"Vợ? Cô đùa tôi sao? Dịch Thiên Kỳ mà cũng lấy vợ sao? Cô gái, cô đang lừa tôi, hay là bị ép gả vậy?"

"Tôi vẫn chưa biết cô là ai?"

Từ Đan Đan ngồi đối diện với cô gái kia, so với sự ngoan hiền thường ngày, hiện tại chính là vẻ ngoan cường, không chịu khuất phục.

Cô gái kia nhìn cô, cảm thấy có chút hứng thú rồi, liền muốn đùa giỡn một chút:

"Tôi quên giới thiệu, tôi tên Diệp Ứng Tinh, là tình nhân của Dịch Thiên Kỳ."

Hai chữ "tình nhân" như xoáy sâu vào tim cô.

Hóa ra Dịch Thiên Kỳ cũng như bao người đàn ông khác, bên ngoài bao nuôi tình nhân.

Cũng đúng, hôn nhân này chẳng qua là vì gán nợ, làm gì có tình yêu, hắn ở bên ngoài có tình nhân cũng đâu liên quan đến cô.

Cô còn nghĩ bản thân có được sự nuông chiều của hắn, là đã có thể cùng hắn chung sống như vợ chồng thật sự, còn nghĩ đến cái gì mà bù đắp tình cảm.

Đúng là tự bản thân mơ mộng hão huyền mà, thật nực cười làm sao.

Diệp Ứng Tinh không có ý dừng lại, vẫn tiếp tục khiêu khích "Cô gái à, nhìn cô trẻ như vậy, chắc chỉ tầm 19 20 tuổi thôi nhỉ? Cô còn trẻ, tương lai còn dài, sao lại phải chôn vùi trong cuộc hôn nhân này chứ? Chắc cô chưa từng nghe nhỉ, Dịch Thiên Kỳ có một cô bạn gái, hiện đang du học ở nước ngoài, anh ấy rất yêu người đó, họ còn từng đính ước, đợi cô ấy về sẽ kết hôn."

Hóa ra còn có cả chuyện này nữa.

Nếu đã vậy, tại sao hắn còn muốn lấy cô, tại sao còn đối xử tốt với cô như vậy? Bọn họ đến tận lúc kết hôn mới gặp nhau, không biết được quá khứ của đối phương.

Mà cô trước giờ, cũng chưa từng có ý định hỏi đến chuyện này.

Nhưng mà khi cô biết hắn đã có bạn gái, còn đính ước với người đó, trong lòng không tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Diệp Ứng Tinh để một túi đồ lên bàn, nói với cô "Phiền cô đưa cái này cho anh ấy giúp tôi." sau đó đứng dậy rời đi.

Thím Chu từ nãy đến giờ quan sát toàn bộ, thấy cô ta rời đi rồi mới bước ra.

Nhìn cô ngồi thất thần trên ghế, bà đi đến an ủi cô:

"Cô đừng nghe cô ấy nói bậy, cậu chủ không phải như vậy đâu.

Thật ra..."

"Thím Chu." Từ Đan Đan ngắt lời bà "Chuyện người nào làm thì để người đó giải thích, thím không cần phải nói giúp anh ta.

Con mệt rồi, phiền thím hôm nay nấu cơm, con lên phòng nghỉ ngơi."

Từ Đan Đan bước lên lầu, để lại thím Chu đang vô cùng khó xử.

Bà phân vân có nên gọi cho Dịch Thiên Kỳ báo tình hình ở đây không.

Nhưng lỡ như hắn đang bận mà lại gọi làm phiền sẽ không tốt.

Cả một ngày Từ Đan Đan không hề bước ra khỏi phòng, thím Chu gọi cô xuống ăn cơm cô cũng không đi.

Cuối cùng bà chỉ đành bất lực ra về, trước khi đi còn nhắn cho Dịch Thiên Kỳ một tin.

Nhưng hắn bận việc, cả ngày không xem điện thoại.

Đến lúc hắn nhận được tin, cũng đã là chiều rồi.

Dịch Thiên Kỳ trở về nhà, lập tức xông lên phòng tìm cô.

Nhìn thấy Từ Đan Đan đang ngồi cuộn mình dưới đất, hắn nhíu mày hỏi:

"Từ Đan Đan, em đây là đang làm gì?"

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, rất tuyệt tình nói ra một câu "Không cần anh quản."

"Từ Đan Đan, em đây là đang muốn chống đối tôi sao? Từ đầu tôi nói gì, em đã quên hết rồi sao?"

Cô từ từ đứng dậy, đối mặt với hắn, nở một nụ cười đau khổ "Đúng, tôi quên mất, bản thân chỉ là một công cụ giao dịch giữa ba tôi và anh.

Tôi quên mất bản thân trong nhà này chẳng có quyền gì cả, những thứ tôi có đều là anh cho, với điều kiện, tôi phải ngoan ngoãn nghe lời anh.

Những gì không nên nói, không nên hỏi, không nên làm, đều phải nhớ kỹ."

Dịch Thiên Kỳ xoa mi tâm, cố gắng kìm nén sự tức giận của mình xuống "Em rốt cuộc là phát điên cái gì chứ? Buổi sáng vẫn còn tốt, bây giờ em lại trở nên điên cuồng như vậy, em muốn cái gì có thể nói, cần gì phải như vậy?"

"Tình nhân của anh đã tìm đến cửa, còn nói anh đã đính ước với người khác.

Dịch Thiên Kỳ, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, lúc đó anh đề xuất muốn cưới, rốt cuộc là có ý gì? Anh có thể để tôi qua làm thuê trả nợ cho anh mà, tại sao phải làm lỡ một đời của tôi chứ?"

"Tình nhân? Em đang nói đến ai?"

"Diệp Ứng Tinh.

Anh đừng nói với tôi anh không biết người này."

Dịch Thiên Kỳ cuối cùng cũng biết lý do khiến Từ Đan Đan trở nên như vậy.

Anh nghiến răng, siết chặt nắm đấm, hận không thể đánh người cho hả giận.

Hắn không hề có ý muốn giải thích cho cô nghe, chỉ buông một câu:

"Chuyện này em không cần quan tâm, chúng ta cứ như lúc đầu đã nói."

"Được, tôi không quan tâm chuyện của anh, anh bên ngoài có bao nhiêu tình nhân tôi cũng sẽ không quản, tôi sẽ làm tốt bổn phận của mình."

Từ Đan Đan bỏ đi ra ngoài, lại bị hắn nắm tay kéo lại, đẩy lên giường "Em ở yên đây cho tôi, đừng có đi lung tung."

Muốn giam lỏng cô sao? Được thôi, hắn đã nói vậy, vậy cô sẽ ở yên trong phòng, tuyệt không bước ra khỏi phòng nửa bước.

Dịch Thiên Kỳ đi xuống lầu, thấy được túi đồ đặt trên bàn, liền biết người gửi là ai.

Hắn lấy điện thoại gọi cho một người, đợi bên kia nghe máy hắn liền quát:

"Diệp Ứng Tinh, em muốn gây chuyện đúng không?".