Bởi vì tối qua ngủ muộn, nên sáng nay Dịch Thiên Kỳ dậy rất trễ.

Buổi sáng Từ Đan Đan thức, nhìn hắn ngủ ngon cũng không muốn gọi.

Dù sao mấy hôm nay hắn thức khuya dậy sớm, hiếm lắm mới có một ngày để nghỉ ngơi, ngủ nhiều một chút cũng tốt.

Lúc Dịch Thiên Kỳ thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Hắn lấy điện thoại xem giờ, đã hơn 10 giờ rồi.

Hắn nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của cô đâu cả.

Hắn không biết bình thường lúc ở nhà cô hay làm gì.

Từ Đan Đan ngồi trên ghế sofa lướt xem bản tin mới của trường.

Vào năm học mới, tin tức trong trường cũng có nhiều cái thú vị.

Đang xem thì có thông báo tin nhắn, là một học muội cùng khoa với cô.

Vị học muội đó gửi cho cô một bản vẽ bản thân vừa mới hoàn thành, muốn cô góp ý một chút.

Cô say sưa bàn luận mà không phát hiện Dịch Thiên Kỳ đang đứng phía sau mình.

Hắn không cố ý nhìn trộm tin nhắn của cô, nhưng vẫn là tò mò cô nhắn tin với ai mà lại vui như vậy.

Khi nhìn thấy ảnh đại diện của đối phương là nữ, hắn mới yên tâm.

Hắn đi đến ngồi bên cạnh cô, cô biết là hắn, đầu không ngẩng lên hỏi:

"Dậy rồi sao, anh đói không?"

Dịch Thiên Kỳ thấy như vậy thì không vui, nhíu mày hỏi ngược lại "Em nói chuyện với ai mà chăm chú như vậy, đến đầu cũng không ngẩng lên nhìn một cái."

Từ Đan Đan lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, lắc lắc điện thoại trên tay "Là học muội của tôi thôi."

Dịch Thiên Kỳ không quan tâm đến người kia là ai, chẳng qua là thái độ thờ ơ của cô đối với hắn mới khiến hắn không vui.

Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy có một mình cô liền hỏi:

"Thím Chu đâu?"

"Thím ấy làm xong việc nên về rồi."

"Xong sớm như vậy?"

Cô gật đầu sau đó đứng dậy đi vào bếp.

Lát sau có tiếng từ trong bếp vọng ra gọi hắn vào ăn cơm.

Dịch Thiên Kỳ đi vào, nhìn mấy món ăn trên bàn, đều là món hắn thích ăn, nhưng mùi vị có chút khác biệt.

Hắn nhận lấy chén cơm từ cô, sau đó gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.

Quả nhiên không giống, nhưng lại rất ngon, hợp với khẩu vị của hắn.

Cái này, chắc không phải thím Chu nấu đâu nhỉ?

Từ Đan Đan nhìn hắn, tò mò hỏi "Thế nào, có hợp với khẩu vị của anh không?"

"Rất ngon.

Đây, là do em nấu sao?"

"Ừ."

Nghe hắn khen ngon, trong lòng cô rất vui, nhưng bên ngoài biểu hiện bình thường.

Nhìn hắn ăn ngon miệng như vậy, cô yên tâm rồi, sau này có thể thường xuyên vào bếp nấu vài món, tránh để thời gian trống nhiều quá sẽ chán lắm.

Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu hỏi hắn:

"Vậy có ngon bằng tình nhân của anh nấu không?"

Rõ ràng trong lời nói có ý giận dỗi.

Dịch Thiên Kỳ ban đầu nghe đến cảm thấy không vui, nhưng sau khi thấy vẻ mặt khó coi của cô, hắn lại muốn xem thử có phải Từ Đan Đan đang ghen hay không.

Thế là hắn nhếch mép, gắp miếng thịt bỏ vào miệng, chầm chậm nhai, sau đó mới nói:

"Nói sao nhỉ, chắc là ngon hơn rồi."

Từ Đan Đan nghe xong thì không nói gì nữa.

Câu này chủ yếu cô chỉ muốn hỏi Diệp Ứng Tinh có phải tình nhân của hắn không.

Và câu trả lời đó của hắn đã khẳng định chuyện này là đúng rồi.

Vậy thì không cần phải hy vọng gì nữa, chỉ cần yên phận ở trong căn nhà này, đợi sau này có cơ hội, sẽ thực hiện ước mơ đi du học của bản thân.

Bữa cơm đó cứ vậy mà kết thúc, không một lời nói nào được tiếp tục, kết thúc cũng không vui vẻ gì.

Từ Đan Đan vẫn như thường lệ, ăn cơm xong sẽ đem chén dĩa rửa sạch, sau đó sẽ đi nghỉ ngơi một chút.

Dịch Thiên Kỳ nhìn cô loay hoay rửa từng cái chén, trong lòng dâng lên sự thương cảm.

Rõ ràng sinh ra trong một gia đình giàu có, cũng xem là có của ăn của để, tại sao cuộc sống lại giống như một người sống trong hoàn cảnh khó khăn vậy chứ? Việc nhà đều là do cô làm, làm không tốt thì bị đánh, trong khi Từ Diệu Hàm được nuông chiều như công chúa, không xem chị mình ra gì.

Cuộc sống này sao lại có quá nhiều điều bất công như vậy?

Lúc Từ Đan Đan đặt lưng lên giường muốn nghỉ ngơi một chút, Dịch Thiên Kỳ lại mang theo một cái vali lên đặt xuống đất.

Cô không biết trong đó đựng cái gì, hay hắn lại muốn làm gì.

Hắn kéo tay bắt cô phải ngồi dậy, còn làm ra vẻ thần thần bí bí nói:

"Đây là quà cho em, nếu em không tự mở, vậy thì không ý nghĩa nữa rồi."

Từ Đan Đan chỉ có thể miễn cưỡng đứng lên đi theo hắn.

Nhìn chiếc vali to đùng dưới đất, không biết hắn lại muốn giở trò gì.

Liệu khi mở ra có cái gì đó đáng sợ nhảy ra dọa cô không? Cô cẩn thận kéo khóa, khi mở ra thì vô cùng bất ngờ.

Màu trắng trong chiếc vali này, có chút quen mắt.

Đây không phải là chiếc váy cưới cô đã mặc vào hôm đó sao? Dịch Thiên Kỳ đây là muốn...!

"Anh, đây là có ý gì?"

"Tặng em.

Váy cưới là chiếc váy đáng giá nhất trong đời mỗi cô gái, tôi chỉ muốn em có một chiếc váy cưới thuộc về riêng em."

Từ Đan Đan giật giật khóe môi, vừa muốn cười, mà khóe mắt lại có nước.

Đúng là mỗi cô gái đều hy vọng có một chiếc váy cưới thuộc về riêng bản thân mình.

Nhưng không chỉ như vậy, còn một điều làm cô cảm động nữa, chính là chiếc váy cưới này do chính tay một nhà thiết kế mà cô thần tượng thiết kế.

Từ Đan Đan không kiềm được niềm vui, quay sang nói với Dịch Thiên Kỳ:

"Cảm ơn anh.

Anh biết không, chiếc váy này đối với tôi rất quan trọng.

Nó do chính tay một người mà tôi thần tượng thiết kế, chị ấy rất giỏi.

Tôi ước bản thân có thể giỏi như chị ấy.

Nếu có cơ hội, tôi sẽ đến Paris, thời trang ở đó rất phát triển, mà chị ấy cũng từng học ở đó."

Trong ánh mắt Từ Đan Đan như có tia sáng.

Khi con người nói về ước mơ, đôi mắt chính là điểm đẹp nhất.

Dịch Thiên Kỳ xoa đầu cô, không giống với trước đây, lần này hắn rất dịu dàng nói:

"Được, tôi ủng hộ em.

Em muốn đi đâu, tôi cùng em đến đó.".