Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 19: Somebody that I used to know (Phần 1)

Một mặt tường phòng tầng hai của ngôi nhà cũ này đã sụp, từ xa nhìn giống như bánh bích quy sô cô la bị người ta cắn một miếng ở giữa. Mấy nhân viên công tác mặc đồng phục màu xám trèo lên thang dọn dẹp, quả thực giống như thợ thủ công trong đất nước người tí hon Lilliput.

Còn tôi đứng trong tuyết cách bọn họ hơn mười mét, hai tay đút túi quần, mũi đỏ bừng nhìn mọi chuyện.

“Tôi sẽ giảm giá phòng ngày hôm qua cho cô.” Không biết ông chủ mặc áo lông dày xuất hiện từ sau lưng tôi lúc nào.

Tôi quay đầu nhìn anh ta, có lẽ tuyết lớn khiến xung quanh trở nên trắng xóa, tôi không nhịn được nheo mắt lại: “Tại sao lại được giảm giá?”

“Bởi vì do sự cố này sẽ làm mất của cô hai đến ba tiếng, nên tôi sẽ giảm bảy phần trăm cho cô.” Anh ta cũng đút hai tay vào túi quần, đứng đó không nhúc nhích, quả thực giống như một pho tượng.

“Vậy hai mươi phần trăm thì sao?” Tôi buồn bực.

“Cô coi như là… hỗ trợ cứu tôi, nên cũng coi như đó là chút cảm tạ.”

“…” Tôi không nhịn được trợn trừng mắt, “Hóa ra cứu một người chỉ có giá trị bằng chút tiền đó thôi.”

“Không có cách nào cả.” Ông chủ nhún vai, “Tôi vốn tiện mà.”

Tôi rất muốn lườm anh ta, nhưng bị lời của anh ta làm bật cười.

“Đi nào, đến nhà hàng đối diện ăn trưa.” Trong giọng nói của anh ta chứa sự mệt mỏi.

Thực ra hôm qua sau khi xảy ra tai nạn, tôi đã nghĩ rốt cuộc anh ta đã trải qua những gì mới có được thái độ ung dung với tất cả thế này.

“Tại sao không ăn trong nhà hàng?” Tôi hỏi.

“Xin lỗi.” Anh ta nói, “Nhà hàng sẽ đóng cửa trong mấy ngày sửa chữa.”

Tôi há hốc miệng, không nói ra lời.

“Yên tâm đi.” Anh ta nháy mắt với tôi, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm về tiền cơm trong lúc ngừng kinh doanh, nhưng cô vẫn phải trả tiền phòng.”

Tôi gật đầu.

“Aiz…” Ông chủ nhìn nhân viên công tác, lẩm bẩm, “Lần này thực sự tổn thất nghiêm trọng rồi.”

Bên cạnh kênh đào có một nhà hàng tên là “Căng tin kênh đào”, lúc đầu tôi tưởng đó là một nhà hàng lớn, sau đó đi vào mới hiểu ra, hóa ra là mấy nhà hàng nhỏ phong cách khác nhau hợp thành nhà hàng này. Ông chủ mang tôi vào trong, người ở đó dường như rất quen thuộc với anh ta, thấy anh ta đến đều chào hỏi. Đây là một thành phố nhỏ, mọi người ở đầu đường cuối ngõ đều quen biết lẫn nhau. điều này khiến người tới từ thành phố lớn như tôi có cảm giác rất kì diệu, giống như khi ở cùng bọn họ, tôi hơi lạnh lùng, không ăn rơ.

Ông chủ dẫn tôi đi vào một nhà hàng Ý, vẻ mặt tôi kinh ngạc.

“Suốt ngày ăn mỳ cô không ngán sao?” Ánh mắt anh ta nhìn tôi luôn khiến tôi nghĩ đến người bác làm giảng viên ở đại học, cả đời không kết hôn.

Được rồi, tôi ngồi xuống, được đến đâu hay đến đó, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Dù sao là anh ta mời khách, ăn gì chả được.

Sau khi gọi xong đồ, ông chủ vẫn im lặng, như đang có tâm sự gì đó. Hơn một tuần nay, anh ta luôn có dáng vẻ bình thản, như thể không để chuyện gì ở trong lòng, hiện tại nhìn bộ dạng này của anh ta, khiến lòng tôi hơi chùng xuống.

“Chừng nào cô đi?” Anh ta đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.

“… Thứ bảy này.” Tôi hơi sửng sốt, mới đáp.

Anh ta dường như hơi bất đắc dĩ nhíu mày, khẽ thở dài, không nói gì nữa.

“Sao vậy?” Tôi không nhịn được hỏi.

Anh ta gãi đầu, hơi do dự, mới mở miệng: “Nếu không có cô ở đây, thì tôi đã tranh thủ mấy ngày ngừng kinh doanh ra ngoài đi du lịch.”

“…” Tôi nhìn anh ta, thực sự cạn lời.

Anh ta ngẩng đầu liếc tôi, sau khi nhìn thấy biểu tình trên mặt tôi, không nhịn được bật cười: “Được rồi, không phải tôi muốn đuổi cô đi đâu.”

Dù anh ta nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn ẩn chứa sự phẫn nộ.

Sau khi xảy ra chút nhạc đệm không mấy vui vẻ này, chúng tôi im lặng ăn trưa, mỳ Ý rất ngon, dù là giá cả hay hương vị đều vượt quá sự mong đợi của tôi, song tôi vẫn còn hơi nhớ đến món mỳ xếp lớp.

Dù đang mải mê ăn, nhưng tôi lại nhớ tới câu hỏi mình chưa có được đáp án kia: Người này… rốt cuộc là ai trong câu chuyện kia?

Nghĩ vậy, tôi không nhịn được ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang ăn mỳ đối diện tôi.

Ông chủ vốn đang vui vẻ ăn, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt có sức uy hiếp của tôi, lập tức ngừng lại, nhìn về phía tôi: “Sao vậy?”

Tôi nheo mắt, trong lòng hơi do dự, mới lên tiếng: “Hôm qua anh hỏi tôi tại sao lại tới đây…”

“Ừ. “Anh ta gật đầu, chờ tôi nói tiếp.

Tôi hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí: “Nếu tôi nói cho anh, anh cũng sẽ nói cho tôi biết chứ?”

Anh ta khó hiểu nhíu mày: “Nói cho cô chuyện gì?”

“Nói cho tôi biết nguyên nhân anh tới nơi này.”

Anh ta hơi kinh ngạc, sau khi suy nghĩ mấy giây, gật đầu: “Được rồi, thống nhất thế.”

Tôi nhìn anh ta một lúc lâu, mới từ từ cất tiếng:

“Anh nói đúng… Tôi đang trốn một người.”

Trong nhà hàng Ý nho nhỏ không có cửa sổ, ánh sáng hoàn toàn dựa vào ngọn đèn chiếu trên đỉnh đầu, cho nên ánh sáng trong căn phòng toàn là màu da cam.

Tôi cầm dĩa, xiên miếng bít tết cuối cùng: “Anh đã từng… yêu ai chưa?”

Dưới ánh đèn mờ nhạt ông chủ liếc tôi, sau đó bật cười, tôi đột nhiên phát hiện, ngay cả nụ cười bình thản trên mặt anh ta cũng giống y hệt bác tôi. Cho nên thực ra tôi rất muốn nói anh ta có khí chất gái lỡ thì đấy.

“Câu hỏi này…” Anh ta nói, “Giống y như hỏi tôi đã từng ăn bít tết chưa.”

Tôi nhìn anh ta, bất giác bật cười, nhưng nụ cười trên mặt tôi vô cùng gượng gạo.

“Tôi từng là một tác giả rất được hoan nghênh.” Tôi khoe khoang, “Ba năm trước, quyển tiểu thuyết đầu tiên của tôi xuất bản bán được một triệu bản.”

Ông chủ kinh ngạc, nhưng nó chỉ duy trì hai giây mà thôi. Sau đó, anh ta lại là dáng vẻ như nước ngọt đóng băng: “Tuy rôi không hiểu được ý nghĩa của con số này, nhưng ngẫm lại có một triệu người đọc tác phẩm của cô, tôi nghĩ hẳn đó là một chuyện rất giỏi.”

Tôi đối với lý do thoái thác này của anh, không cảm thấy khen ngợi hay là châm chọc.

“Thế cuốn tiểu thuyết thứ hai của cô thì sao?” Anh ta hỏi tiếp.

Tôi nhếch khóe miệng: “Không có cuốn thứ hai.”

“…”

“Sau đó tôi liên tục sáng tác mấy câu chuyện, nhưng đều chết từ trong trứng nước, cho đến nửa năm trước…”

“?”

“Một chữ tôi cũng không viết ra được.”

Ông chủ cau mày, như đang suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Nhưng mấy ngày nay không phải cô luôn…”

“Đúng.” Tôi nghĩ vẻ mặt tôi lúc này có lẽ là như cười như không, “Rất thần kì, sau khi nghe xong anh kể câu chuyện kia, tôi đột nhiên… tìm lại được linh cảm sáng tác.”

Anh ta bĩu môi, như thể không biết nên nói gì cho phải.

Qua một lúc, anh ta đột nhiên hỏi: “Vậy nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi nhìn anh ta, hơi kinh ngạc. Anh ta cũng không phải là người liếc mắt một cái mang lại cảm giác vô cùng thông mình cho người khác, thậm chí khi nói chuyện với anh ta, tôi còn cảm thấy anh ta chỉ nói lung ta lung tung, nhưng không thể không nói anh ta là một người vô cùng nhạy bén đến mức khiến người ta sợ hãi.

Tay tôi cầm lấy cốc thủy tình, vốn là nước chanh màu vàng lại vì vầng sáng biến thành màu da cam, tạo ra sắc thái khiến người ta choáng váng.

“Tôi…” Tay tôi ngừng lại, “Suýt chút nữa mất mạng.”

Lúc này trên mặt anh ta thực sự ngạc nhiên: “Bệnh nan y sao?”

Tôi lắc đầu.

“Tai nạn?”

Tôi dở khóc dở cười.

“Vậy là gì?” Anh ta nhíu mày.

Tôi ngẩng đầu, thản nhiên: “Tự sát.”

Có lẽ đây là vẻ mặt khoa trương nhất của ông chủ mà tôi nhìn thấy từ khi du lịch đến Otaru.

Anh ta trợn tròn mắt y như chuông đồng, cằm như bị lệch khớp, không thể nào khép lại, sự cứng ngắc trên mặt và biểu tình kinh ngạc của anh ta, thực sự khiến tôi muốn cười to.

“Tôi chỉ nói tự sát thôi mà, nhưng thực ra là tôi không có. Khi tôi cố lấy dũng khí muốn làm như vậy…” Nó tới đây, tôi dừng lại, anh ta ngước mắt, “Đã xảy ra chuyện khác, nên sau đó tôi quên luôn.”

Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng kinh ngạc: “Nhìn cô thực sự… không giống vậy!”

Tôi nhíu mày: “Anh nói không giống sẽ tự sát sao?”

“Không.” Anh ta nói, “Không giống như sẽ bỏ cuộc giữa chừng.”

“…”

Anh ta dường như luôn có thể dễ dàng lấy lại cảm xúc: “Đừng nói với tôi cô tự sát vì đàn ông nhé.”

“…” Tôi không còn lời nào để nói.

Có lẽ trước khi nói ra những lời này thì anh ta đã có đáp án rồi, cho nên cũng không đợi tôi nói tiếp mà anh ta nói luôn: “Bởi vì đến giữa chừng cô phát hiện làm vậy thật ngu ngốc… cô nghĩ tự ngược đãi bản thân mình thì được gì chứ? Nhận được sự chú ý hay đây chỉ là một sự uy hiếp hèn hạ?”

“…”

“Không có được anh ta thì sẽ khiến anh ta khổ sở cả đời, đây là suy nghĩ của phụ nữ các cô sao?” Anh ta nhìn tôi, trong mắt mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu, cùng với… sự khinh thường thoáng qua.

Tôi đột nhiên bị anh ta chọc giận. Không phải lời nói hoài nghi hay vẻ mặt như cười như không mà là ánh mắt của anh ta. Ánh mắt khiến tôi không phản bác được.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy đầu óc nổ tung, cơn giận bốc lên, tôi nhanh chóng lấy một xấp tiền từ trong túi ra, đặt 1000 yên lên bàn, sau đó đứng dậy bỏ đi.

Vẻ mặt ông chủ kinh ngạc không hề kém gì với lúc tôi nói mình tự sát, thậm chí còn hơn thế. Lúc tôi sắp đi ra cửa, tôi đột nhiên nghe thấy anh ta hét lên ở phía sau:

“Này! Cô ăn không chỉ có 1000 thôi đâu! Phải đưa đủ chứ…”

Tôi dừng lại, sau đó nắm chặt tay, thẹn quá hóa giận xông ra ngoài.

Sau khi trải qua đêm gió tuyết đáng sợ kia, Otaru hôm nay đã trở lại sự yên tĩnh vốn có, thành phố nhỏ rung động lòng người. Khắp nơi đều là tuyết đọng dày đặc, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mặt trời ấm áp, khiến cho tâm trạng của người ta tốt hơn, như thế trận gió tuyết tối qua chả là gì hết.

Hai bên đường mọi người đang dọn dẹp tuyết, xe cộ di chuyển từ từ, tiết tấu thành phố này vốn chậm, hiện tại càng chậm hơn.

Tôi đi dọc theo kênh đào về phía bến tàu bên vịnh Ishikari, kho hàng hai bên kênh đào ngày xưa nay đã trở thành đủ loại nhà hàng, hơn nữa phồn thịnh nhất là cơm Tây và bia Đức. Đã vào mùa đông lạnh giá, Giáng sinh và năm mới chưa đến, nơi này gần như không có khách du lịch, đi dạo trên đường đều là người trung niên.

Tuyết đọng thực sự khiến người ta phải đi chậm lại, nhưng tôi vẫn đi được tới bến tàu. Nơi này biển xanh rất sâu, thậm chí còn có chút bụi đất, bầu trời cũng trong xanh, tôi đứng bên bến tàu không một bóng người, nhìn kho hàng đông đúc hai bên, và chiếc tàu thả neo cách đó không xa, đột nhiên có câu hỏi kì quái xuất hiện trong đầu tôi:

Không biết khi ngắm biển Tưởng Dao và Chúc Gia Dịch có suy nghĩ gì.

Cứ miên man suy nghĩ thật lâu như vậy, cuối cùng tôi mới kéo được suy nghĩ trở lại. Thực ra… anh ta nói không hề sai.

Chỉ là đạo lý đơn giản như vậy, nhưng lúc đó tôi đang bốc hỏa nên không muốn nghĩ đến.

Tôi nhìn biển mênh mông trước mặt, gió biển thổi vào mặt thật sự giống như dao cắt. Tôi hơi suy sụp như thể người bị nói trúng tim đen, không chịu thừa nhận mình cũng từng mất lý trí, không chịu thừa nhận mình đã hối hận thế nào.

Khi tôi trở lại nhà hàng đã là chạng vạng. Bầu trời tối sớm, mới bốn rưỡi mà đèn đường đã bật. Nhân viên phụ trách sửa chữa có lẽ làm việc đến năm giờ, bọn họ rất chuyên nghiệp, cho dù bốn giờ năm mươi lăm phút vẫn sẽ đóng đinh như thường. Chỉ là đúng năm giờ, không biết ai hô câu gì, tất cả mọi người sẽ đi xuống, trong vòng năm phút đồng hồ thu dọn hết đồ đạc, lái xe chở đi. Tất cả những chuyện này đều hoàn thành trong vòng năm phút.

Tôi nhìn chiếc xe trắng đen trên con đường lái về phía núi, qua mấy con đường, rẽ rồi mất hút. Tôi quay đầu nhìn bức tường trước mặt đã được che lại, nghĩ đến lỗ thủng bên dưới, trong khoảng thời gian ngắn, hơi hoảng hốt.

Khi tôi cuối cùng đã lấy được dũng khí đẩy cửa đi vào, trong nhà hàng tất nhiên là không có vị khách nào, nhưng ở tầng một đèn đuốc sáng trưng. Tôi nghe thấy tiếng lách ca lách cách dưới nhà bếp, lúc tôi còn đứng ở đó xuất thần, ông chủ đột nhiên trong đó đi ra, tìm thứ gì đó dưới tủ quầy.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, tôi cũng nhìn anh ta, hai người đều không nói gì. Tôi là bởi vì xấu hổ, còn anh ta ư… Tôi nghĩ có lẽ là không biết nên nói gì với tôi.

“Có gì ăn không?” Trải qua nhiều ngày, tôi đã không còn khách sáo như trước.

“Đương nhiên.” Anh ta nói, “Đang làm đây.”

“Anh nấu ư?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Ừ.” Anh ta cúi đầu tìm đồ, “Muốn ăn gì? Dưa chua hay là rong biển?”

Tôi nhíu mày, nói thật: “Không muốn ăn gì hết.”

Anh ta hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn tôi, tôi thậm chí nhìn thấy sự khinh thường trong mắt anh ta: “Ăn những thứ này rất tốt.”

“Đầu bếp đâu?” Tôi hỏi.

“À.” Cuối cùng anh ta đã tìm được thứ gì đó, giống như dưa chuột ngâm, “Mấy ngày nay ngừng kinh doanh, anh ta đi du lịch rồi.”

“…”

“Cô đợi một lát, sắp ăn được rồi.” Sau khi nói xong, anh ta lại chui vào nhà bếp.

Tôi đứng ở đó, tiến không được mà lùi cũng không xong. Ngớ người một lúc, tôi lớn tiếng nói vọng vào nhà bếp, “Vậy tôi đi rửa mặt, tí sẽ xuống.”

“Ừ.”

Nói thật tay nghề của anh ta khá tốt.

Khi tôi ngồi xuống trước quầy, ăn ngấu nghiến mỳ xì dầu, trong lòng đã nghĩ như vậy.

Tôi ngồi bên ngoài quầy, ông chủ ngồi bên trong, chúng tôi cứ ngồi đối diện như vậy, chuyên tâm ăn mỳ, không ai nói gì. Trong nhà hàng tầng một chỉ nghe thấy tiếng nhai nuốt của chúng tôi, đó là âm thanh phát ra khi ăn mỳ.

Thời gian duy trì quá trình này vô cùng ngắn, có lẽ chỉ mất khoảng năm đến mười phút, sau khi ăn xong, tôi thỏa mãn tựa vào ghế, nhìn một loạt đèn treo trên đỉnh đầu, không khỏi mệt mỏi rã rời.

“Cho cô này.” Ông chủ không biết lấy từ đẩu ra ly cocktail màu hồng nhạt, đặt trước mặt tôi.

Tôi hơi vừa mừng vừa lo, hoang mang nhìn anh ta. Anh ta mấp máy môi, “Xem như… tạ tội với cô đi. Sau đó tôi trở về suy nghĩ có lẽ tôi nói quá vớ vẩn.”

“…”

“Thực ra tôi biết mình có tật xấu này.” Có lẽ là anh ta hiếm khi thừa nhận sai lầm, cho nên nhìn qua có vẻ hơi xấu hổ, “Hiếm khi đứng trên lập trường của người khác suy nghĩ…”

Tôi nhìn ly cocktaik xinh đẹp trước mặt và quả anh đào đỏ tươi ướt át để bên miệng ly, từ từ lên tiếng:

“Thực ra tôi cũng cảm thấy… có nhiều chuyện anh không nói sai.”

“?”

Tôi thở dài, tự giễu cười: “Nhưng tôi thực sự không phải muốn tự sát uy hiếp anh ta, thật sự không phải đâu… Tôi chỉ là như thể trong khoảnh khắc ấy, cảm thấy mình không còn dũng khí để sống…”

“…”

Trong đầu tôi dần hiện lên rất nhiều hình ảnh, là những mảnh ghép nhỏ trong trí nhớ của tôi, tôi không dám tìm kiếm chúng, nhưng tôi biết đến một ngày tôi sẽ phải làm như vậy.

Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Có thể anh thật sự không có cách nào hình dung được, bởi vì tôi thật sự gặp phải hoàn cảnh đó, trước khi đi đến bước đó, tôi cũng ôm suy nghĩ giống anh, cảm thấy tự ngược đãi mình để kết thúc mạng sống là ích kỷ, tùy hứng, ngu xuẩn.”

Ông chủ khoanh hai tay trước ngực, im lặng đứng sau quầy, nghe tôi nói.

“Chỉ là khi tôi thực sự gặp phải chuyện đó, khi tôi đi đến bước đó, khi tôi không thể đè nén được cảm xúc, không có cách nào đối mặt với cảm giác tội lỗi… thật sự rất đau khổ.”

Nói tới đây, tôi tạm dừng lại, rồi mới tiếp tục: “Đau khổ sẽ bóp méo linh hồn của một người. Trước kia tôi không hiểu ý nghĩa của những lời này, cũng không hiểu được cái gì gọi là bóp méo… Sau đó, tôi đã hiểu ra tất cả. Cho dù người đó bao nhiêu tuổi, từng được hưởng nền giáo dục thế nào, có thế giới quan, giá trị quan, tín ngưỡng ra sao… khi đối mặt với đau khổ, mỗi người đều giống như nhau.”

“…”

“Đau khổ sẽ tra tấn ý chí của một người, sẽ làm người ta bắt đầu nghi ngờ bản thân, sẽ làm người ta mất đi lý trí. Sau đó trong thời khắc nào đấy, con người sẽ bắt đầu cảm thấy không chịu nổi, không còn muốn sống tiếp nữa, ý chí đã trở nên rất yếu đuối, một số ý nghĩa hoang tưởng sẽ tiến vào trong đầu. Con người bắt đầu trở nên thay đổi, không còn là chính mình; người ta sẽ muốn làm những chuyện trước kia chưa từng làm, mạo hiểm, sa đọa, khác thường, để chứng minh bản thân vẫn còn sống rất tốt. Chỉ là dần dần mấy thứ kia không còn thỏa mãn được nữa, thần kinh con người bắt đầu trở nên chết lặng; sự đau khổ giống như một loại độc dược, không ngừng ăn mòn cơ thể và thần kinh, con người bắt đầu trở nên hoảng hốt, sau đó “ầm” một tiếng, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu… Không còn muốn nói chuyện với mọi người, không muốn nhìn thấy bọn họ, không muốn nhìn thấy chính mình. Người ta chỉ muốn rời đi, rời khỏi thế giới đau khổ không chịu nổi này nữa.”

“…”

“Này…” Vẻ mặt tôi bình thản, như thể đang kể chuyện của người khác, “Cái gọi là “bóp méo” giống như bức tranh của Picasso hay Dalits ấy, trong mắt anh nhìn thấy toàn là hình ảnh xiêu vẹo. Chỉ là anh chưa đi đến bước kia sẽ không hiểu được tôi đang nói gì đâu.”

“…” Ông chủ vẫn khoanh hai tay trước ngực, đứng ở đó, không giống như đang nghe kể chuyện, mà giống như tham gia một cuộc thi hơn.

“Nhưng mà…” Tôi nhếch miệng, khẽ cười, “Cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy. Nếu nội tâm con người đủ mạnh mẽ có lẽ cũng không rơi vào hoàn cảnh như vậy.”

Cả nhà hàng im ắng, TV trên góc tường không bật, máy hút mùi trong bếp cũng không có tiếng động, ngay cả gió ngoài cửa sổ cũng yên lặng, Trong lúc này, đột nhiên ông chủ lên tiếng: “Vậy cô tới nơi này để tránh người kia sao?”

“…” Tôi khẽ nhíu mày, không nói gì.

“Chẳng lẽ cô đi đến một nơi rất xa để có thể quên đi một người sao?” Lúc nào anh ta cũng có thể nói trúng tim đen.

Tôi nhìn anh ta, như nhìn thấy một vầng sáng màu trắng trên đầu anh ta, khiến cho anh ta trông giống như thiên sứ, nhưng thực ra trên đỉnh đầu anh ta chỉ là chiếc đèn chân không.

“Không.” Tôi đáp, “Tôi không phải trốn anh ta. Mà là chính bản thân tôi.”