Tôi bị tiếng chuông di động đánh thức, nhưng cho dù không có tiếng động này tôi tin mình cũng sẽ nhanh chóng thức giấc. Suốt đêm qua tôi viết bản thảo, gõ gõ đánh đánh, cứ thế ghé vào bàn ngủ. Dù trong phòng có hệ thống sưởi, không bị sự lạnh lẽo đánh thức, nhưng cửa sổ của ngôi nhà cũ này thực sự không dám khen tặng. Gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi vào mặt tôi, rồi đến cổ, khiến cho tôi còn ngái ngủ cũng buộc phải tỉnh táo.

Di động trên bàn vẫn không ngừng vang, cuối cùng tôi chuyển sang chế độ rung, để cho mình không bị tiếng chuông di dộng dọa, nhưng sau đó tôi lại phát hiện, thực ra thứ dọa tôi là cuộc gọi đến kia.

” A lô?” Tôi bắt máy, cố gắng làm cho giọng của mình không phải như vừa mới tỉnh ngủ.

Bên đầu kia điện thoại hơi sửng sốt, mói lên tiếng: “Cô còn ngủ à, xin lỗi vì đã quấy rầy.”

Đối phương nói chuyện khách sáo như vậy khiến cho tôi lập tức không nghĩ ra được là ai, số gọi đến cũng là số lạ, hoàn toàn không có ấn tượng.

“Tôi là biên tập viên công ty xuất bản XX, tôi họ Lương.” Đó là giọng nói của một người phụ nữ tràn đầy năng lượng.

“Chào chị.” Tôi vội nói.

“Là như thế này, tôi xem bản thảo của cô thấy câu chuyện khá tốt, chi bằng tôi giúp cô đăng trên mạng trước nhé?”

Thực ra trong đầu tôi vẫn còn mơ hồ, dù đối phương nói gì thì tôi cũng sẽ đồng ý thôi.

“Trước kia tôi chưa từng làm… tiểu thuyết ngôn tình.” Biên tập viên bên đầu kia điện thoại đi thẳng vào vấn đề, “Cho nên khi Hướng Đông chuyển cho tôi, tôi cũng hơi kinh ngạc. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn hi vọng có thể xuất bản nó, cho nên nếu cô có vấn đề gì, có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

“À, vâng…” Tôi thật sự như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, dù hai đùi đã hoàn toàn tê dại, nhưng vẫn cố ngồi thẳng người, “Cám ơn chị!”

Biên tập viên mới nhanh chóng cúp điện thoại, cảm giác như là người không thích nói thừa lời. Tôi ngồi trước bàn, sững sờ một lúc lâu, mới thử cố gắng đẩy chân ra, không biết qua bao lâu, cuối cùng hai chân đã có cảm giác, tôi bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi trong chớp mắt tôi đã cho rằng mình sẽ mất đi đôi chân.

Đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện rất quan trọng. Màn hình laptop trước mặt vẫn tối đen, tôi ấn mấy cái, màn hình lập tức sáng trở lại,trên màn hình đầy chữ Hán, tôi kiểm tra lại lần nữa mới khẽ thở phào, vội vàng ấn vào nút lưu lại. Hai tay tôi giữ lấy đầu, phát hiện câu chuyện tôi đang sáng tác này thật sự khiến tôi đau đầu.

Tôi đứng lên, hai chân vẫn còn run run, nhưng may mà đã có cảm giác. Tôi đi mấy bước rồi ngồi xuống giường, kinh ngạc nhìn trần nhà, tôi phát hiện trên đó có một vết nứt kéo dài đến tận vách tường.

Tôi còn thiếu một bài hát. Trong đầu tôi nói với chính mình như vậy, tôi còn phải viết một bài hát cho chương này, một bài hát về chuyện nam nữ chia tay.

Hơn một tuần không ra đường tĩnh dưỡng, vết thương trên chân tôi đã tốt hơn đôi chút, nhưng ngày nghỉ của tôi đã mất đi hơn nửa. Tôi xem lịch, hôm nay là Chủ nhật, tôi còn được nghỉ năm ngày nữa, vé về của tôi là vào trưa thứ bảy. Tôi đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười. Muốn khóc chính là ngày nghỉ tốt đẹp như thế, tôi vốn còn có thể đi rất nhiều nơi, tôi muốn đi Shiretoko, muốn đi Kushiro, còn muốn đi Hakodate nơi được xưng tụng là cảnh đêm ngàn năm có một, song hiện tại mỗi ngày tôi chỉ có thể đóng đinh trong nhà hàng ở Otaru, ăn ramen uống rượu mơ, nghe ông chủ xa lạ kể chuyện.

Tôi cười khổ theo phản xạ, nhưng tôi lại bắt đầu sáng tác, cuối cùng đã tìm được cảm hứng sáng tác rồi.

Chẳng phải có người từng nói, khi Thượng Đế đóng lại một cánh cửa, nhưng ông nhất định sẽ mở ra một cánh cửa khác sao?

“Mỳ của cô đây.” Một bát mỳ nóng hổi được đặt trước mặt tôi, bên cạnh nhanh chóng có thêm một ly trà.

Tôi ngớ ra, lúc nãy còn đang miên man suy nghĩ, đến lúc lấy lại tình thần thì phát hiện ông chủ đang cau mày nhìn tôi.

Tôi chột dạ mỉm cười với anh ta, tuy tôi cũng không biết tại sao mình lại phải chột dạ: “Cám ơn.”

Nói cám ơn xong, tôi bắt đầu ăn mỳ, ông chủ vẫn không nói gì, hai tay khoanh trước ngực đứng sau quầy nhìn chằm chằm TV, tôi ngẩng đầu liếc qua, đang chiếu “Thám tử lừng danh Conan”.

Tôi lại nhìn ngoài cửa sổ, tuyết rơi không lớn, nhưng gió rất mạnh, đã là năm giờ chiều, trong nhà hàng ngoài tôi ra thì chỉ có hai ba khách quen.

“Cho nên…” Ông chủ đột nhiên lên tiếng, “Cô tính khi nào trở về chưa?”

Trong miệng tôi toàn là mỳ, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh ta, đúng là một ông chủ kì quái.

Cái gì mà “Cho nên”? Không có “bởi vì” thì “cho nên” gì chứ? Còn nữa, nào có ông chủ nào hỏi khách khi nào về chứ, không phải ông ta phải cố hết sức giữ khách lại sao?

Tôi nuốt hết mỳ xuống, mói nói: “Sáng thứ bảy tuần sau, không đi cũng không được vì visa hết hạn rồi.”

Ông chủ kì lạ “Ừ” một tiếng, sau đó không nói gì, tiếp tục xem Conan.

Tôi ăn hết miếng mỳ cuối cùng, mặc kệ hình tượng, cầm bát mỳ lên húp sạch không còn một ngụm nước. Lúc để bát mỳ xuống, khóe mắt tôi dường như thấy ánh mắt ngạc nhiên và khinh bỉ của ông chủ, chờ lúc tôi muốn lườm lại thì anh ta đã quay đầu đi.

Trong lòng tôi không khỏi bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn tuyết ngoài cửa sổ. Thành phố nhỏ này nằm bên vịnh Ishikari, từng là nơi chấm dứt bế quan tỏa cảng sớm nhất Nhật Bản, đối mặt với thế giới rộng lớn, từ khi kênh đào được đưa vào sử dụng, nơi này từng vô cùng náo nhiệt, nhưng thời gian trôi đi, thời đại thay đổi, Otaru ngày nay chỉ còn vẻ yên bình.

Mười hai giờ đêm cả ngôi nhà, thậm chí là cả nhà hàng dưới lầu đều trở nên im bặt. Ông chủ là một người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, mười giờ đóng cửa, mười một giờ tắm rửa, mười một rưỡi đi ngủ. Không phải là do tôi quan sát kĩ đâu, mà là tôi nghe thấy, có lẽ là vì do phòng ở đã cũ, cách âm thực sự không được tốt lắm, cho nên tiếng người đi tới đi lui bên ngoài đều nghe rõ mồn một. Song may mà không có ai nửa đêm rung giường, nếu không với con người quen sáng tác thâu đêm như tôi chắc phát điên mất.

Ngoài cửa sổ quả thực có thể hình dung bằng thần hồn nát thần tính, cuối cùng tôi đã tìm được một cách, lấy một ga giường đã dùng trong ngăn tủ, nhét vào khe hở giữa cửa sổ, lập tức tôi cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh ấm áp.

Chỉ là dù đã làm vậy, nhưng tôi vẫn chưa biết làm gì. Tôi thử tiếp tục viết, nhưng thay đổi mấy lần, vẫn không có được linh cảm. Trong đầu tôi không ngừng xoay quanh một câu: Tôi còn nợ bọn họ một bài hát. Tôi quyết định mặc kệ, nhưng đầu tôi giống như bị băng nhạc đập vào, rồi không có cách nào bỏ qua, bài hát này đột nhiên biến thành ma chú.

Vì thế trong đêm dài đằng đẵng này, bên thành phố nhỏ đã từng trải qua phồn hoa, trong gió tuyết gào thét, tôi đeo tai nghe, bắt đầu tìm kiếm trên mạng nhưng bài tình ca về đôi lứa chia tay.

Ngay lúc tôi sắp không còn kiên nhẫn được nữa thì đột nhiên truyền đến tiếng ồn. Tôi tháo tai nghe xuống, hoảng sợ, nhưng ngoài tiếng gió bên ngoài ra thì tôi không nghe thấy gì hết. Tim tôi đập mạnh, tôi bắt đầu nghi ngờ điều này có phải do thần kinh yếu của tôi tạo thành, nhưng giây tiếp theo, cách mấy bức tường truyền đến tiếng rên rỉ.

Nói là tiếng rên rỉ thì cũng không chính xác cho lắm, có thể sẽ có độc giả nghĩ lầm thành tiếng mờ ám, nhưng thực ra tiếng này tôi nghe giống như tiếng gọi cứu mạng hơn.

Đợi đã? Tiếng gọi cứu mạng?

Tôi lập tức hoảng hốt, tháo tai nghe ra. Tôi mở cửa phòng, trong hành lang u ám, tiếng chạy vội vã. Tôi lại nghe thấy tiếng đồ vật rơi, cuối cùng tôi đã đi đến trước một cánh cửa, sở dĩ tôi kết luận tiếng động phát ra từ bên trong cánh cửa này là bởi vì bức tường ở ngay hành lang bên cạnh đã biến mất.

Đúng là biến mất đấy! Cả vách tường như bị người khổng lồ xanh đấm một cái, tạo ra lỗ thủng to. Tiếng gió truyền đến từ đó, đương nhiên còn có cả tuyết.

Tôi vội vàng gõ cửa, sau đó nghe thấy bên trong truyền ra tiếng: “Mời vào.”

Tôi gần như muốn chửi cha nó, không tôi đã bắt đầu muốn chửi cha nó rồi!

Cửa gỗ không khóa, vừa chạm vào nắm đấm cửa đã mở ra. Một trận gió táp vào tôi, suýt chút nữa thổi bay cả người tôi, chờ đến khi tôi cố mở được mắt ra, mới phát hiện trong bóng đêm, cả bức tường nối liền với hành lang đã biến thành lỗ thủng. Bão tuyết xuất hiện trong nháy mắt, thổi loạn hết đồ đạc, nhất là tủ quần áo ở góc tường, đổ ụp xuống giường, may đó là chiếc giường đôi, tủ quần áo chỉ đè lên một nửa, nhưng do lực tác động quá lớn, nên chiếc giường cũng gần như bị nhấc cả lên.

“Cô xem đủ rồi chứ?” Tủ quần áo đè lên tường tạo thành một góc, có một giọng nói suy yếu vang lên.

Gió lạnh thổi vào mặt và người tôi, tuyết rơi trên vai tôi, nhưng tôi cũng chả cảm thấy gì, bởi vì tôi đột nhiên ý thức được, trong bóng đêm có một người đang chờ tôi đi cứu.

Trong cơn gió tuyết, tôi vượt qua các chướng ngại vật trên mặt dất, đi tới nơi phát ra tiếng nói. Một bàn tay đột nhiên vươn ra khiến tôi hoảng sợ.

“Nhanh lên.” Giọng nói vang lên, “Đẩy tủ ra, tôi bị kẹt trong đó.”

Tôi vội vàng đẩy chiếc tủ, nhưng nó còn nặng hơn so với tôi tưởng tượng, đẩy một chút, nhưng không xê dịch tí nào.

“Đồ ngốc!” Trong bóng đêm giọng nói kia vẫn còn sức mắng người rồi lại chỉ huy, “Cô dựa lưng vào tủ, chân dẫm lên giường, sau đó tôi đếm tới 3, chúng ta cùng dùng sức!”

Được rồi, trong lúc bối rối tôi chả kịp suy nghĩ gì, đành phải làm theo lời anh ta nói. Chờ tôi làm xong công tác chuẩn bị, chợt nghe thấy anh ta hô: “1, 2, 3!”

Tôi dẫm một chân lên, cảm thấy giữa chiếc tủ và khung giường thực sự dịch chuyển một chút, nhưng tôi cũng chỉ có chút sức như vậy thôi, khi chiếc tủ chuẩn bị đổ ập xuống, tôi lại cảm nhận có một sức lực dời nó đi. Tôi quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện bên cạnh tôi có thêm một người đàn ông, người này là ai, đi vào lúc nào, tôi hoàn toàn không biết.

Nhưng nhờ sức của người đàn ông đó, chiếc tủ đã rời khỏi khung giường, nhân lúc có khoảng trống, có bóng người từ dưới chân tôi lăn ra. Động tác của người nọ vô cùng nhanh chóng, như là đặc công được huấn luyện trong phim ấy, vừa lăn ra đã nhanh chóng đứng dậy. Sau đó, tôi mới nhìn rõ mặt anh ta, dù vừa rồi chỉ dựa vào giọng nói mà nhận ra anh ta.

Người đàn ông bên cạnh tôi đột nhiên nói một câu: “Đi mau.”

Ông chủ vừa thoát ra vội vàng kéo tôi, lưng tôi rời khỏi tủ, người đàn ông kia cũng buông tay ra.

“Rầm” chiếc tủ lại rơi xuống giường, giống y như khi tôi đi vào.

Tôi đứng trong gió tuyết, còn chưa hết hoảng hồn, thở hổn hển nhìn tình cảnh trước mắt. Lộ thủng trên tường kia giống như cái miệng khổng lồ của ma quỷ, như muốn phun ra thứ gì đó đáng sợ hoặc là muốn hút chúng tôi vào.

“Lạnh muốn chết!” Ông chủ túm lấy cánh tay tôi, thở hổn hển hét, “Mau đi đến nơi khác!”

Cuối cùng tớ đã nhớ tới cái ổ im lặng ấm áp kia, nói thật trải qua một tuần này, căn phòng nhỏ đó quả thực trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Sau khi đi ra chỗ kia, tôi, ông chủ, còn cả người đàn ông chưa từng gặp mặt kia, giống như ba thanh viên vừa chạy ra khỏi nơi tuyết lở, thậm chí còn chưa để tôi kịp lấy lại tinh thần hỏi tại sao lại thế, ông chủ đã vội đẩy tôi vào nhà tắm.

“Đi tắm nước ấm trước đã.” Anh ta nói, “Nếu không sẽ bệnh đấy.”

Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa trượt nhà tắm, không khỏi hỏi anh ta: “Vậy còn anh?”

“Tôi đi đun nước nóng.” Nói xong, anh ta bước đi.

Tôi ngạc nhiên nhưng vẫn bắt đầu cởi quần áo bởi vì tôi thực sự quá lạnh. Chờ khi tôi đứng dưới vòi sen, được nước ấm cọ rửa, tôi đột nhiên hơi hoài nghi, vừa rồi là một giấc mơ chăng?

Tắm rửa xong, tôi ngồi trước bàn đặt laptop, cơ thể ấm áp, có cảm giác muốn ngủ.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tôi hoảng sợ. Ông chủ vừa lau tóc vừa đi vào, trong tay còn mang theo một ấm trà.

“Uống chút nước ấm đi.” Nói xong, anh ta ngồi luôn xuống đối diện tôi, lấy hai cái cốc từ trong ngăn tủ dưới TV, rót nước vào. Sau đó, anh ta đưa một cốc cho tôi, rồi bắt đầu uống.

Tôi nhìn chiếc cốc bốc hơi nước, không nhịn được hỏi: “Sao lại thế này?”

Ông chủ uống nước ấm, vẻ mặt thỏa mãn: “Ý cô là sao?”

Tôi trợn trừng mắt: “Sao trên tường lại có lỗ thủng to như vậy?”

“Hôm nay là đêm trăng tròn, bức tường kia bị chó trời ăn.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, vẻ mặt khiếp sợ.

Đâu tiên anh ta chỉ lơ đãng liếc qua tôi, sau đó nhìn thấy biểu tình trên mặt tôi, hơi sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.

“?” Tôi còn đang ở trong trạng thái vô cùng kinh ngạc, không rõ tại sao anh ta vừa thoát chết còn cười được như vậy.

“Lừa cô đấy.” Anh ta cười, “Thực ra trước đó tôi đã nhận được thư của Hiệp hội bảo tồn kiến trúc, nói tuổi của ngôi nhà này đã rất lớn, nhưng mấy chục năm nay còn chưa tu sửa, bảo tôi sắp xếp thời gian sửa chữa, nhưng tôi nghĩ, có thể chịu được ngày nào hay ngày ấy, nếu không chịu được thì sửa cũng không muộn. Ai ngờ…”

Tôi nhìn anh ta, không nói ra lời. Thấy anh ta lại bắt đầu uống nước, tôi hỏi:

“Người vừa rồi là ai thế?”

“Đầu bếp.” Anh ta nói, “Anh ta cũng sống ở đây.”

“Anh có đầu bếp?” Tôi lại càng ngạc nhiên.

“Nếu không thì sao?” Anh ta bỏ chiếc cốc trong tay xuống, hơi dở khóc dở cười, “Cô cho rằng tôi đứng phía sau quầy, gọi thực đơn thì sẽ có một bát mỳ nóng hổi xuất hiện trước mặt tôi sao?”

“Không, tôi không phải có ý này, tôi biết có đầu bếp…” Thực ra là tôi muốn nói, mỗi lần nhìn thấy anh ta không hề phiền hà đặt bát mỳ nóng  hổi trước mặt tôi nên tôi cứ đinh ninh là anh ta làm.

“Xin lỗi.” Anh ta nói tiếp. “Hôm nay có thể phải làm phiền cô một đêm rồi.”

“Anh nói gì vậy?” Đêm nay liên tục mang đến cho tôi nhiều “ngạc nhiên” như vậy, thật sự khiến tôi không tiếp nhận nổi.

Anh ta ngại ngùng gãi đầu, tôi dường như còn nhìn thấy bọt nước từ tóc anh ta bắn ra vẩy vào laptop của tôi: “Bởi vì trong nhà hàng ngoài hai chúng ta, chỉ có mình cô là khách, cho nên tôi chỉ bật mỗi hệ thống sưởi ở phòng cô, những phòng khác không có.”

“Vậy hiện tại anh không thể đi bật sao?” Tôi trợn trừng mắt.

“Cho dù có bỏ thêm dầu hỏa thì đợi nóng lên cũng phải mất mấy tiếng, khi đó trời đã sáng rồi…”

“Vậy…” Tôi hơi sửng sốt, nói tiếp, “Sao anh không đến phòng đầu bếp?”

Anh ta nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện, sau đó đáp: “Vậy tôi thà tìm một căn phòng nhỏ ở tạm. Uống hết cốc nước này tôi sẽ đi.”

Tôi nhìn anh ta, dù hơi nghi hoặc, nhưng ý của anh ta là: Anh ta thà chết rét cũng không ở cùng phòng với người đàn ông kia. Tình tiết về một câu chuyện quỷ dị lập tức hình thành trong cơn tức giận của tôi.

“Cô đang nghĩ gì thế?” Ông chủ nheo mắt nhìn tôi.

“À, không, không có gì…” Tôi vội cụp mắt, nhấc cốc lên, nhấp một ngụm.

Lúc uống nước, tôi lại nghĩ tới một chuyện: “Anh không bị thương chứ?”

Ông chủ tức giận nói: “Hiện tại cô mới nhớ đến chuyện hỏi thăm tôi à?”

“Á, không phải.” Tôi nói, “Nhìn thấy anh còn có thể đi, nên tôi cho rằng có lẽ anh không bị gì.”

Anh ta trợn trừng mắt: “Tôi bị kẹt, nhưng may mà chiếc tủ không đập vào người, nên không bị thương.”

“À…”

Trong phòng lại yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét ngoài cửa. Tôi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nghĩ thầm đợi khi ngày mai bình minh, trong phòng anh ta trở nên hoàn toàn thay đổi, nhưng hình như anh ta chả sốt ruột tí nào, ngay cả lúc tôi đi gõ cửa, anh ta bị mắc kẹt, không biết khi nào chiếc tủ kia sẽ đổ ập xuống, nhưng vẫn bình tĩnh nói được ra câu “Mời vào”… có thể thấy được, anh ta có lẽ cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió.

“Cô đang viết tiểu thuyết à?” Trong lúc đang im lặng, anh ta đột nhiên hỏi.

“À, ừ…” Tôi lên tiếng khi thấy anh ta nhìn chằm chằm vào laptop.

“Xuất bản một quyển tiểu thuyết có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Tôi nhíu mày, hơi cảnh giác nhìn anh ta: “Hỏi làm gì?”

“Không có gì.” Anh ta vẫn là vẻ mặt thản nhiên kia, “Chỉ hỏi một chút thôi, cô không muốn nói cũng chả sao.”

“…”

“Vậy…” Anh ta cầm cốc, dưới ngọn đèn u ám nhìn tôi, “Tại sao cô lại tới đây?”

Tôi tránh tầm mắt anh ta, nhìn laptop trước mặt, trên màn hình vẫn còn hàng loạt bài tình ca tôi vừa tìm kiếm trên mạng.

“Cuối cùng tôi luôn cảm thấy cô đang né tránh gì đó.” Khi nói tới lời này, trong mắt anh ta có sự lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tôi vươn tay muốn lấy cốc nước trên bàn, không cẩn thận làm rơi tai nghe cắm trên lap, giọng hát của Trương Học Hữu đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc bàn, đây là bài tình ca tôi muốn tìm, bài tình ca thuộc về Tưởng Dao và Chúc Gia Dịch.

Em héo hon khiến con tim anh nhói đau

Đôi khi tình yêu còn tàn nhẫn hơn cả thời gian

Khiến người đang yêu trở nên mù quáng quên đi bản thân mình

Quên mất rằng tình yêu cần phải có trái tim chân thành từ hai phía

Cơn say khiến em không giấu nổi nước mắt

Anh biết tuyệt vọng còn buốt giá hơn cả mùa đông

Em hận bản thân mình sợ trở thành người cô đơn

Nhưng lại đem lòng yêu một người tự do ích kỷ

Em mang theo bức thư tình duy nhất của người ấy

Cố gắng chứng minh mối tình đó không hề mơ hồ.

Người đó đã đau đơn khôn nguôi khi em trốn chạy

Cũng đã gương vỡ lại lành ôm chặt lấy em

Nhưng tiếc thay tình yêu đâu chỉ vài giọt nước mắt, vài bức thư tình

Dù tàn nhẫn xin em hãy lắng nghe

Đợi chờ người khác mang hạnh phúc đến

Có bao giờ tìm được hạnh phúc thật sự đâu em?

Tiếc thay tình yêu đâu phải nén nước mắt, lưu giữ mấy bức thư tình

Vết thương khi tỉnh giấc còn đau đớn hơn khi ngủ mê

Nhắm chặt đôi mắt chỉ làm sai lầm càng sâu hơn

Khi tình yêu thực sự đến liệu em có giữ được không?

……………….

(*) Bài hát “Thư tình” Trương Học Hữu