Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 20: Somebody that i used to know (phần 2)

Ba năm sau.

“Hiện tại nguyên cáo vừa đưa ra một phần chứng cứ mới.” Luật sư của bên nguyên cáo là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, tốc độ nói chuyện hơi nhanh, hơn nữa ngữ khí rất cương quyết, mang lại ấn tượng mạnh mẽ, “Phần chứng cứ mới này là thỏa thuận bổ sung hợp đồng công trình kí kết với bị cáo, chứng minh bị cáo ủy thác nguyên cáo tiến hành xây dựng công trình nhà xưởng. Hơn nữa, sau khi nguyên cáo hoàn thành hạng mục, bị cáo có trách nhiệm thanh toán tiền công trình. Nên số tiền đó không thể là phần đã giao hẹn trước đó, mà phải lấy bằng sau khi kí kết thỏa thuận hợp đồng bổ sung. Tức là dựa vào lời thuật lại trong đơn khởi tố của nguyên cáo, bị cáo thiếu công trình tổng cộng 12 triệu. Theo như giao hẹn giữa hai bên về trách nhiệm trong hợp đồng, nguyên cáo cũng yêu cầu bị cáo dựa vào tình hình thực tế trả tiền phạt.”

Sau khi luật sư bên nguyên cáo trần thuật xong, thì giao hai phần bằng chứng cho chánh án, cả người nhìn qua vô cùng đắc ý, như thể đã thắng vụ kiện này. Tưởng Dao ra hiệu bằng ánh mắt cho trợ lý bên cạnh, trợ lý lập tức lấy tài liệu về. Tưởng Dao tiện tay lật mấy cái, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngồi bên cạnh bị cáo, chờ thẩm phán mời mình lên tiếng.

Trợ lý mới theo cô hơn nửa năm, là một sinh viên vừa tốt nghiệp, lúc này nhìn phần bằng chứng đột nhiên xuất hiện trước mắt, đầu đổ đầy mồ hôi lật xem.

Sau khi thẩm phán xem xong thỏa thuận bổ sung, nói với bị cáo: “Bị cáo, dựa vào quy định thời hạn, tòa án đồng ý tiếp nhận phần chứng cứ mới này của bên nguyên cáo. Lần sau mở phiên tòa hai bên sẽ đối chất, có cần cho bên cô thời gian chuẩn bị để lần sau đối chất không?

“Lần này đối chất là được rồi.” Tưởng Dao lên tiếng, “Đỡ phải mất công đi thêm chuyến nữa.”

Cô vừa dứt lời, đừng nói là trợ lý ở bên cạnh mà ngay cả thẩm phán cũng nhìn chằm chằm cô.

“Luật sư Tưởng…” Trợ lý kinh ngạc nhìn cô, “Chuyện… chuyện này…”

Trong lòng cô khẽ thở dài, đã nói bảo nhiêu lần với cô nhóc này rồi, cô nhóc không phải luật sư. Tại sao đứa nhóc này không biết ngậm mồm chứ.

“Vậy đi.” Thẩm phán nói tiếp,”Hiện tại cô có phát biểu gì với bằng chứng mới này không?”

“Có.” Tưởng Dao gật đầu.

Thẩm phán lại nhìn cô, hỏi: “Bị cáo có dị nghị gì với phần chứng cứ mới này không?”

“Không có.”

Trợ lý há hốc miệng, dáng vẻ nói không nên lời.

“Vậy có dị nghị gì với hiệu lực của bản thỏa thuận này không?”

“Không có.” Vẻ mặt cô vẫn rất thản nhiên.

Quân tòa nhíu mày: “Vậy… theo ý của bị cáo và nguyên cáo, dựa vào phần giao ước thỏa thuận bổ sung này để trả tiền công trình sao?”

Lúc sau Tưởng Dao mới máy mắt, lên tiếng: “Dựa vào khoản 2 điều 9 trong thỏa thuận bổ sung do nguyên cáo cung cấp, “bị cáo ngoài việc phải chịu trách nhiệm xây dựng lại công trình bên ngoài nhà xưởng, còn phải xin phép phòng ban có liên quan đến phòng cháy chữa cháy”, hơn nữa hai bên giao hẹn “sau khi có được giấy phép từ bên phòng cháy chữa cháy hai bên sẽ kí kết tiến hành giao ước”. Xét thấy điều này, bị cáo yêu cầu bên nguyên cáo đưa ra phần văn bản thỏa thuận này.”

Thẩm phán quay đầu nhìn về phía nguyên cáo: “Nguyên cáo, các anh có phần văn bản thỏa thuận này không?”

Quản lý hạng mục công trình ngồi ở ghế nguyên cáo, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, quay đầu nói gì đó bên tai luật sư. Luật sư nghe anh ta nói xong, sắc mặt cũng thay đổi, hai người nhỏ giọng thương lượng trong chốc lát, cuối cùng, luật sư bên nguyên cáo hơi chán nản nói: “Xin lỗi, chánh án, bên tôi rút phần chứng cứ này về.”

Lời của ông ta thốt ra khiến vẻ mặt của trợ lý bên cạnh Tưởng Dao và thậm chí ngay cả thẩm phán cũng không giấu được sự kinh ngạc:

“Luật sư bên nguyên cáo chắc chắn chứ? Phần chứng cứ này có lợi cho bên anh.”

Luật sư bên nguyên cáo lại hít sâu một hơi, nói: “Đúng vậy, chắc chắn, nguyên cáo xin thu hồi lại.”

Thẩm phán nhìn vẻ mặt nguyên cáo đã suy sụp, lại nhìn bị cáo thản nhiên, không khỏi nghi ngờ nhíu mày.

Trên xe từ tòa án quay về công ty, vẻ mặt trợ lý thán phục nhìn Tưởng Dao, gạt kính mắt:” Luật sư Tưởng, chị thật thần thông! Sao chị nói mỗi một câu đã khiến bọn họ hủy bỏ chứng cứ vậy? Nói thật em còn chưa từng thấy phần thỏa thuận bổ sung đó, lúc đối phương lấy ra, em sợ đến mức nghĩ thầm quả này xong rồi.”

Tưởng Dao thở dài, nhịn xuống suy nghĩ muốn uốn nắn sự xúc động của cô bé, sau đó thản nhiên nói: “Lúc trước chúng ta vì không đáp ứng được quy định phòng cháy chữa cháy, nên không lấy được giấy phép, mới mời công ty kiến trúc này chịu trách nhiệm xây dựng lại, đối phương không ngừng đáp ứng sẽ lấy được giấy phép, nhưng phải mất nhiều tiền. Chuyện tiền bạc không phải là vấn đề, chỉ cần em có thể thực sự đối phó được, nhưng vấn đề là bên đối phương không chỉ không lấy được giấy phép mà còn muốn ăn chặn số tiền này, sao chúng ta có thể giao cho bọn họ chứ.”

“À.” trợ lý gật đầu.

“Vậy em có biết tại sao từ đầu bọn họ có thể ứng phó được, nhưng hiện tại lại không xác định không?”

Trợ lý mờ mịt lắc đầu.

“Là bởi vì ông chủ công ty này có quan hệ rất tốt với Cục phòng cháy chữa cháy, nhưng gần đây sếp bên đó đang bị Viện kiểm sát mời đi “uống cà phê”, đó là một vụ án lớn, liên lụy đến rất nhiều người, ông chủ công ty kiến trúc này cũng là một trong những kẻ tình nghi. Vào lúc này, đối phương còn dám lấy ra loại thỏa thuận này ép chúng ta trả tiền sao?” Nói tới đây, Tưởng Dao hừ lạnh một tiếng, “Thật sự không biết luật sư bên đối phương nghĩ như thế nào nữa.”

Trợ lý há hốc miệng, vẻ mặt đã hiểu ra vấn đề.

“Cho nên rất nhiều lúc, chứng cứ cũng là vô ích.” Cô lộ ra vẻ mặt như cười như không, “Em phải nhìn được mặt trái của chúng.”

Đứng trước thang máy, Tưởng Dao cúi đầu quan sát đôi giày mới mua, trên lớp da màu xanh có một lớp vảy màu trắng mờ mờ, khiến cho người ta có cảm giác muốn che đi. Đây là đôi giày cô nhìn trúng ngay lần đầu, cho nên lập tức mua, con người càng lớn tuổi, lại càng cảm thấy thứ mình thích ngày càng ít, chuyện có thể làm cho mình vui vẻ cũng ngày càng ít dần đi.

Một năm trước, cuối cùng Tần Duệ đã đươc như ý nguyện ngồi vào vị trí Tổng giám đốc vùng, còn gia nhập ban giám đốc. Có thể nói anh ta đã đạt đến đỉnh cao trong công ty này, nếu rơi xuống thì không biết có giữ nổi vị trí không. Cái gọi là “Một người làm quan cả họ được nhờ”, dù Tưởng Dao cảm thấy mờ mịt, nhưng những người trong công ty đều xem cô là tâm phúc của Tần Duệ, vì thế địa vị của cô cũng trở nên quan trọng.

Cô cũng từng đau đầu vì phải ứng phó với mối quan hệ phức tạp này, ai ngờ Tần Duệ cũng biết,  chỉ thản nhiên nói một câu: “Một khi đã vậy, cô cứ thẳng thắn thể hiện ra đi.”

“?” Rất nhiều lúc, cô suy đoán liệu mình có phải chỉ là một học sinh tiểu học trước mặt anh ta hay không.

“Nếu bọn họ cảm thấy cô là người của tôi, vậy cô cứ mượn dao giết gà, muốn làm gì thì làm, người khác nói cô thế nào thì cứ mặc kệ, dù sao cô cũng có tôi làm chỗ dựa, không cần phải sợ bọn họ. Nhưng mà, cô cũng phải hiểu một đạo lý…”

“?” Cô ngoài việc mở to hai mắt ghi nhớ lời anh ta nói, thì gần như không thể hiện gì hết.

“Một ngày nào đó tôi rớt xuống đài, cô cũng toi đời. Bởi vì mặc kệ cô nghĩ thế nào thì hiện tại chúng ta cũng đi trên một con thuyền rồi. Cô không muốn quan tâm, bo bo giữ mình, tôi thấy không còn kịp nữa rồi. Cho nên một khi đã như vậy, đừng có tốn sức với bọn họ, cô muốn gì thì cứ làm, không cần phải để ý.”

Anh ta nói rất có đạo lý, Tưởng Dao không nhịn được gật đầu.

“Cô không thể làm hài lòng tất cả mọi người.” Anh ta nói, “Nếu đã thế thì hãy làm cho mình hài lòng là được.”

Tần Duệ chính là một người như vậy, dường như bất cứ lúc nào anh ta cũng biết rõ mình đang làm gì, muốn làm gì.

Cửa thang máy mở ra, Tưởng Dao thoát khỏi hồi tưởng, đi theo đám người vào, vừa mới dừng bước, đột nhiên có người nhanh chóng vọt vào. Trong nháy mắt đó, cô hoảng hốt, như thế hình ảnh trước mặt này đã từng xảy ra. Tuy nhiên nó cách cô đã rất xa rồi, xa đến mức giống như xảy ra từ đời trước.

“Hi.” Người vọt vào thang máy cuối cùng kia hình như vẫn còn đang thở hổn hển, cũng không quên quay đầu lại chào hỏi cô.

Tưởng Dao ngẩng đầu nhìn, là Triệu Tĩnh Luân, mỉm cười đáp lại. Triệu Tĩnh Luân là cháu ngoại trai của Tần Duệ, ba năm trước vào công ty làm việc, nhưng quan hệ giữa hai người họ chỉ sợ có mình cô biết. Cậu thanh niên này lúc mới vào công ty cũng chỉ hai lăm, hai sáu. Ban đầu làm gì cũng bị Tần Duệ mắng mỏ, nhưng dần dần sau khi góc cạnh đã bị mài phẳng, cô cảm thấy giống như mình nhiều năm về trước, còn cả Tần Duệ hồi trẻ, tinh thần phấn chấn.

“Chiều nay chị có tham dự cuộc họp về thi công nhà kho kia không?” Triệu Tĩnh Luân là người rất sợ tẻ ngắt, cho dù là đi thang máy cũng muốn tìm chuyện để nói.

“Tôi không muốn đi.” Cô ngước mắt nhìn những con số không ngừng tăng lên, “Nhưng dường như không có cách.”

Triệu Tĩnh Luân nhún vai: “Người nào đó sẽ không bỏ qua cho chị.”

Cô đương nhiên biết cậu ta ám chỉ “người nào đó” là ai, vì thế nhếch môi, cười gượng, không nói nữa.

Quả nhiên chân trước vừa bước vào văn phòng, điện thoại của Tần Duệ đã tới ngay sau lưng.

“Hai giờ chiều nay đừng quên cuộc họp thi công xây dựng đấy.” Giọng nói của anh ta luôn rõ ràng như vậy.

“Tại sao hiện tại tôi phải tham dự tất cả các cuộc họp chứ?” Cô đã hoang mang rất lâu với chuyện này.

Tần Duệ hơi sửng sốt, sau đó nói thẳng: “Bởi vì tôi cần ý kiến chuyên môn của cô.”

“Anh cần một người chịu tiếng xấu cho mình thì đúng hơn.” Cô cũng nói thẳng, “Nếu ngày nào đó xảy ra vấn đề gì, anh có thể đẩy tôi ra.”

“Không nghĩ tới đã bị cô nhìn thấy.” Giọng anh ta không hề lúng túng.

Tưởng Dao thở dài, đột nhiên nói: “Tần Duệ, tôi biết anh đang nghĩ gì.”

Anh ta khẽ cười bên đầu kia điện thoại: “Nghĩ gì vậy?”

Tưởng Dao tựa vào ghế: “Vi sắp đi Singapore, chức vụ của anh ta bỏ trống.”

Tần Duệ im lặng, mới hứng thú nói: “Sau đó thì sao?”

“Anh muốn tôi ngồi vào chỗ đó.”

Anh ta dường như rất hứng thú với đề tài này: “Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?”

Cô thở dài: “Tôi không quá chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy anh muốn tôi ngồi ở vị trí đó. Bởi vì nếu tổng bộ phái một người tới, anh còn phải tìm cách giải quyết, còn không bằng sớm chọn một người để dùng.”

Cuối cùng Tần Duệ cũng thừa nhận: “Xem ra tôi thực sự coi thường cô rồi.”

“?”

“Vị trí này thích hợp với cô.”

“Tôi không cần.” Cô từ chối luôn.

“… Tại sao?” Anh ta dường như rất kinh ngạc.

“Anh biết đấy tôi không có tham vọng.”

Tần Duệ cười, sâu xa nói: “Thỉnh thoảng có tham vọng hay không thì không phải là do cô nói ra. Cho dù cô không có, nhưng thời cơ đã tới, cô không muốn đứng ở đầu sóng cũng không được.”

“Chỉ cần anh đừng đẩy tôi lên, tôi sẽ không lâm vào tình thế đó.”

Có lẽ anh ta đã nghe ra cô nói thật, không khỏi hơi buồn bực: “Cô có thù với tiền bạc sao?”

“Nào có.” Tưởng Dao cười khổ, “Không ai có thù với tiền bạc được.”

“Vậy tôi không hiểu nổi tại sao cô không chịu ngồi vị trí này.”

“Bởi vì phải trả giá quá lớn.” Cô thẳng thắn, “Tôi không muốn phải mất nhiều sức lực như vậy đi kiếm tiền, chỉ có đơn giản như vậy thôi. Hiện tại tiền tôi kiếm đã đủ tiêu, tôi không cần nhiều hơn.”

Tần Duệ dường như vẫn không thể hiểu được, nhưng anh ta cũng không có nhiều thời gian nói chuyện tào lao với cô vào sáng thứ hai. Vì thế anh ta vội vàng kết thúc, nói là tìm thời gian hôm nào đó sẽ bàn lại.

Cúp máy, Tưởng Dao nhìn bầu trời đầy sương mù ngoài cửa sổ, không nhịn được đồng ý với lời nói kia của Tần Duệ:

Đôi khi chúng ta là thân bất do kỉ.

Dù trải qua cuộc tranh luận không mấy thoải mái vào buổi sáng, cũng không đi đến được kết thúc gì, nhưng một rưỡi chiều, Tưởng Dao vẫn theo Tần Duệ đi họp. So với Tần Duệ ba năm về trước còn thường xuyên vui đùa nói chuyện trên trời dưới biển với cô, hiện tại anh ít nói năng tùy tiện mà thêm mấy phần trầm ổn. Dù sao, trách nhiệm trên vai anh ta không còn giống như ba năm về trước.

Triệu Tĩnh Luân ngồi cùng hàng với đồng nghiệp mấy ban ngành thảo luận nội dung hợp đồng xây dựng, Tưởng Dao và Tần Duệ ngồi chung, cô nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi muốn đào ngũ.

“Buổi tối rảnh không?” Đột nhiên giọng Tần Duệ vang lên bên tai cô.

“?” Cô quay đầu, mờ mịt nhìn anh ta.

“Buổi sáng chúng ta còn đang bàn chuyện kia qua điện thoại, tôi muốn ngồi xuống từ từ nói chuyện với cô.” Anh ta không phải là người dễ dàng buông tha người khác.

Cô lại hoàn toàn không có hứng: “Để nói sau đi.”

Tần Duệ nhìn cô, bất đắc dĩ cười, không nói nữa.

Nhóm đồng nghiệp còn đang thảo luận hăng hái, dường như hoàn toàn không chú ý bọn họ nói gì, Tưởng Dao liếc bọn họ, đột nhiên nghiêng đầu nói khẽ với Tần Duệ.

“Tôi muốn nghỉ phép.”

Tần Duệ vốn đang chỉnh lại tài liệu không nhịn được nghiêng đầu, hơi kinh ngạc nhìn cô: “Bao lâu?”

Cô cắn môi: “Anh có thể phê duyệt bao lâu?”

Anh ta lập tức nhướng mày, hơi đăm chiêu nhìn vào mắt cô, như là muốn nhìn được gì từ trong đó.

“Cô đừng nói với tôi muốn nghỉ việc nhé.”

Cô lắc đầu: “Tôi không phải ý này, chỉ là… tôi hơi mệt mỏi thôi.”

Anh ta càng nhíu mày, sâu đến mức Tưởng Dao chỉ muốn nhéo ấn đường của anh ta.

“Con người luôn có thời kì mệt mỏi lười nhác mà.” Cô dùng lý do này để thuyết phục anh ta, “Giống như ba năm trước, lúc đó anh chẳng phải…”

Chỉ là nói tới đây, cô lập tức im bặt. Trong mắt Tần Duệ đột nhiên hiện lên sự sắc bén, cô hơi bất an, nhưng vẫn bình tĩnh nói tiếp.

“Tôi chỉ là… muốn nghỉ ngơi một chút, tạm quên công việc.”

Tần Duệ dùng ánh mắt nghiên cứu quan sát cô mấy lần, sau đó cúi đầu tiếp tục chỉnh lại tài liệu trong tay, vừa sửa sang vừa nói: “Cô cho tôi một kế hoạch, nói xem nghỉ bao lâu, đi nơi nào… Tôi sẽ cân nhắc xem trả lời cô ra sao.”

Tưởng Dao không nhịn được hơi thất vọng, nhưng cô vẫn đồng ý. Cô biết Tần Duệ không hi vọng cô rời đi, ít nhất là không phải lúc này.

Hai giờ đúng, thành viên chịu trách nhiệm cải tạo nhà kho đi vào phòng họp, mọi người trò chuyện theo thường lệ một lúc, Tưởng Dao ngồi vào chỗ, cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc. Mỗi lần đến thời điểm này, ý nghĩ chạy trốn trong đầu cô lại tăng thêm mấy phần.

“Đúng rồi.” Tổng giám đốc ngồi chếch đối diện Tưởng Dao đột nhiên nói với người bên cạnh, “Cậu gọi Tiểu Chúc cùng vào họp đi.”

Đầu tiên là Tưởng Dao chết lặng rồi sững người mấy giây, sau đó mới cảm thấy tim đập nhanh. Đây là cảm giác đã lâu lắm rồi, ngay cả cô cũng cảm thấy bất ngờ, hơn nữa… còn thật buồn cười.

Không bao lâu sau, người đi ra ngoài kia đã trở lại. Vì để phân tán sự chú ý, Tưởng Dao lấy hợp đồng trúng thầu thật dày kia ra xem. Đây là bản lĩnh cô đã được huấn luyện trong mười năm làm việc, lúc nào cũng phải thể hiện là một người làm công việc pháp luật bình tĩnh và lý tính. Thỉnh thoảng cô cần phải tìm được cách ép mình trở nên bình tĩnh và lý tri, Thực ra là trong công việc hay cuộc sống, đọc thứ gì đó đều giúp cô làm được điều này.

Ngay khi cô vừa bắt đầu đọc điều khoản, có người đi vào, tiếng bước chân rất khẽ, nhưng cô vẫn bị thu hút bởi nó. Cũng không phải là do tiếng giày da chạm vào đá cẩm thạch, mà là… loại tiết tấu và thói quen khi bước đi này.

Tim cô đập dồn dập, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao. Mồ hôi toát ra từ tay khiến cô khó chịu, nhưng dù vậy cô vẫn cúi đầu, nhìn hợp đồng trước mặt; dù không xem vào chữ nào, nhưng vẫn cúi đầu; không phải không dám nhúc nhích mà là không động đậy nổi.

Bản năng giống như của con linh dương bước vào phạm vi đi săn của con báo, không nhịn được mà run rẩy, bản năng báo cho cô biết đó là một chuyện lúng túng và tổn hại.

Tiếng bước chân kia chỉ thoáng dừng một chút, rồi trở lại tiết tấu cũ, đi đến chỗ đối diện Tưởng Dao ngồi xuống.

Sau đó, cô chợt nghe tiếng nói:

“Đây là quản lý hạng mục mới tới của chúng ta, cũng là một trong những người phụ trách hạng mục lần này, Chúc Gia Dịch.”