Tiếng chuông nhà thờ vang khắp phố huyện, rơi vào khoảng không lớn làm vọng lại sự vội vã của nhịp sống người dân nơi phố huyện, hoá thành dịu dàng nghe yên bình đến lạ. Mọi thứ cũng không quá hối hả, dòng xe dưới đường chầm chậm lướt qua nhau. Nhịp sống của những ngày cuối tuần, chậm lại...

Hải Nhi ngồi trên ban công tầng hai, lặng lẽ dang tay đón gió và ngước mặt nhìn sao, khung cảnh này vô cùng đẹp và êm đềm.

- Thoải mái...aaaa...thích thiệt luôn nha!

- Lại ngồi đây nữa sao?

Ngay khi vừa ngợi khen khung cảnh hữu tình được ngắm nhìn từ trên cao này xuống, Hải Nhi lại bĩu môi khinh bỉ cái thái độ của anh hai, người vừa xuất hiện.

Hải Nhi hạnh phúc, rất rất hạnh phúc vì được gia đình cực kỳ yêu thương quan tâm và cưng chiều. Có ba Triệu, có dì Trân, có anh hai Thái Khang, người hết mực yêu chiều Hải Nhi trong mọi tình huống. Như khi vừa xuất hiện, nói một câu rõ ràng như trách, nhưng hành động thì ngược lại, từ phía sau ôm qua eo Hải Nhi giữ cô bé không ngã nếu như có giật mình vì sự bất thình lình vì câu thoại của cậu.

Đôi khi Hải Nhi còn tự ghen tỵ với bản thân, thứ cô cần thật sự đã có quá nhiều, nhiều đến dư thừa và sợ bỏ phí, trong khi đó có vài đứa trẻ trong huyện cơm không đủ no, áo không đủ mặc, suốt ngày cứ lam lũ kiếm sống, đi đánh giày, đi bán kẹo, bán vé số mưu sinh.

Cũng cùng một kiếp người, cớ sao người thì đủ đầy, người thì thiếu thốn, san sẻ thì mặt nặng mày nhẹ không đồng tình, ánh mắt toàn sự chế giễu và khinh bỉ.

Còn có một loại người, mãi cứ than thở về cuộc sống. Liệu khi nhìn thấy những trẻ em cơ nhỡ, họ có quay đầu suy nghĩ. Quả thực, còn quá nhiều người không biết trân trọng cuộc sống của bản thân...

- Anh hai nè! Chị gái kia...ừm...tên là gì quên rồi ta_Hải Nhi gãi cằm đắn đo.

- An Nhiên_gương mặt không biểu cảm, Thái Khang thở dài một cái nhắc tên cô bạn mà em gái vừa đề cập.

- Đúng, đúng...

...

- Chị ấy thật dễ thương, nhỏ nhỏ lùn lùn nhìn cưng chết được.

Nhắc đến cô chị tiền bối Hải Nhi hai mắt sáng rực, lập tức khen ngợi. Hôm đó đến tìm anh hai hỏi mượn máy tính, quả thực lần đầu được diện kiến nhan sắc của nữ nhân xinh xắn dễ thương như vậy. Chưa kể hôm đó gặp, chị gái tiền bối là đang khóc, thiệt là, đến khóc cũng đáng yêu chết người.

Không phải Hải Nhi đang tự ti về mình, rõ ràng trong lớp người xinh nhất chính là Hải Nhi, nhưng cứ tự mình soi gương để ngắm chính mình thì chẳng có gì thú vị, vì vậy ngay từ nhỏ Hải Nhi đã mong mình có một chị gái siêu dễ thương để hằng ngày đứng ngắm. Vả lại, có chị gái sẽ dễ dàng tâm sự hơn trong vài chuyện, ví như chuyện chỉ có con gái với con gái mới hiểu, rồi chuyện học tập, chuyện tình cảm...

Thái Khang không phải là không tốt hay không chu đáo, cậu ngược lại hoàn hảo luôn là đằng khác, từ chuyện gia đình, chuyện học tập, cho đến những chuyện riêng tư và cả tâm tư tình cảm. Cậu đều có thể hiểu rõ em gái hơn bất kỳ ai.

Hơn thế nữa, Thái Khang còn giỏi trên nhiều phương diện, từ thành tích học tập, ca hát, nhảy vũ đạo, đánh đàn, tập võ, đến giặt đồ, nấu ăn cậu đều biết tất tần tật. Đơn giản là vì từ nhỏ Thái Khang đã quen tự chăm sóc mình, rồi dần dần theo thói quen tự lập mà lớn lên như vậy. Nhưng Thái Khang giấu tất, chả ai có thể nhìn được một mẫu anh trai nam thần qua hình tượng của cậu, bởi lẽ với Thái Khang mà nói, những chuyện vô vị nếu như cứ thích thể hiện ra ngoài mặt, ai cũng nhìn thấy, ai cũng biết và ai cũng hiểu, mọi việc tốt mình làm đều trở nên thừa thải. Vậy nên điều người khác nhìn thấy ở cậu, cũng chỉ có lạnh lùng, ít nói, và vô cảm...

Thái Khang đang mong, còn có một điều đáng quý nào đó kéo chân cậu lại, thờ ơ với mọi việc người ta đã cho là vô tâm, nếu cứ lạnh lùng mãi chắc cậu phải đến không có trái tim luôn quá.

- Anh hai nè! Chị gái đó, ừm...ý em là chị Nhiên đó, hôm kia đã tỏ tình với anh sao?

Thái Khang nghệch mặt ra vài giây. Tỏ tình? An Nhiên hả? Trời đất, nhỏ đó có mà đánh nhau với cậu thì có.

Chuyện tỏ tình để gây ấn tượng từ lâu đã là cái chiêu chìm nghỉm rồi, không còn tác dụng nữa. Thời đại này cãi nhau gây sự chú ý mới là điều hot. An Nhiên cũng không hẳn là đang làm điều đó chứ...

- Anh chịu luôn đi, từ chối hoài. Người ta dễ thương chết.

- Em mơ ngủ à, ai tỏ tình ai?

- Chị Nhiên đó, anh từ chối nên chị khóc_Hải Nhi nhấn mạnh vấn đề_Phải rồi đúng không?

Thái Khang chưng hửng, van xin cả đời này cậu cũng không dám thích An Nhiên chứ huống chi...

- Cần xuống đó cho tỉnh không? Linh ta linh tinh..._Thái Khang càu nhàu.

- Lẽ nào không đúng?_Hải Nhi cãi.

- Nói nữa liền đẩy em xuống_Thái Khang đẩy nhẹ cơ thể em gái, đe doạ.

- Ơơơ, NGÃ THẬT EM SẼ KÉO ANH THEO. 

Ban công tiếp sau đó ngập tiếng cười đùa của hai anh em.