Sơn Vương Khang ngồi với vài người bạn trên ghế đá ngoài sân trường, vui vẻ tám vài chuyện vặt về cô bé lớp dưới. Từ cổng trường đã thấy Mỷ Xuyên vừa đi vừa chăm chú đọc sách, hình như còn mang cả kính cận...

Dễ thương vậy sao ta~

Nhìn thế nào cũng tưởng lớp phó là học sinh lớp 6, bữa đầu đi học lại, thấy bạn nữ ngồi ở tổ kế bên Vương Khang còn tưởng mình đi nhầm lớp, xung quanh vẫn là bạn bè nên cậu mới chắc là lớp D của mình. Cơ mà lạ, lớp phó như vậy sẽ bị thiệt thòi, vì ban cán sự lớp luôn được thầy cô chủ nhiệm xếp ngồi ở phía sau để dễ dàng quan sát và quản lý trật tự lớp. Đoán không sai thì chiều cao của Mỷ Xuyên chắc chắn không hơn 1m50, ngồi bàn dưới cùng sẽ thấy được chữ trên bảng hay là đầu của bạn học ngồi trên?

- Ơ~

Dường như Mỷ Xuyên vừa va phải ai đó đi đằng trước, mất đà nên loạng choạng ngã về phía sau, cứ tưởng sáng sớm đã được vinh hạnh nằm đo đất cho đến khi có một bàn tay giữ eo Mỷ Xuyên lại tránh việc nó ngã xuống giữa sân trường.

Dù là một người khá tôn sùng chủ nghĩa yên bình, Mỷ Xuyên vẫn không thể ngăn mình lên tiếng, nếu càng khoang nhượng mọi thứ sẽ lại đúng theo quy cũ, Sơn Vương Khang sẽ lại hống hách trêu ghẹo các bạn nữ. Mỷ Xuyên nhất định sẽ là người đầu tiên thay đổi cậu, từ những việc đơn giản nhất như học tập và thái độ cậu hành xử với mọi người.

- Không cảm ơn sao?

Sơn Vương Khang thả lỏng tay mình khi Mỷ Xuyên giằng ra, cậu biết chứ, là sợ hiểu lầm. Như vậy thì sao, ít ra cũng phải cho cậu nghe câu cảm ơn với chứ, thật cũng được, không thật cũng được.

- Xin lỗi, tại tui tập trung đọc sách quá!_Mỷ Xuyên cười gượng, trước tiên cứ nhịn cậu.

- Chăm nhỉ?_Vương Khang bỡn cợt.

- À...ờ...

- Giày tôi dơ rồi!

Nhịn! Nhất định phải nhịn! Cho dù thế nào cũng phải nhịn! Là Sơn Vương Khang cháu trai thầy Hiệu phó.

Nói vậy là ý gì chứ, chẳng lẽ bắt Mỷ Xuyên ngồi xuống phủi bụi cho cậu, cháu thầy Hiệu phó chứ bộ tưởng ngôi sao nổi tiếng hả? Hôm nay chọn sai người bắt nạt rồi nhá!

- Nói tui làm gì? Không có tiền đền.

- Muốn nó sạch thôi à!

Mỷ Xuyên rút khăn giấy đưa về phía Vương Khang, liếc xuống chân ý bảo cậu tự làm. Cậu trai kia ngược lại còn nhây hơn, rút khăn quàng của bạn lớp phó đối diện thẳng thắng nói:

- Này lau sạch hơn.

- Ông đang kiếm chuyện với tui đúng hôn?_rốt cuộc bạn nữ nào đấy vẫn không đủ kiên nhẫn, đưa tay giành lại khăn quàng đỏ.

Sơn Vương Khang nhanh hơn đã khom người lau giày của mình, đứng dậy ngang nhiên quàng lại khăn quàng qua cổ của Mỷ Xuyên, ghé vào tai nói nhỏ:

- Lớp phó hợp với những thứ như vậy.

Mỷ Xuyên thừa nhận gia đình mình nghèo, nhưng không chấp nhận việc người khác nói những lời khó nghe như vậy. Nghèo đâu phải là tội, kẻ khinh rẻ người nghèo mới đáng bị phê phán.

Nghèo thì sao chứ, vẫn ngẩng đầu lên mà sống như nhau cả thôi. Người khác có vật chất, tình cảm ba mẹ thì lại thiếu thốn. Mỷ Xuyên có đủ, ba mẹ cực khổ nuôi bốn chị em nó lớn, cho ăn học đến nơi đến chốn, được dạy dỗ lễ nghĩa phép tắc đàng hoàng, như vậy đủ giàu chưa, giàu nhân cách để ra đời sống với hàng vạn người trên thế giới. Không dư thừa như những cô cậu tiểu thư công tử nhà giàu, mỗi thứ một chút nhưng vẫn ấm áp trong cái gọi là "nghèo" ấy. Phung phí tiêu xài rồi nhìn lại vẫn là tiền của ba mẹ làm nên, giúp được họ đi hẳn nhận mình giàu.

- Mua khăn quàng mới trả tui, trước khi vào 15 phút đầu giờ.

Mỷ Xuyên cứng nhắc thốt ra một câu nói vô cùng bản lĩnh.

Vương Khang ngây ngốc cười, nữ nhân lần đầu tiên dám chống cậu