Khi buổi tập kịch kết thúc, một trận tuyết hiếm hoi cũng đáp xuống thành phố Uất.

Tuyết điển hình ở thành phố phía nam thường không dày đặc và rất chậm, không thể phủ đầy tuyết xuống mặt đất được.

Nhưng trận tuyết năm nay có thể coi là lớn nhất trong mười mấy năm qua, lá cây trắng xóa, kéo dài rất lâu.

Nhan Hạc Kính thức dậy, cảm thấy hôm nay trời đặc biệt lạnh, anh pha một tách cà phê nóng hổi, đứng trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Một thứ gì đó giống như sợi tơ trắng mỏng manh bị gió kéo xuống, ban đầu Nhan Hạc Kính tưởng là trời mưa, nhưng khi tỉnh táo một chút mới nhận ra đó là tuyết.

Anh lập tức đi ra ngoài ban công phòng, mặc kệ giá lạnh, lấy tay hứng tuyết, nhưng tuyết quá mỏng manh, vừa rơi vào lòng bàn tay của Nhan Hạc Kính, nó lập tức tan ra và biến thành một vũng nước ẩm ướt.

Nhan Hạc Kính là người lớn lên trên một hòn đảo, thích tuyết, nhưng học đại học và làm việc đều làm việc ở phía nam không có tuyết, tuyết đã dần trở thành một thứ gì đó chỉ có thể nhìn qua tranh ảnh.

Nhưng tuyết quá dễ tan, cũng giống như đam mê và nhiệt huyết của con người, sự ra đời đi kèm với cái kết tiêu vong, mỗi lần xuất hiện đồng nghĩa với sự suy tàn.

Sự suy tàn của tuyết, sự suy tàn của đam mê.

Bàn tay phải đông cứng vẫn đang duỗi ra, Nhan Hạc Kính đứng trên ban công một lúc mới cảm nhận được sự giá buốt thật sự, rụt cổ vào áo, thở ra làn khói trắng, thầm nói: "Lạnh quá."

Ngày hôm nay Nhan Hạc Kính quyết tâm viết sách, từ giờ đến chiều rồi sau đó sẽ ngủ tiếp.

Đáng tiếc là anh vừa mới ngồi vào bàn thì Lâu Thụy đã gọi điện thoại tới, nói hôm nay họ ra rạp để tổng hợp, sẽ thêm hiệu ứng âm thanh và trang phục, có thể nhìn tổng thể diễn xuất.

Cuộc sống có quá nhiều cám dỗ, vừa lúc Nhan Hạc Kính không phải là người có khả năng tự chủ cao nên đã quyết định đi xem kịch.

Trên đường đến kịch trường, tuyết đã ngừng rơi, mặt đường vô cùng dơ, nhánh cánh rơi tán loạn, tựa như tuyết chưa từng tồn tại.

Kịch trường rất lớn, sân khấu cũng cực kỳ rộng mở, chỗ ngồi trống trơn, phía sau hậu trường lộ ra vẻ cô đơn độc nhất vô nhị, nhân viên đều tập trung ở hàng ghế trước, hàng ghế sau cũng không có người, chỉ có ánh đèn sân khấu, tựa như chỉ dẫn Nhan Hạc Kính từ sau chậm rãi đi về phía trước, đi đến nơi sáng rực rỡ nhất.

Tông Dương đang đứng trên sân khấu, vào lúc này, cậu không có lời thoại nào, chỉ cần đứng cười và sau đó là khóc.

Đới Văn Bách mặc một bộ đồ vest màu xám đậm, một vài sợi tóc rũ xuống giữa trán, không cà vạt, gương mặt bị đánh có một vệt đỏ.

Hắn đặc biệt thích giả vờ yếu đuổi, dùng nước mắt để lừa gạt thân thể của các chàng trai trẻ, chỉ là thân thể không đủ, trái tim hắn cũng có thể mang ra sử dụng, miệng luôn nói "Anh yêu em", nhẹ nhàng giống như chỉ là một cái chớp mắt.

Hắn có một đôi mắt sâu và đồng tử sáng màu, nhưng khi hắn nhìn chằm chằm vào bạn, màu sắc sẽ trở nên tối tăm lạ thường, chiếc mũi cao thon, môi mượt mà, đôi môi xinh đẹp ấy nói cái gì cũng sẽ làm cho người khác cảm thấy tin tưởng, chẳng trách nhiều người bị hắn lừa đến thế.

Đó là gương mặt của Tông Dương, giờ phút này lại mang linh hồn của Đới Văn Bách.

Người xem ở đây xem rất nghiêm túc, họ đã bị Đới Văn Bách lừa, nhưng chỉ có Nhan Hạc Kính là bị Tông Dương lừa.

"Sao anh lại không yêu em được? Đây là vì yêu, anh không thể bảo vệ em, chỉ có thể nhìn em đau khổ.

Cho nên anh phải đến một nơi để em không tìm thấy anh nữa."

Lời này đã nói bao nhiêu lần rồi? Có phải chính bản thân hắn cũng nói đến mệt mỏi chán nản, cho nên mới gấp gáp như vậy.

Đới Văn Bách nửa nằm lên ghế sofa, lớp vải da lún xuống, lải nhải với tình nhân.

Bởi vì tình nhân đã yêu hắn, cho nên hắn mới tận lực muốn thoát ra.

Nhan Hạc Kính nhìn hắn khóc, nước mắt thuận lợi mà tập trung nơi hốc mắt, ổn thỏa mà lăn dài, giả dối là vậy nhưng cũng bi thương đến thế.

Là Đới Văn Bách khóc hay là Tông Dương khóc? Nhan Hạc Kính chưa bao giờ thấy Tông Dương khóc, anh từng nghĩ cả đời này cũng sẽ chẳng nhìn thấy Tông Dương rơi giọt nước mắt nào, bởi vì mối quan hệ của họ có thể hết hạn bất cứ lúc nào, đã định trước anh chỉ có thể nhìn thấy một nửa con người của Tông Dương.

Nhan Hạc Kính ngồi một mình trong bóng tối, ánh sáng từ sân khấu không thể chiếu lên người anh, anh cảm thấy hốc mắt ấm nóng, chuyển hóa thành giọt nước ướt lạnh, cọ vào làn môi của mình.

Giống như việc yêu Tông Dương là điều đương nhiên, Nhan Hạc Kính khóc cũng là điều đương nhiên, ngay cả khi anh không hiểu nước mắt rơi ra từ đâu.

Anh là một người có tuyến lệ không mấy phát triển, bạn bè nói đùa rằng anh vô tình, xem phim tình cảm không khóc, tình thân không khóc, tình bạn càng không khóc, chia tay không khóc, mẹ qua đời cũng chỉ là đau lòng.

Nhan Hạc Kính cho rằng chính mình đã lý giải cảm tình đến vô cùng triệt để, bởi vì trải nghiệm cảm xúc của anh rất khác biệt, đối với việc viết lách, anh sẽ cố ý đào sâu những trải nghiệm này, nhưng anh không thường cảm động.

Nhưng người ta cũng đâu quá cần phải cảm động bao nhiêu? Nước mắt cũng chỉ là thứ vô dụng.

Nhưng chứng kiến màn trình diễn của Tông Dương, Nhan Hạc Kính cảm động.

Nhan Hạc Kính cuối cùng cũng nhận ra mình không thích hợp với việc tìm kiếm lạc thú thuần túy, anh bị trừng phạt vì sự buông thả, yêu một người trái ngược với mình, một người không cần tình yêu, càng sẽ không vì yêu người khác mà trả giá.

Tông Dương sẽ coi tình cảm của Nhan Hạc Kính là thứ vô dụng, sẽ khinh thường gạt bỏ và rời đi.

Cho dù là như thế, Nhan Hạc Kính vẫn muốn thử sức, anh không tính là người cố chấp, nhưng tuyệt đối sẽ không vì khó khăn mà lùi bước.

Nhan Hạc Kính ra khỏi kịch trường, đứng ở dưới tán cây hút vài điếu thuốc, sau đó trực tiếp đi tới phòng hóa trang trong hậu trường.

Tông Dương ngồi dựa vào cái ghế sofa ở trong cùng, đang nói chuyện cùng với một nam diễn viên khác.

Tông Dương nhìn thấy Nhan Hạc Kính đang vẫy tay với cậu, đúng lúc họ vừa nói chuyện xong, nam diễn viên kia cũng tránh ra.

Tông Dương nói: "Đến đây lúc nào?"

"Nửa tiếng trước." Nhan Hạc Kính ngồi xuống.

Phòng hóa trang mở điều hòa, Nhan Hạc Kính mở áo khoác ra, vẫn nóng như cũ, không quá dễ chịu.

Tông Dương liếc mắt nhìn về phía cửa nói: "Anh tới kịch trường từ sáng sớm, ở trong này không thấy, thật đúng là đáng tiếc."

"Tuyết ở đây cũng không quá lớn, về sau có cơ hội có thể đi ra ngoài du lịch, ngắm nhìn những ngọn núi phủ đầy tuyết." Lúc này Nhan Hạc Kính chỉ thuận miệng nhắc tới.

Tông Dương lại nói: "Chúng ta đi cùng nhau sao?"

Nhan Hạc Kính thuận thế nói: "Nếu như có cơ hội."

Tông Dương nhìn Nhan Hạc Kính đầy hoài nghi: "Tôi diễn thế nào?"

"Thật sự rất tốt." Nhan Hạc Kính cười nói, "Tôi thật sự thấy được Đới Văn Bách.

Hơn nữa trừ cái này ra, không ngờ là cậu sẽ khóc."

Tông Dương có hơi ngượng ngùng, rất là buồn bực nói: "Hóa ra anh đã thấy cảnh đó."

Nửa sau của cảnh phim dường như vẫn chưa kết thúc, hầu hết các diễn viên đều không có mặt ở đó, một số người trong phòng thay đồ đã đồng loạt ra ngoài, chỉ còn lại Nhan Hạc Kính và Tông Dương ở trong phòng.

Nhan Hạc Kính thoải mái ngã lưng ra sau, nhớ tới một ít cảnh quay lắt nhắt vừa rồi, nói: "A Dương, nếu cậu là Đới Văn Bách, cậu có muốn được người khác yêu không?"

"Lần trước không phải anh nói hắn không cần tình yêu à?"

Nhan Hạc Kính cúi đầu, suy nghĩ một lúc: "Mỗi người có suy nghĩ khác nhau về tác phẩm, nói cho anh biết suy nghĩ của cậu đi."

"Loại giả thiết này thật nhàm chán.

Tôi là Tông Dương, tôi sẽ không bao giờ là Đới Văn Bách."

"Thật đúng là không có cách nào giao tiếp với cậu mà." Nhan Hạc Kính cười bất lực, kiên quyết không hỏi thêm.

Tông Dương đi thay quần áo, cuối cùng cũng trở lại quần áo ban đầu, cậu thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhan Hạc Kính hỏi Tông Dương đi đâu, có thể đi cùng anh một đoạn không, Tông Dương trả lời nói là muốn đi đến bệnh viện một chuyến.

"Ai bị bệnh." Nhan Hạc Kính hỏi.

"Cha tôi, tái phát động kinh." Tông Dương không cho là đúng, "Uống quá nhiều rượu."

Hôm qua Tông Hi gọi điện tới, nói là Tông Vọng Kiều tái phát động kinh ở ven đường, được xe cứu thương đi đến bệnh viện, nhưng bị té vỡ đầu khi đang trong cơn co giật.

Tông Dương tuy không đến mức thờ ơ, nhưng cũng không để chuyện này ở trong lòng, sinh mệnh của Tông Vọng Kiều rất ngoan cường, uống rượu nhiều như vậy, giống như dòng máu trong người đều là cồn, mặc dù không cống hiến gì cho thế giới này, đối với con cái mà nói thì có thể có hoặc không, thì hắn vẫn sống giống như con sâu.

Tông Vọng Kiều không phải là hạng người có tội ác tày trời, sau khi say rượu chưa từng có hành vi bao lực gia đình, chỉ biết ngủ gà ngủ gật hoặc chửi bới không dứt, rồi để lại một mớ hỗn độn, vì tiền mà mặt dày mày dạn.

Tông Dương không thể nói là hận ông ta, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ Tông Vọng Kiều là cha mình, ông ta sống hay chết, Tông Dương đều không quá coi trọng.

Chỉ là Tông Hi vẫn hy vọng Tông Dương sẽ tới bệnh viện một chuyến, dù sao cũng là người một nhà.

Nhan Hạc Kính vừa mặt xong áo khoác, vừa đẩy cửa đi ra ngoài, Tông Dương đi theo bước chân của anh, trên đường đi chẳng nói được mấy câu.

"Bệnh viện nào?"

"Bệnh viện thành phố."

Khi họ bước ra khỏi cửa của kịch trường, bên ngoài nổi gió lớn, cành cây run rẩy, tuyết trên cành đã hoàn toàn biến mất..