A Thủy bó tay, ngồi bệt xuống giường: - Đáng sợ, đúng là đáng sợ.

- Khoan khoan, sao ông lại nói đáng sợ? Hiển nhiên Đại Ngưu còn có hứng thú kể tiếp. - Ông nói lời đồn đãi đáng sợ hay là mưu kế của Tiểu Phi đáng sợ, hay là…

- Tôi cảm thấy hạng người châm ngòi thổi gió như ông mới là đáng sợ. A Thủy lạnh lùng nói: - Hiện tại tôi thấy ông không phải đang giúp Tiểu Phi, mà là hả hê khi người khác gặp nạn. Hình như ông hy vọng Tiểu Phi biết khó mà lui, rồi ông mượn cơ hội này vứt bỏ Thúy Hoa, theo đuổi Bách Lý Băng?

- A Thủy. Đại Ngưu hơi bối rối: - Tuy chúng ta là huynh đệ tốt, nhưng ông đừng ỷ vào đó, đổ lỗi linh tinh cho tôi. Trời đất chứng giám, tôi với Thúy Hoa là chân tình, thiên địa đều biết, thiên địa đều biết!

- Được rồi, tâm địa gian giảo của ông ai còn không biết. Tất cả mọi ngươi đều là nam nhân, không phải chỉ có ông là thông minh, không cần che che lấp lấp. A Thủy cười lạnh: - Nam nhân không đa tình, sống trên đời cũng uổng. Nam nhân mà, rất nhiều lúc không phải là không có ý khác, mà là không có cơ hội.

Đại Ngưu xấu hổ cười cười, lại không thể không thừa nhận A Thủy nói có đạo lý: - Còn ông, đến nay ông vẫn cô đơn một mình, có phải là vì không có cơ hội?

Liếc Lâm Dật Phi ngồi trên giường, A Thủy mỉm cười: - Ông nói không sai. Tuy nhiên tôi khác với ông, tôi còn chưa gặp được đối tượng khiến tôi phải xiêu lòng mà thôi. Nếu tôi cảm thấy cô gái đó đáng để tôi theo đuổi, thì tôi sẽ danh chính ngôn thuận tiến hành, sẽ không giống như ông, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

Đại Ngưu cười hắc hắc: - Tôi và Tiểu Phi mở mắt chờ mong biểu hiện lúc đó của ông. Biết địa vị của mình trong lòng A Thủy chưa đủ, nên cố ý kéo theo Tiểu Phi lên mặt trận. - Không biết Bách Lý Băng có phải là ngươi mà ông đáng giá theo đuổi không?

A Thủy lắc đầu: - Thứ nhất, cô ấy không có cảm giác gì với tôi, bản thân tôi vẫn tự hiểu. Thứ hai, tôi cũng không cảm giác đó với cô ấy.

- Chỉ sợ khả năng thứ nhất chiếm đa số. Đại Ngưu đâu buông tha cơ hội trào phúng.

A Thủy lại không phản bác, chỉ nhìn Lâm Dật Phi: - Bách Lý Băng là tình nhân trong mộng của vô số nam tử. Trong diễn đàn của đại học Chiết Thanh còn cho thảo luận rằng, người có được Bách Lý Băng, có cả thiên hạ. Bởi vì Bách Lí Hùng chỉ có duy nhất một cô con gái này. Lấy được Bách Lý Băng, coi như là thừa kế vị trí của tập đoàn Bách Lý. Lúc bình thường Bách Lý Băng như một khối băng cứng, không thể tới gần. Nhưng bây giờ có cơ hội lớn như vậy, ai chả muốn lợi dụng.

- Cái này thì tôi hiểu. A Thủy, nói thật đi, trong số đó cũng có ông phải không? Đại Ngưu chợt hỏi.

A Thủy cười không đáp: - Hiện tại chúng ta nên nghe ý kiến của Tiểu Phi. Không thể phủ nhận, cậu ta đương nhiên hy vọng Tiểu Phi có người bạn gái tốt hơn Phong Tuyết Quân gấp trăm lần như Bách Lý Băng. Cho nên cậu ta mới giúp một tay. Nhưng tin đồn truyền tới mức này, đã vượt quá ngoài dự liệu của cậu ta. Cậu ta đương nhiên không biết, trừ cậu ta ra, còn có một nhóm đánh thuê không ngừng thêm mắm thêm muối.

- Được rồi. Đại Ngưu ngắt lời A Thủy: - Tiểu Phi, rốt cuộc là ông thích y tá Tiếu hơn hay là Bách Lý Băng hơn. Đừng nói là ông thích cả hai người đấy nhé.

Lâm Dật Phi kéo chăn phủ kín người:

- Đại Ngưu, ông thích theo đuổi ai thì theo đuổi, đừng hỏi tôi. Tôi ngủ đây, ngày mai còn dậy sớm.

- Dậy sớm làm gì? Đại Ngưu phẫn nộ thì thầm một câu: - Ngày mai là thứ bảy mà. Tuy nhiên nghĩ tới khả năng Thúy Hoa còn có nhiệm vụ cần giao phó, không thể không cởi áo lên giường.

- Điều này ứng với một câu. A Thủy còn chưa buồn ngủ, đêm dài yên tĩnh là thời gian làm việc của cậu ta.

- Câu gì? Đại Ngưu nhịn không được hỏi.

- Hoàng thượng chưa vội, thái giám đã hoảng. A Thủy nhịn cười, mở màn hình máy tình, tuyên bố một ngày làm việc của cậu ta bắt đầu. Máy tính của cậu ta hầu như hoạt động hết công suất, mở 24/24 h.

- Hừ. Đại Ngưu khoe khoe cơ bắp: - Còn không biết ai là thái giám!

….

Trời sáng, theo thói quen, Lâm Dật Phi dậy sớm luyện công. Tám trăm năm trước hắn đươc coi là cao thủ đệ nhất, ngoài thiên phú ra, quan trọng hơn là hắn rất chăm chỉ luyện công.

Mặc dù hắn biết sớm muộn gì mình cũng sẽ khôi phục võ công tuyệt thế như trước kia. Nhưng lại không biết chính xác là bao giờ. Mà cho dù có khôi phục võ công, trở về tám trăm năm trước cũng chẳng có nhiều tác dụng gì.

Sau khi trở về, đánh răng rửa mặt. hai bạn cùng phòng, một người mới lên giường, một người thì chậm chạp không chịu dậy. Lâm Dật Phi cười cười, xoay người muốn ra ngoài.

- Chờ chút. Vốn đang ngái ngủ, hai người không ai bảo ai cùng hét to một tiếng, ngồi bật dậy.

- Có chuyện gì? Lâm Dật Phi dừng bước.

- Mang theo điện thoại. Hai người đồng thanh.

Lâm Dật Phi lắc đầu cười khổ, lôi điện thoại trong túi áo ra: - Hài lòng chưa?

Đại Ngưu lười trả lời, chỉ gật đầu, tiếp tục vùi đầu ngủ. A Thủy thì nhắc nhở một câu: - Mặt người dạ thú bảo ông chiều tối tới sân vận động huấn luyện. Cho nên đừng quên, bằng không y lại kiếm cớ khiến ông chịu phạt.

Lâm Dật Phi gật đầu, rời phòng trọ tới thẳng thư viện.

Mấy ngày này, ngoại trừ lên lớp nghe giảng một vài tiết, thời gian còn lại hắn đều dành cho việc đọc sách ở thư viện. Đây là nơi giết thời gian, cũng là nơi hắn thu lượm thông tin.

Thư viện của đại học Chiết Thanh có thể coi là thư viện lớn số một số hai của cả nước. Lượng sách nhiều không đếm xuể, cho dù một ngày xem mười cuốn, xem cả đời cũng không hết.

Người quản lý thư viện là một bác gái. Bác ta kỳ quái nhìn nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi. Mỗi lần anh chàng này tới, đều mỉm cười chào hỏi, sau đó im lặng vùi đầu đọc sách. Nếu không phải cậu ta làm ra vẻ, thì tốc độ đọc sách của cậu ta phải nói là kinh người.

Bây giờ là thời đại của internet, sinh viên phần lớn đều thích lên mạng, người đọc sách càng ngày càng ít. Giống như anh chàng này đúng thật là hiếm.

Trong vòng nửa tháng, anh chàng này rất chăm chỉ tới đây đọc sách, mỗi ngày đều mượn gần trăm quyển. Số sách sử ở tầng ba đã được cậu ta xem một nửa. Hôm nay vẫn như vậy, sau khi đưa thẻ đọc sách, liền vùi đầu vào đọc.

Quản lý thư viện nhìn thẻ đọc sách của cậu ta, Lâm Dật Phi, khoa báo chí tuyên truyền, lớp 99.

Lâm Dật Phi có chút cảm khái với sự phát triển nhanh chóng của thời đại này. Sách vở đúng là nhiều. Cũng may hắn còn lưu lại khả năng ghi nhớ và lý giải mạnh. Rất nhiều chuyện có thể một suy ra ba. Nửa tháng điên cuồng đọc, đã giúp hắn có cái nhìn đại khái về thời đại này.

Chỉ là biết càng nhiều, trong lòng hắn càng mê man. Hắn không biết mình sắm vai gì ở thời đại này.

Tám trăm năm trước hắn có huynh đệ, có người yêu, có nguyên soái, có thuộc hạ. Nhưng hôm nay, hắn có cái gì? Chỉ hai bàn tay trắng mà thôi!

Mặc dù hắn đã dần sát nhập vào thời đại này, nhưng thời đại này có gì mà hắn đáng giá lưu luyến?

Lặng lẽ nhấm nuốt sự đau buồn, ánh mắt rơi vào cuốn sách, nhưng suy nghĩ đã bay bổng đi đâu. Chợt trước mắt tối sầm, Lâm Dật Phi bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên. Một cô gái đang đứng ở trước mặt hắn, khóe miệng lộ vẻ tươi cười khó nắm bắt.

Lâm Dật Phi nhận ra cô ta. Dù không quen cô ta, nhưng chỉ cần gặp qua một lần, là hắn vẫn nhớ. Cô ta chính là cô gái mà Giáo sư Chu gọi là Vãn Tình.

Cô ta ôm một quyển sách lịch sử dày cộm, rồi ngồi xuống đối diện Lâm Dật Phi:

- Chào anh, Lâm Dật Phi, tôi tên là Dịch Vãn Tình.

Lâm Dật Phi gật đầu. Thời đại này thay đổi đúng là không ít. Ở thời đại của hắn, các cô gái rất ít khi chủ động như vậy. Nhìn cẩn thận vị khách không mời mà tới, phía sau đôi kính là một khuôn mặt xinh đẹp mà bình tĩnh.

- Thật là xảo, gặp được anh ở đây. Dịch Vãn Tình thấy thiếu niên chỉ mỉm cười không nói, không khỏi xấu hổ. Chẳng lẽ hắn cậy tài khinh người?

- Đúng là xảo. Lâm Dật Phi không thể không trả lời: - Cuối tuần không đi chơi đâu à? Đây chỉ lời nói khách sáo vô nghĩa. Nhưng trong sinh hoạt, nhiều khi những lời khách sáo không thể thiếu được.

- Tôi đâu dám đi ra ngoài chơi. Giáo sư Chu đang bất mãn với tôi. Một sinh viện của khoa trung văn, kiến thức về thời cổ đại lại không bằng một sinh viên khoa báo chí. Dịch Vãn Tình nửa nói giỡn nửa nói thật.

Lâm Dật Phi đóng cuốn sách lại, thản nhiên nói: - Cô đọc sách là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì muốn tỷ thí để khoe mẽ?