Diệp Ứng Tinh vừa mới bắt máy đã bị quát có chút sững sờ, nhưng sau đó nghĩ đến Dịch Thiên Kỳ vì sao lại nổi giận, chỉ cười nói:

"Em không có kiếm chuyện, em chỉ nói những gì cần nói thôi.

Sao vậy, cô vợ nhỏ của anh đang làm ầm ĩ lên sao?"

"Em ở yên đó, tôi đến tìm em nói chuyện."

Diệp Ứng Tinh không hề có một chút sợ hãi, ngược lại còn rất mong chờ hắn sẽ đến.

Cô ta ngồi lướt bản tin, ăn đồ ăn vặt, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Dịch Thiên Kỳ vừa bước vào nhà, chưa kịp để Diệp Ứng Tinh phản ứng đã quát lớn "Em đứng dậy cho tôi."

"Anh hung dữ như vậy làm gì chứ!"

Cô ta lấy giấy lau miệng, sau đó mới chầm chậm đứng dậy đối mặt với Dịch Thiên Kỳ.

Trái ngược với vẻ bình tĩnh của cô ta, hắn bây giờ đã tức giận tới mất kiểm soát rồi, chỉ cần chọc vào thì sẽ không biết hậu quả ra sao.

"Diệp Ứng Tinh, tôi có lòng tốt giúp đỡ gia đình em, cho em chỗ ở, em lại báo đáp tôi thế này sao?"

"Em không có làm sai." Đến giờ phút này cô ta còn cứng miệng không nhận sai

"Em còn dám nói mình không sai.

Em đến đưa đồ giúp em trai em thì cứ đưa, tại sao lại nói em là tình nhân của tôi, còn nói cả chuyện kia làm gì? Gia đình tôi không loạn, em sống không vui có phải không?"

Diệp Ứng Tinh ngay lập tức như một người điên xông tới kéo áo hắn chất vấn "Đúng, em ghét nhìn anh hạnh phúc bên người khác.

Dịch Thiên Kỳ, anh còn nhớ đến chị em không, còn nhớ người con gái đã cùng anh thề non hẹn biển không? Tại sao bây giờ anh lại cùng người khác kết hôn chứ?"

"Đừng nhắc cô ấy trước mặt tôi."

Dịch Thiên Kỳ gần như là gào lên.

Lần này hắn đã tức giận đến cực điểm rồi.

Diệp Ứng Tinh tuy có sợ, nhưng vẫn không có ý định từ bỏ.

Cô ta vẫn muốn nói thêm, nhưng phía sau đã có người cản cô ta lại.

Đó chính là em trai song sinh của Diệp Ứng Tinh - Diệp Ứng Thần.

Diệp Ứng Thần kéo cô ta ra đằng sau mình, tìm cách dập tắt lửa giận của Dịch Thiên Kỳ:

"Anh, chị em chỉ lỡ lời thôi, anh đừng trách chị ấy."

"Chị nói đều là thật, anh ta là một kẻ phụ bạc, đồ tồi." Diệp Ứng Tinh ở phía sau gào thét, hận bản thân không thể thoát khỏi Diệp Ứng Thần để lên cãi với hắn

"Chị im một chút được không?"

"Đủ rồi, tôi không có thời gian ở đây xem hai người diễn kịch.

Tôi cảnh cáo cô, từ nay không được bước chân vào nhà tôi nửa bước, nếu không, đừng trách tôi vô tình."

Dịch Thiên Kỳ nói xong câu này liền rời đi.

Dịch Ứng Thần bị dọa đến hồn bay phách lạc, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cậu quay sang nhìn Diệp Ứng Tinh, nghiêm giọng nói với cô ta:

"Chị sau này bớt gây chuyện một chút.

Bây giờ chúng ta đang sống dựa vào anh ấy, công việc của em còn chưa ổn định, chị đừng có làm ảnh hưởng đến em, rồi ảnh hưởng đến cả gia đình mình."

"Có gì phải sợ chứ, chị không tin không có anh ta chúng ta liền chết đói."

"Chị thật là...!Em không nói với chị nữa, chị làm gì em không quản, đừng làm ảnh hưởng đến em là được."

Diệp Ứng Thần không nói nổi người chị gái này, chỉ đành bất lực bỏ về phòng.

Diệp Ứng Tinh ở lại thì hậm hực, luôn miệng mắng chửi Dịch Thiên Kỳ là đồ tra nam, phụ tình.

Nhưng chuyện này vốn không như cô ta nghĩ, đợi đến lúc biết sự thật, Diệp Ứng Tinh mới hối hận.

Dịch Thiên Kỳ trở về nhà thì trời cũng đã khuya rồi, trên người hắn còn có mùi rượu.

Từ Đan Đan vốn đang nằm ngủ, nhưng khi cánh cửa mở ra, cô đã tỉnh giấc.

Nhìn hắn đi lảo đảo, cô không nghĩ ngợi gì mà đi đến đỡ hắn nằm xuống giường.

Nhìn hắn nằm bất động, cô chỉ thở dài rồi vào phòng tắm giặt một cái khăn lau người cho hắn.

Cô rất cẩn thận lau mặt, sau đó khó khăn lắm mới cởi được áo vest của hắn ra.

Ngay khi chạm vào nút áo sơ mi đầu tiên, hắn đột nhiên nắm lấy tay cô kéo xuống.

Hắn lật người đem cô đè phía dưới, hôn loạn xạ lên mặt cô.

Từ Đan Đan khổ sở né tránh, cô không muốn bản thân cứ thế mà bị hắn ăn sạch.

Dâng thân cho người không yêu mình, đau lòng đến nhường nào.

"Mau buông tôi ra, buông ra."

Mặc kệ cô có né tránh, có la hét thế nào, hắn vẫn không hề có ý định tha cho cô.

Bàn tay hắn không yên phận mà chạm vào eo cô.

Nước mắt Từ Đan Đan lăn xuống, cô tát thật mạnh vào má hắn, hét lớn:

"Dịch Thiên Kỳ, anh điên rồi."

Lúc này hắn mới tỉnh táo được một chút.

Bị đánh đau, hắn liền trừng mắt nhìn cô.

Trong ánh mắt đó, không có một chút niệm tình nào, chỉ toàn là sự lạnh lùng.

Thế nhưng Từ Đan Đan lúc này không còn biết sợ là gì nữa rồi.

Hắn chống tay đứng dậy, xoa vào má trái, nói:

"Từ Đan Đan, em đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, tôi giúp em thoát khỏi nơi địa ngục đó, em lại đối xử với tôi như vậy.

Em rốt cuộc có lương tâm hay không?"

"Tôi không phải món đồ chơi của anh.

Anh muốn làm tình, thì đi tìm người khác, đừng đến tìm tôi.

Dịch Thiên Kỳ, tôi chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh thôi, đợi khi ba tôi trả hết nợ, tôi và anh đường ai nấy đi."

"Em muốn ly hôn?" Dịch Thiên Kỳ nhướng mày hỏi, sau đó thì tức giận, nắm chặt hai vai cô hét "Từ Đan Đan, em là vợ của Dịch Thiên Kỳ tôi, bây giờ là vậy, sau này cũng như vậy.

Tôi không cho phép em ly hôn, em nghe rõ chưa.

Tôi nói em biết, em dám rời xa tôi, tôi lập tức đánh gãy chân em, khiến em cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh tôi."

Dịch Thiên Kỳ đúng là điên rồi, những lời hắn nói ra đã dọa cô sợ.

Cô không nghĩ rằng, tính chiếm hữu của hắn lại cao như vậy.

Người khác có thể chỉ nói miệng, nhưng Dịch Thiên Kỳ đã nói là sẽ làm.

Từ Đan Đan ngồi bất động, đến thở cũng không dám thở mạnh, nước mắt chầm chậm lăn xuống.

Dịch Thiên Kỳ lúc này mới chịu buông cô ra, lảo đảo đi vào phòng tắm.

Hắn xả nước để bản thân có thể tỉnh táo hơn, dùng lực thật mạnh tát bản thân.

Dù tiếng nước đã át đi phần nào, nhưng âm thanh cái tát đó vẫn rất rõ, đến Từ Đan Đan bên ngoài cũng nghe thấy.

Đêm hôm đó, cả hai cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng lại đối lưng nhau, ai cũng không ngủ được..