Mấy ngày hôm nay cả hai không ai nói với ai câu nào.
Hiếm lắm mới có bữa cơm ăn cùng nhau, nhưng không khí lại vô cùng nặng nề.
Mà hai người, không ai chịu bỏ cái tôi của mình xuống trước, mới thành ra như vậy.
Thím Chu tuy không chứng kiến tận mắt, nhưng nhìn thái độ của cả hai có thể hiểu ra ngay.
Thím Chu không dám nói Dịch Thiên Kỳ, nên chỉ có thể khuyên cô đừng chiến tranh lạnh nữa, nhưng lại nhận được câu trả lời:
"Không có chiến tranh lạnh thì sao phải kết thúc.
Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, thím Chu không cần phải lo."
"Tôi có thể không lo sao, cô mau nhìn xem hai người đến ăn cơm cũng không chịu nói chuyện, tôi..."
Thím Chu chưa kịp nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Từ Đan Đan bỏ quyển sách trên tay xuống, chạy nhanh ra mở cửa.
Lát sau cô trở vào với một cái túi trên tay, vẻ mặt rất vui vẻ.
Cô cầm theo quyển sách, nói với thím Chu một câu rồi đi lên lầu:
"Con lên lầu có chút việc, thím đừng lên nha!"
Nhìn cô vui vẻ đi lên, bà lại có chút mông lung.
Rõ ràng lúc nãy rất bình thường, nói chuyện cũng chẳng có tí cảm xúc nào
Thế mà vừa ra ngoài, trở vào lại vui vẻ như vậy.
Liệu có phải...!Không thể nào, nhất định là nghĩ nhiều rồi.
Đang là cuối tháng, vì vậy nhân viên ở công ty đều ở lại làm đến tối muộn mới được về, Dịch Thiên Kỳ cũng không ngoại lệ.
Hắn vẫn còn đang làm, nhìn đồng hồ mới biết đã trễ lắm rồi.
Giờ này chắc có lẽ Từ Đan Đan đã ngủ rồi, hắn cũng nên về thôi.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa, Diệp Ứng Thần đã bước đến nói:
"Anh, chuyện hôm trước, là do chị em không biết chuyện đã xảy ra, nên mới như vậy, anh đừng trách chị ấy nha."
"Tôi không trách, nhưng Diệp Ứng Tinh cũng nên biết điều một chút." Dịch Thiên Kỳ từ trước đến nay nói chuyện vẫn luôn ngẩng cao đầu kiêu ngạo
"Em sẽ quản tốt chị ấy, nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến anh và chị dâu."
"Nói được làm được, tôi không hy vọng chuyện như vậy lại một lần nữa tái diễn."
"Em bảo đảm, tuyệt đối không có." Diệp Ứng Thần vẫn cảm thấy áy náy, nên đề nghị với hắn "Hay là em đến tìm chị dâu giải thích, anh thấy sao?"
"Không cần đâu, người nhà họ Diệp các người không đến làm phiền gia đình tôi là đã tốt lắm rồi.
Không còn sớm nữa, cậu nên về đi, tôi cũng về đây."
Dịch Thiên Kỳ bước đi thật nhanh, Diệp Ứng Thần chỉ có thể thở dài rồi rời đi.
Dù sao chuyện hắn không thích, vẫn là không làm thì tốt hơn.
Trước đây Dịch Thiên Kỳ cũng nhiều lần đi làm về muộn, căn nhà trống trải tối đen, thật lạnh lẽo.
Nhưng từ khi có Từ Đan Đan, nếu buổi tối hắn đi về muộn, sẽ luôn có một ánh đèn vàng thắp sáng cho hắn.
Mặc dù mấy ngày nay giận nhau, nhưng ánh đèn đó chưa bao giờ tắt.
Hắn cũng có thể cảm nhận được, nơi này thật sự chính là nhà, là nhà mà hắn luôn mong ước.
Hắn mở cửa phòng, nhìn Từ Đan Đan nằm trên giường yên tĩnh ngủ, hắn nhón chân khẽ bước vào.
Mỗi một động tác đều rất nhẹ nhàng, không muốn tạo tiếng động khiến cô tỉnh giấc.
Sau khi tắm rửa, ăn uống, vệ sinh cá nhân xong, hắn lại sang thư phòng làm nốt phần việc rồi mới trở về ngủ.
Vừa mở cửa thư phòng, Dịch Thiên Kỳ có chút ngạc nhiên.
Thư phòng của hắn hôm nay thật khác.
Trên bàn làm việc có một chậu sen đá nhỏ xinh rất bắt mắt.
Trên bệ cửa sổ còn đặt thêm vài chậu sen đá, xương rồng, bên cạnh còn có mấy cây không khí nhỏ.
Không cần nói cũng biết, đây nhất định là Từ Đan Đan chuẩn bị.
Hắn đi đến cầm chậu sen đá lên xem, lại thấy được mấy chữ viết tay trên chậu "Dù thế nào cũng phải thật vui vẻ" còn kèm theo một cái mặt cười.
"Đáng yêu thật!"
Dịch Thiên Kỳ buộc miệng thốt ra câu này, sau đó cười rất tươi.
Có lẽ là tâm trạng tốt, công việc của hắn cũng rất nhanh đã hoàn thành xong.
Nhìn lại đồng hồ, đã là 1 giờ sáng rồi.
Hắn vươn vai một cái, rồi đứng dậy trở về phòng ngủ.
Dịch Thiên Kỳ trèo lên giường, nhìn gương mặt Từ Đan Đan đối diện mình, hắn lại nhớ đến việc lúc nãy.
Quả thật lần này hắn rất bất ngờ.
Cứ tưởng cô giận rồi, sẽ không để tâm đến hắn nữa, không ngờ lại vì hắn mà trang trí lại thư phòng.
Hắn nhích người, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
Hắn còn muốn tham lam hôn tiếp, nhưng lại nghĩ bản thân không thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người khác như vậy, hắn là người làm việc quang minh chính đại mà.
Không ngủ được, lại nằm suy nghĩ vu vơ, nghĩ đến chuyện quá khứ, hiện tại, và cả tương lai nữa.
Hắn nhớ hôm say đã nói cả đời này sẽ không ly hôn, đó không phải là lời lúc say mới nói, mà là từ trong tâm, hắn thật sự mong có thể cùng Từ Đan Đan đi đến cuối đời, những chuyện trong quá khứ cứ gác lại hết.
Từ Đan Đan là người tinh tế, hiểu chuyện, nhất định sẽ là một người vợ tốt.
Còn hắn, sẽ cố gắng để bản thân trở thành trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa vững chắc cho cô..