- Ai là biểu muội của anh. Bách Lý Băng lạnh lùng nói: - Âu Dương Quan, cho dù có lục lọi tám đời, tôi và anh cũng không có quan hệ họ hàng gì.

Lâm Dật Phi luôn không hiểu, vì sao Bách Lý Băng lại có danh hiệu là Băng mỹ nhân. Mỗi lần hắn gặp cô, chỉ thấy cô cười với hắn, không có cảm giác lạnh lùng gì cả. Nhưng hôm nay nhìn thấy cách nói chuyện của Bách Lý Băng với Âu Dương Quan, Lâm Dật Phi mới phát hiện đúng như lời Bách Lí Hùng nói, chỉ có hắn mới có vinh dự thấy một mặt khác của cô.

Âu Dương Quan hình như đã quen với thái độ này của Bách Lý Băng, da mặt đã luyện được tới mức viên đạn cũng không xuyên qua được:

- Bác Hùng và cha anh là chiến hữu nhiều năm trước, đôi bên coi như có chút thân thích. Vị này là?

Quay đầu nhìn Lâm Dật Phi, giống như lúc này mới nhận thấy còn có một người ở đây. Thấy khoảng cách giữa hắn và người mình thích có chút gần, mà Bách Lý Băng không hề có ý đề phòng, Âu Dương Quan hận không thể cầm dao găm tách hai người này ra.

- Lâm Dật Phi, khoa báo chí tuyên truyền. Lâm Dật Phi thản nhiên nói, biết người này không công thành được, chuyển sang phương thức đánh lâu dài.

- Âu Dương Quan, khoa kiến trúc. Âu Dương Quan tươi cười nói, chủ động vươn tay, nhưng trong mắt không có ý tốt gì.

Lâm Dật Phi duyệt qua vô số người, sao không thể nhìn ra ý đồ đen tối của y. Cũng mỉm cười vươn tay, hai người nắm chặt tay, Âu Dương Quan bỗng phát lực, hận không thể bóp nát tay của hắn.

Nhưng y khẽ giật mình, Lâm Dật Phi đã chậm rãi rút tay về, cười nhạt nói: - Âu Dương huynh đệ hình như chưa ăn cơm thì phải? Nắm tay chẳng có chút sức gì cả.

Sắc mặt của Âu Dương Quan lúc xanh lúc trắng. Y luyện qua TaeKwonDo, vừa nãy lực tay không hề yếu, cho dù tạ tay nặng vài chục cân cũng chưa chắc bị rơi ra ngoài. Lại không biết vì sao Lâm Dật Phi có thể rút bàn tay ra. Toàn lực phóng một kích lại không trúng, phần ngực thậm chí hơi khó chịu. Nghe thấy Lâm Dật Phi hỏi thăm, nhịn không được trả lời: - Tôi ăn cơm chưa liên quan gì tới cậu.

- Dật Phi. Bách Lý Băng lên tiếng: - Mặc kệ y, chúng ta đi thôi.

- Em đi đâu vậy? Âu Dương Quan bất chấp phân cao thấp với Lâm Dật Phi, liền vội vàng hỏi.

- Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh. Bách Lý Băng lạnh lùng trả lời, nắm lấy tay của Lâm Dật Phi, mặc kệ y mà rời đi.

Âu Dương Quan thật không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy, oán hận dậm chân một cái, lạnh lùng nhìn bóng lưng của Lâm Dật Phi: - Ngươi được lắm, Lâm Dật Phi khoa báo chí tuyên truyền phải không. Dám đoạt nữ nhân của ta, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.

….

Lâm Dật Phi bị Bách Lý Băng lôi kéo, đi qua mấy dãy phố, tới một quán ăn thì mới dừng lại: - Mỳ thịt bò ở nơi này rất nổi tiếng, lại rẻ, bát mỳ rất đủ nguyên liệu. Bách Lý Băng kéo Lâm Dật Phi tới một góc.

Lâm Dật Phi hồi phục tinh thần, hỏi: - Cô thường tới đây ăn cơm à?

Tấm biển của quán ăn này có vẻ đã lâu, bị khói bụi bám đầy, nhìn không rõ viết chữ gì trên đó. Quán khá nhỏ, miễn cưỡng lắm mới đặt đủ tám cái bàn. Trên bàn dính đầy dầu mỡ, cạo đi đủ để xào một một bữa.

Bách Lý Băng gật đầu: - Sao vậy, chê bẩn?

- Không phải. Lâm Dật Phi cười ngồi xuống: - Tôi chỉ nghi ngờ cửa hàng như vậy, cũng lọt vào mắt của cô.

- Anh cho rằng như thế nào mới lọt vào mắt tôi? Bách Lý Băng ngồi đối diện, lườm hắn một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: - Ông chủ, cho một đĩa mỳ bò thập cẩm. Đúng rồi, anh muốn ăn gì?

Lâm Dật Phi lắc đầu nói: - Cô trả tiền nên cô làm chủ. Tôi sợ nếu tôi gọi cô lại không trả được.

- Cũng biết suy nghĩ cho tôi cơ đấy. Bách Lý Băng thản nhiên cười: - Lòng bò và bắp bò ở nơi này rất nổi tiếng. Cộng thêm nước tương cay, bảo đảm anh sẽ rất thích. Đúng rồi, ông chủ, thịt nhiều hơn mỳ nhé.

Lâm Dật Phi dở khóc dở cười: - Không phải cô nói mỳ ở đây rất đủ nguyên liệu đó sao, gọi thêm làm gì, chẳng lẽ lên cơn thèm ăn?

- Đó là tính bớt tiền cho anh. Số lượng lớn là phần lòng, không phải thịt bò. Bách Lý Băng cười đắc ý: - Đúng rồi, anh vẫn chưa trả lời tôi.

- Tôi cho rằng đi ăn cùng cô, không phải mãn hán toàn tịch, cũng phải đồ hải sản.

Lâm Dật Phi cười nói: - Đâu ngờ đến nơi này ăn còn muốn chiếm tiện nghi.

- Ài, anh có điều không biết, hiện tại tôi rất nghèo. Mà trước kia cũng không giàu có gì, cho nên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Bách Lý Băng mỉm cười, đếm đầu ngón tay: - Một bát mỳ ba nguyên rưỡi, hai bát là bảy nguyên. Con trai thường ăn nhiều hơn, mà tôi thì ăn không hết một bát, lúc đó sẽ san cho anh. Như vậy anh sẽ không cần ăn bát thứ hai. Như vậy chẳng phải tiết kiệm ba nguyên rưỡi?

Lâm Dật Phi nhìn cô nửa ngày, Bách Lý Băng ngừng tính toán, không hiểu hỏi: - Sao vậy?

- Tôi cũng không ăn nhiều như vậy.

Ánh mắt của Lâm Dật Phi có thêm vài phần ấm áp, mỉm cười nói: - Cô không cần phải lo lắng, một bát mỳ là đủ rồi. Hiện tại hắn có chút tin tưởng những lời Bách Lí Hùng nói. Thoạt nhìn Bách Lý Băng có vẻ còn nghèo hơn hắn. Đương nhiên không phải là Bách Lí Hùng keo kiệt, mà là do cô ta không muốn dựa vào cha mình.

Mỳ được bưng lên, Lâm Dật Phi thở dài nói: - Tôi vốn cho rằng thức ăn ở căn tin đã là rẻ rồi, không ngờ ở đây còn rẻ hơn. Xem ra sau này nên tới đây nhiều hơn.

Bách Lý Băng cười đắc ý: - Anh cho rằng ai cũng được như vậy à? Tôi là khách quen, cho nên ông chủ mới chiếu cố như vậy.

- Cô thường xuyên tới đây ăn cơm? Lâm Dật Phi không khách khí nữa, gắp ăn ngon lành.

- Không tính là thường xuyên, một tuần hai ba lần. Bách Lý Băng không vội động đũa: - Hương vị thế nào?

- Không tồi, có thể ăn thêm một bát nữa. Lâm Dật Phi nói đùa.

- Đừng vội. Bách Lý Băng gắp từng sợi một ăn, lúc nhìn lên thấy bát của Lâm Dật Phi chỉ còn một nửa, liền đổ một nửa bát của mình cho hắn: - Nếu vẫn chưa ăn no, thì tôi sẽ xem xét gọi thêm một bát nữa.

Lâm Dật Phi cuống quít khoát tay: - Đủ rồi, đủ rồi, ăn thế này đã no tới tối.

Bách Lý Băng phì cười, tiếp tục ăn mỳ.

- Nơi này có vẻ đắt khách. Lâm Dật Phi nhìn xung quanh, hai người tới đây coi như là sớm, nhưng sau một lát, quán ăn đã chật kín. Nhưng các bàn khác có bốn người ngồi, mà bàn của bọn chỉ có hai người.

Bách Lý Băng đang định nói gì đó, thì một thanh âm ồm ồm từ bên ngoài truyền tới: - Ông chủ, cho hai bát mỳ nậm bò, nhiều hành, ít thịt. À nhầm, nhiều thịt, ít hành.

Lâm Dật Phi khẽ giật mình, quay đầu lại. Đại Ngưu đang tìm chỗ ngồi, Lâm Dật Phi ngồi quay lưng nên nhất thời cậu ta không thấy. Đại Ngưu trông thấy Bách Lý Băng, hơi sững sờ, cười khan một tiếng. Lại thấy Lâm Dật Phi xoay đầu, trong lòng mừng rỡ, đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Dật Phi, vỗ vỗ lưng của hắn: - Tiểu Phi, cùng bạn gái ăn cơm mà không gọi tôi một tiếng.

Lâm Dật Phi nghe vậy thiếu chút nữa phun chỗ mỳ đang ăn: - Ông đi cùng A Thủy?

- Con cú kia còn đang ngủ. Đại Ngưu khoát tay, thấp giọng nói: - Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình ông có bạn gái, tôi lại không có chắc. Tiểu Phi ông đúng là không tồi, vô thanh vô tức câu được một con cá lớn. Thanh âm tuy thấp, nhưng hình như cố ý để cho Bách Lý Băng nghe thấy.

Nếu tìm thấy có cái gì nhét được vào miệng của Đại Ngưu, thì Lâm Dật Phi đã không do dự rồi. - Hôm qua không phải ông nói có cơ hội thì nên đoạt lấy, hôm nay…

Lâm Dật Phi còn chưa nói hết, Đại Ngưu đã khẩn trương nhìn xung quanh: - Lão đại, xin hạ miệng lưu tình, hạnh phúc nửa đời sau của huynh đệ đang ở miệng của ông đó.

Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn thấy một nữ sinh chạy tới rồi ngồi đối diện Đại Ngưu. Cô gái này khuôn mặt tuy thanh tú, nhưng lông mày hơi nghiêng, tạo cảm giác mạnh mẽ. Cô ta ngồi xuống gật đầu chào hỏi ba người.

- Đây là huynh đệ của anh, Lâm Dật Phi. Không biết Thúy Hoa có nghe được lời của Tiểu Phi hay không, Đại Ngưu cuống quít giới thiệu: - Còn kia là Bách Lý Băng, bạn… Thấy Lâm Dật Phi trừng mắt nhìn mình, vội vàng sửa lời: - Bạn tốt của Tiểu Phi.

- Tiểu Phi, đây là bạn gái của tôi, à quên, trước kia ông đã gặp qua rồi. Đại Ngưu chợt nhớ ra. Chỉ là nghĩ lại, không biết bệnh mất trí nhớ do thất tình của Tiểu Phi đã khỏi chưa. Tuy nhiên, nhìn cậu ta và Bách Lý Băng thân mật như vậy, chắc bệnh thất tình đó đã đỡ hơn.

Lâm Dật Phi gật đầu cô gái tên Thúy Hoa kia thì có chút ngạc nhiên: - Tiểu Phi, lần trước cậu bị thương, mình bận việc gia đình nên không tới thăm cậu được, thật sự xin lỗi. Cậu là Bách Lý Băng ở khoa quản trị phải không?

- Ừ. Trong lòng Bách Lý Băng có chút không vui, nên chỉ trả lời đơn giản.

Hồ Thúy Hoa nhìn Lâm Dật Phi, chợt cười nói: - Đại Ngưu, bốn người ngồi đây có vẻ chật chội. Đằng kia còn trống, chúng ta tới đó ngồi cũng được.

- Chật chội gì đâu, anh thấy thoải mái mà. Đại Ngưu không hiểu ý, lông mày Thúy Hoa dựng lên, Đại Ngưu mới ngộ ra: - À, đúng là hơi chật, không quấy rầy hai người nữa, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.