tiền đã. Cô cũng không thể để tôi lấy điện thoại cầm cố chứ.

- Không cần, tôi trả tiền ăn, ghi nợ vào anh. Bách Lý Băng thản nhiên cười:

- Anh vẫn còn nợ tiền tôi, thêm một khoản cũng không sao cả.

Lâm Dật Phi sờ sờ cái mũi: - Số tiền đó, mấy ngày nữa tôi sẽ….

- Hôm nay không nói tới tiền. Bách Lý Băng hơi nhíu lông mày, đột nhiên nói: - Chán ghét.

Lâm Dật Phi tưởng rằng thiếu nữ coi tiền tài như cặn bã, nhắc tới tiền liền thể hiện sự khinh bỉ. Giương mắt nhìn, mới phát hiện thiếu nữ nói chán ghét không phải nói hắn, cũng không phải là sự cảm khái với tiền tài. Cách đó không xa có một người đang đi tới. Chẳng những Bách Lý Băng chán ghét, cho dù là Lâm Dật Phi nhìn thấy cũng phải nhíu lông mày.

Người này thân cao vừa phải, chỉ thấp hơn Lâm Dật Phi vài mét. Khuôn mặt không xấu, thậm chí có thể nói anh tuấn hơn Lâm Dật Phi. Ăn mặc tươm tất, dù Lâm Dật Phi không biết là nhãn hiệu gì, nhưng chắc chắn là đắt tiền.

Tuy nhên, không biết vì sao, vừa nhìn thấy y, Lâm Dật Phi đã cảm thấy Phó Thủ Tín còn tốt hơn y.

Ánh mắt của người nọ nhìn về phía Lâm Dật Phi rất là cuồng ngạo. Giống như ánh mắt có thể giết người, y đã sớm cắt Lâm Dật Phi thì bảy tám khối. Nhưng tiếc rằng ánh mắt không thể giết người, y cũng chỉ có thể cười nịnh nọt với Bách Lý Băng: - Biểu muội, ăn cơm chưa?

Người này rõ ràng coi Lâm Dật Phi như không khí vậy. Một kẻ ăn mặc keo kiệt như vậy, sao có thể coi là địch thủ của đại công tử Âu Dương gia được!