Khi đã ra khỏi nhà, Mạc Tử Sâm ngồi ở ghế lái phụ lúc này mới ngập ngừng lên tiếng:

- À...thì...

- Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.

Dường như Trương Lĩnh đã biết trước câu hỏi của Mạc Tử Sâm nên anh liền cướp luôn lời cô mà nói.

Làm cho cô hết sức bất ngờ cho đến ngỡ ngàng! Nhưng rồi cô vẫn cố lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh đáp:

- Vì sao anh lại muốn giúp tôi? Anh không sợ Hàn Minh Hạo sau khi biết chuyện sẽ trách tội anh ư?

Nghe vậy anh ta im lặng mất một lúc rồi mới nói:

- Tôi tự có cách của mình, thiếu phu nhân cứ yên tâm!

Nói rồi anh quay qua nhìn cô khẽ mỉm cười dịu dàng, Mạc Tử Sâm bắt được nụ cười đó ngay tức khắc! Nhưng cô không dám suy nghĩ nhiều, vì những người bên cạnh Hàn Minh Hạo ai ai cũng phức tạp! Không thể lường trước được điều gì nên cô không dám đặt niềm tin vào ai cả.

Thấy cô im lặng không nói, anh nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa vì đã sắp không kịp thời gian quay về:

- Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu?

- Tôi...đưa tôi đến công ty với anh đi.

Mạc Tử Sâm do dự một lúc rồi mới đáp.

Trương Lĩnh khá bất ngờ về câu trả lời của cô, như vậy khác nào là cô đang tự chui đầu vào rọ? Nhưng đó là ý định của cô đã quyết, anh không thể can thiệp.

Hơn nữa lúc đầu cũng chính anh là người ủng hộ cô "đào tẩu", nên anh biết việc từ chối cô là không thể nữa rồi.

- Thiếu phu nhân muốn gặp Hàn tổng...e là phải đợi thêm vài canh giờ nữa.

- Anh ta đang có cuộc họp sao?

- Phải, Hàn tổng đang bận họp với một đối tác quan trọng để làm một dự án lớn! Dự kiến có lẽ đến xế trưa mới xong.

Mạc Tử Sâm lại ngẩn người suy nghĩ thêm một hồi rồi mới đáp:

- Được, vậy thì tôi sẽ đợi.

Nghe vậy anh cũng không nói gì thêm, lập tức tăng tốc đến công ty cho kịp giờ.

Đến nơi, Trương Lĩnh cho người đỗ xe rồi nhanh chóng đưa Mạc Tử Sâm lên lầu rồi bản thân thì đến phòng họp ở đối diện đưa tài liệu cho Hàn Minh Hạo.

Nhưng anh chỉ vừa tới cửa thì cũng đúng lúc Minh Hạo vừa mở cửa ra.

Anh ta còn chưa kịp trách sao Trương Lĩnh lại chậm chạp như vậy thì khi vừa ngước mắt lên, hình dáng một cô gái quen thuộc lại xuất hiện trước mặt anh, đó là Mạc Tử Sâm.

Anh nhìn nhíu mày khó hiểu, vì sao cô lại đến đây? Chẳng phải anh đã cho người trông coi cô tử tế rồi sao? Nghĩ đến đây anh chợt liếc mắt về phía Trương Lĩnh.

Chỉ vài giây anh liền hiểu ra điều gì đó, gương mặt và ánh mắt đều đanh lại! Giật lấy tệp hồ sơ trong tay Trương Lĩnh rồi quay vào phòng họp.

Trương Lĩnh thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo sau anh vào trong.

Đứng ở phía bên này, Mạc Tử Sâm đã nhìn thấy tất cả nhưng cũng không nói hay có chút biểu cảm nào.

Cô chỉ khẽ thở dài rồi quay người, tính mở cửa phòng làm việc của Hàn Minh Hạo mà bước vào, thì từ phía sau lưng cô một giọng nói yểu điệu vang lên khiến cô chợt dừng bước:

- Chẳng phải là thiếu phu nhân đây sao?

Mạc Tử Sâm quay người lại, thì trước mắt cô chính là cô thư ký hôm nọ mình đã gặp khi lần đầu đến công ty.

Có vẻ như cô ấy vừa mới đi ra ngoài, trên tay còn cầm tách cà phê nóng hổi.

Thân hình bốc lửa vẫn diện lên những bộ đồ bó sát, làm lộ ra những đường cong quyến rũ!

Nhìn thấy cô gái đó lòng cô bỗng nhiên lại có chút nhói lên khó chịu.

Nhưng vì phép lịch sự, Mạc Tử Sâm gật đầu khẽ cười và đáp:

- Phải, là tôi! Có việc gì sao?

- À, không có gì.

Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút!

Đôi lông mày hình lá liễu của cô bắt đầu nhíu chặt lại nhìn ả thư ký ra vẻ khó hiểu! Cô đã làm chuyện gì sai sao?

- Là chuyện gì?

- Cô tốt nhất nên tìm cho mình một đường lui đi.

Vì những người phụ nữ đã từng dây dưa với anh ta đều có kết cục không mấy tốt đẹp đâu!

Nghe vậy Mạc Tử Sâm liền cảm thấy khá buồn cười.

Thì ra đó mới chính là tính cách của anh ta, thích trêu đùa phụ nữ! Thế nhưng...sao cô ta lại biết được điều đó? Phải chẳng...?

- Chẳng hạn như cô sao..?

Nói xong Mạc Tử Sâm còn kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý.

Ả thư ký kia nghe xong liền sững người, không ngờ cô gái này lại có tính cách mạnh mẽ như vậy.

Chỉ vài giây sau ả đã lấy lại bình tĩnh và cười khẩy đáp:

- Cô đừng có không biết điều như thế!

- Thế tôi phải làm sao thì mới là biết điều? Hay bảo là "à vâng, tôi hiểu rồi, về nhà tôi sẽ viết đơn ly dị với anh ta" ư?

- Cô...!

- Cô cái gì? Cô nghĩ mình là ai mà có thể dùng giọng điệu đó với tôi?

Mạc Tử Sâm khiến cho Cô ta phải cứng họng, cô ta không hề nghĩ đến mồm miệng của Mạc Tử Sâm lại đanh thép như thế.

Nhưng cô ta vẫn quyết không chịu lép vế, thức thời mang cả chuyện hệ trọng của Hàn Tổng ra để tranh cải và bảo vệ cái tôi của mình:

- Cô đừng có vội mừng, chiếc ghế thiếu phu nhân đó còn chưa chắc cô đã ngồi được lâu đâu.

Sớm muộn gì thì Hàn tổng cũng đuổi cô ra khỏi nhà vì đã làm lỡ biết bao nhiêu chuyện làm ăn tốt của anh ấy!

- Cô nói cho rõ ra xem nào.

- Chính vì muốn trả thù cô mà Vương tổng đã âm thầm ra lập kế hoạch hớt tay trên của Hàn tổng.

Cướp đi một dự án lớn mà Hàn tổng đã cho người của mình chăm chút cả tháng nay rồi đấy.

- Vương tổng? Là lão già họ Vương của tập đoàn Vương Thị?

Mạc Tử Sâm nhíu mày hỏi.

- Phải.

Ông ta còn nói đây chỉ mới là cảnh cáo cô thôi, nếu Hàn Thị còn tiếp tay bao che cho cô thì lão nhất định sẽ không bỏ qua.

- Lão già chết tiệt!

Giọng nói cô bắt đầu có phần lạnh lẽo, đôi mắt liền trở nên u uất chứa đầy sát khí, khiến cho người đối diện đột nhiên cảm thấy không rét mà run!.