Là Do Em Không May Mắn

Chương 15: 15 Một Chút Hồi Ức

Sau đó Mạc Tử Sâm quay người bỏ đi không nói thêm lời nào.

Ả thư ký kia liền tưởng mình lợi hại!Mới bịa ra được tí chuyện mà đã không chịu được đả kích của cô nữa nên phải bỏ đi rồi.

Còn Mạc Tử Sâm thì lại không hề để ý đến điều đó, cô đang bận rộn ở trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình...

"Thì ra chính là ông ta, thế nên ngày hôm đó tên Hàn Minh Hạo tức giận với mình đến thế là vì như vậy.

Lão già thối tha đó hẵn là đã ôm mối hận này từ rất lâu rồi đây.

Có lẽ...cũng đến lúc giải quyết ông ta rồi!"

Nghĩ rồi Mạc Tử Sâm càng sãi bước rộng hơn nhanh chóng tiến về phía trước, cô vừa đi vừa đưa tay vào túi xách để lấy điện thoại ra và nhấn vào dãy số lạ gọi cho một người...

*đầu dây bên kia*

"A lô?"

- Còn nhớ tôi chứ?

"Thủ lĩnh??"

- Giờ gọi hai từ đấy vẫn còn sớm lắm! Dù sao tôi cũng không còn quản lý các cậu nữa.

"Trong mắt anh em chúng tôi, chị vẫn mãi là thủ lĩnh!"

Giọng nói bên kia bắt đầu có chút xúc động, thấy vậy Mạc Tử Sâm cũng không khỏi có chút cảm giác nghẹn ở cổ.

Cô liền chuyển chủ đề không để chuyện tình cảm lấn át nữa:

- Tôi có việc cần các cậu giúp.

"Được, chị cứ nói đi."

- Điều tra lịch trình và nơi ở cụ thể của Vương tổng thuộc tập đoàn Vương Thị gửi vào số điện thoại này cho tôi!

Giọng của Mạc Tử Sâm vang lên một cách nghiêm nghị và dứt khoát!

"Vâng thưa thủ lĩnh."

Nhanh, gọn, lẹ! Nghe xong cô liền cúp máy cái rụp không phải nói thêm gì nữa cả.

Vì cô thừa biết họ luôn hiểu cô, không cần đợi cô phải giải thích họ cũng đã biết được cô đang muốn gì.

Nghĩ đến đây, Mạc Tử Sâm liền nở một nụ cười đầy ẩn ý! Cô đưa tay vẫy một chiếc taxi đang tính đậu gần đó rồi cũng nhanh chóng lên xe.

Mạc Tử Sâm nhanh chóng trở về nhà trước khi ba mẹ chồng của cô trở về, sau đó mới tính tiếp.

Thật ra Mạc Tử Sâm chính là cựu thủ lĩnh của một tổ chức ngầm khá khét tiếng ở mảnh đất Duyên Hải xa hoa này.

Đây là việc tuyệt mật mà cả ba mẹ của Mạc Tử Sâm đều không hay biết.

Cô luôn xuất hiện với vẻ ngoài thần bí, chỉ có người thân cận nhất trong bang mới biết được diện mạo và thân thế thật của cô.

Nhờ tài năng học võ cùng trí óc khôn khéo, cô đã xây dựng được một tổ chức hoạt động ở thế giới ngầm, và được đứng ở vị trí lãnh đạo từ khi còn rất trẻ! Nhưng vào năm mười tám tuổi thì tai nạn không may đã bất ngờ xảy đến với cô.

Làm cho hai chân của cô lúc ấy bị tàn phế không thể di chuyển, hay thậm chí là sinh hoạt bình thường được.

Tự cảm thấy mình là điểm yếu và là gánh nặng cho mọi người trong bang, nên cô quyết định rút lui và nhượng lại vị trí thủ lĩnh cho một người khác do các anh em trong bang tự đưa ra quyết định.

Nhưng một thời gian sau khi cô rời đi và mai danh ẩn tích.

Thì cô lại nghe được thông tin rằng vị thủ lĩnh mới của họ vô cùng tàn nhẫn và máu lạnh! Cô liền có cảm giác áy náy và tội lỗi.

Cô muốn quay về, nhưng khi nhìn lại bản thân mình trong gương thì Mạc Tử Sâm lại tự hỏi mình rằng...liệu cô quay về thì có thể làm được gì? Với cơ thể yếu ớt này thì cô có thể bảo vệ ai được nữa đây?

Nghĩ rồi cô cũng chỉ biết ngậm ngùi nuốt hết những uất ức này vào lòng.

Thầm cầu mong những người anh em của cô, tất cả đều nhất định phải sống thật tốt! Nhưng hiện tại thì khác rồi, chân cô hiện đang có dấu hiệu phục hồi rất tốt.

Cô sẽ liều lĩnh đặt cược một lần này.

Vì thế nên cô mới tìm tới Nhậm Dương, cậu ấy là một người đàn em chân thành nhất đối với cô.

Tất cả thông tin về Mạc Vân Ninh cũng là do cậu ta điều tra rồi chủ động cung cấp cho cô tất cả.

Lúc trước vì một lần vô tình đi tranh chấp địa bàn, lúc đó cậu chỉ là một kẻ vô gia cư vô tình bị cuốn vào cuộc chiến.

Cô đã dùng hết sức lực của mình để bảo vệ tính mạng cho cậu và mang cậu về bang chăm sóc.

Từ đó cậu đã luôn đi theo cô học hỏi tất cả, cậu học hỏi rất nhanh và sở trường giỏi nhất của cậu là về IT.

Nên ngày cô rút khỏi bang hội của mình, cậu đã khóc.

Cậu đã từng nói với cô rằng, nhất định sẽ điều tra ra được hung thủ đằng sau vụ hãm hại, khiến cô bị tai nạn và phế hai chân năm đó là ai.

Cô chỉ cười rồi xoa đầu cậu bảo rằng "không sao, đó chỉ là một tai nạn thôi!" Vì lúc trước đó cô không hề thấy có dấu hiệu bị theo dõi, hay có điều gì bất thường cả.

Nên cô cũng không muốn cậu tự đặt áp lực lên người mình vì cô nữa.

Thế mà hôm nay, cô đã tìm đến cậu, có lẽ duyên của cô và cậu vẫn chưa chấm dứt.

Vì lão già họ Vương ấy, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Vì ông ta mà cô đã lãnh hết bao nhiêu điều tồi tệ đến từ Hàn Minh Hạo.

Cũng vì ông ta mà làm cho chỗ dựa của Mạc Thị bị lung lay không vững chắc nữa.

Cô đã chịu đựng và nhân từ với ông ta đủ rồi!.