Buổi sáng Tông Dương thường đến đoàn phim luyện tập, nếu có việc thì sẽ không tới, việc này Nhan Hạc Kính đã bàn bạc thống nhất xong xuôi.

Lâu Thụy lúc đầu nhìn thấy Tông Dương, có hơi sửng sốt, bỗng dưng hiểu ra tại sao Nhan Hạc Kính không hài lòng với những diễn viên trước.

Nhưng lúc sau mới biết Tông Dương không phải là diễn viên chuyên nghiệp, chỉ từng diễn qua hai bộ kịch nói không mấy nổi tiếng, đối với diễn xuất cũng không có quá nhiều tâm huyết, Lâu Thụy không khỏi lo lắng, nên bảo Tông Dương thử diễn trước.

Trong lúc thử vai, Nhan Hạc Kính cũng ở đó, tất cả diễn viên khác đều ở đó.

Là một đoạn diễn không quá khó, đa số vì nhân vật độc thoại nội tâm, Tông Dương diễn xong, không một ai lên tiếng, Lâu Thụy hút thuốc, trong làn khói thuốc lộ vẻ hơi trầm tư, quay đầu nhìn Nhan Hạc Kính.

Hỏi anh: "Cảm thấy thế nào?"

Nhan Hạc Kính hình như hơi mơ màng, Lâu Thụy dường như thấy được một điều đó khác biệt trong mắt Nhan Hạc Kính so với những người khác, đó không phải là sự kinh diễm với một đoạn diễn xuất, mà là một tình cảm lờ mờ khó nói đối với người diễn.

"Tôi không biết nên nói như thế nào." Nhan Hạc Kính vẫn luôn nhìn Tông Dương, giống mất đi năng lực biểu đạt ngôn ngữ.

Lâu Thụy nói: "Diễn viên kịch nói yêu cầu cao về kĩ năng diễn xuất, cậu ấy không có kĩ năng" Lâu Thụy dừng một chút, "Nhưng bất ngờ là cậu ta lại biểu hiện rất tốt, là bởi vì rất thích hợp nhân vật này sao?"

Bây giờ trong lòng Nhan Hạc Kính chỉ còn lại dáng vẻ của Tông Dương khi biểu diễn, hơi hơi mấp máy môi, biểu cảm hơi lạnh đạm, những lời nói mà Đới Văn Bách nói với tình nhân của cậu ấy, vậy mà Tông Dương suốt thời gian diễn lại nhìn Nhan Hạc Kính mà nói ra những lời đó.

Anh dường như nhìn thấy được một Tông Dương khác —— một Tông Dương có cảm xúc mãnh liệt với tình yêu.

Số lần mà Nhan Hạc Kính đến chỗ tập ngày một nhiều, khiến cho Lâu Thụy chú ý, cậu ta thắc mắc trước giờ Nhan Hạc Kính không có quá nhiều hứng thú với việc tập kịch, vậy mà sao bây giờ thường xuyên tới như vậy.

Nhan Hạc Kính cảm thấy người làm nghệ thuật thường có EQ không hề thấp chút nào, nhưng mà có lẽ Lâu Thụy là một ngoại lệ, sống gần 40 năm, cũng không thể nhìn thấu nổi một người.

Nhan Hạc Kính chỉ nói rằng gần đây anh rảnh rỗi, trong lòng lại không hiểu tại sao Lâu Thụy không phát hiện ra được anh đến để nhìn Tông Dương.

Một buổi sáng tháng 11 se lạnh, không khí trong đoàn phim dường như cũng hạ một chút theo nhiệt độ ngoài trời, việc tập diễn cho vở kịch cơ bản đã xong rồi, tiếp theo đó là việc đi vào chi tiết, sắp xếp tình tiết, hoàn thiện diễn xuất, đây có lẽ là giai đoạn cực nhọc nhất của diễn viên.

Tông Dương vào giữa chừng, tiến độ bị tụt lại khá nhiều so với những diễn viên khác, còn không có cơ hội tập kịch bản, nhưng vì phần cậu diễn khá ít, nên Lâu Thụy cũng tin tưởng cậu có thể theo kịp, mà Tông Dương là người không thích giao lưu với người khác quá nhiều, nên sẽ không nhờ ai để tham khảo cốt truyện, lúc không diễn thì thường hay ngồi trong góc nhìn các diễn viên khác tập.

Nhưng cậu cũng rất nỗ lực, diễn xuất tiến bộ rất nhiều.

Một hôm Nhan Hạc Kính mua bánh ngọt đem đến đoàn phim, đúng lúc thấy Lâu Thụy đang luyện diễn xuất cho nữ chính.

Bình thường Lâu Thụy dạy cho người khác diễn xuất đều không để ý đến lời nói của chính mình, nên mọi người cũng quen rồi, huống hồ những nhận xét của Lâu Thụy thường rất đúng, có thể diễn được trong một vở kịch nói của cậu ta đã là một cơ hội tốt, cần gì phải để ý đến việc bị mắng hay không.

Nhưng hôm đó Lâu Thụy mắng rất nặng, trong phòng không ai dám thở mạnh, đứng lặng tại chỗ, sợ hãi vô cùng, nữ chính không trang điểm, khóc đến mức mắt vừa sưng vừa đỏ.

Nữ chính là một diễn diễn kịch nói nổi tiếng, từng đạt được rất nhiều giải thưởng, là một người diễn viên cũng là một người làm nghệ thuật.

Lúc Nhan Hạc Kính xem phần dàn dựng kịch bản, thường bị diễn xuất của cô làm mê mẩn, có lẽ đây là nét hấp dẫn thực sự của kịch nói, khác hoàn toàn với các bộ phim.

Một nhân viên trong đoàn nhìn thấy thấy Nhan Hạc Kính, im lặng nhận lấy túi giấy trong tay anh, cuối cùng, nói nhỏ: "Gần đây diễn rất áp lực, đạo diễn yêu cầu rất hà khắc, vì vậy chị Linh rất áp lực, hơn nữa cảm xúc của nhân vật Hỷ Nhi quá phức tạp, quá đau khổ.

Chị ấy diễn đến khàn cả cổ vẫn không diễn ra được cảm xúc của nhân vật."

Anh đồng tình mà lên tiếng, đặt túi giấy lên bàn, chờ Lâu Thụy nói xong, thì đem cho mọi người ăn.

Ai ngờ Lâu Thụy vẫn chưa chịu dừng, bỗng dưng cậu ta đổi hướng, quay qua mắng luôn Tông Dương.

Tông Dương dựa lưng vào tường, nằm không mà cũng dính đạn, cảm thấy hơi khó hiểu, lúc sau Lâu Thụy càng ngày càng nói nhiều, anh cũng mặc kệ luôn, trong tay cầm vài tờ giấy trắng, đứng trong ánh nắng mặt trời cạnh cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Tuy Tông Dương cũng hay bị mắng, Lâu Thụy hay nói Tông Dương diễn kịch thiên về bản năng, nên khó có thể khơi gợi cảm xúc của người xem.

Nhưng Nhan Hạc Kính cũng lần đầu thấy Tông Dương bị mắng thảm như vậy, nghĩ đến Tông Dương lạnh lùng sắc bén vậy mà cũng bị mắng, Nhan Hạc Kính bỗng dưng cảm thấy có chút vui sướng khi người khác gặp nạn.

Nhan Hạc Kính cầm một miếng bánh kem đưa cho nữ chính, để cô ăn một ít đồ ngọt an ủi cảm xúc, cô buồn buồn cảm ơn Nhan Hạc Kính.

Tông Dương bị mắng rất thê thảm, mà lại không có cách nào phản bác, tại Lâu Thụy nói nhanh quá, không cho người khác có cơ hội chen vào, còn Tông Dương thì lại nói chuyện rất chậm rãi.

Lâu Thụy cuối cùng cũng mắng xong, cho mọi người thời gian nghỉ ngơi để họ ăn bánh ngọt mà Nhan Hạc Kính đem tới.

Tông Dương ngồi trên ghế, mang theo tai nghe nghe nhạc, chống một tay lên mặt.

Nhan Hạc Kính đi qua ngồi bên cạnh cậu, Tông Dương ngước mắt nhìn Nhan Hạc Kính, nói: "Hôm nay thầy Nhan đến sớm vậy."

Nhan Hạc Kính hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Chưa ăn." Tông Dương ngửi thấy mùi bơ thơm thoang thoảng trong không khí, hơi nhíu mày, "Anh mua đồ ngọt à."

"Họ thích ăn." Nhan Hạc Kính nói, chỉ vào một cái túi giấy nhỏ trên bàn, "Mang cho cậu đấy."

Nhan Hạc Kính đem một phần ăn sáng riêng cho Tông Dương, là bữa sáng của một nhà hàng nổi tiếng ở gần đây, còn bốc khói nghi ngút.

Lòng bàn tay Tông Dương bị ướt bởi hơi nóng, cậu ngửi được mùi gạch cua thơm ngào ngạt ngập tràn trong mũi, khói trắng bay lên dưới ánh mặt trời, mang theo hơi thở của cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.

Tông Dương trêu ghẹo nói: "Bất công như vậy sao?"

"Vì đem bữa sáng đến cho cậu mà anh phải mua nhiều bánh ngọt cho cả đoàn đấy"

Tông Dương ngơ ngác "A?" một tiếng, trông có vẻ hơi bất ngờ.

Nhan Hạc Kính cười, lên tiếng: "Anh nói giỡn, cậu đúng là không có chút hài hước nào hết"

"Thì tôi thực sự không có khiếu hài hước nào mà" Tông Dương bĩu môi, bắt đầu nhanh chóng ăn sáng, Lâu Thụy cho thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm"

Nhan Hạc Kính chống cằm nhìn Tông Dương ăn, hỏi cậu làm quen kịch bản đến đâu rồi "Cũng được, nhưng mà cũng có mấy chỗ không hiểu lắm."

Anh nhìn mặt của Tông Dương, cậu ăn cái gì cũng chậm rãi không hề hé môi, âm thanh nhai nuốt cũng rất nhỏ, Nhan Hạc Kính nhìn cậu ăn đến đầy vui thích, cảm thấy mình có thể nhìn mãi.

"Đêm nay tới nhà của anh không? Anh có thể cùng cậu thảo luận, dù sao cũng là do anh viết ra mà".

Nói xong, Tông Dương dường như không nhịn được cười, từ sau khi bị mắng, sắc mặt của cậu rốt cuộc mới tốt lên một chút, thoạt nhìn giống như bỏ qua cả thảy gánh nặng trước giờ.

Nhan Hạc Kính hỏi cậu cười cái gì, cậu trả lời: "Tôi thấy anh như đang muốn ám chỉ điều gì khác vậy đó".

"Vậy cậu hiểu theo cách đó cũng được."

"Tôi đang nghĩ dáng vẻ của thầy Nhan hôm đó," Tông Dương lộ ra hàm răng, trông cực kì gian manh, trong bụng toàn nghĩ mấy chuyện xấu xa, "Thật gợi cảm."

Nhan Hạc Kính mím môi, trốn tránh ánh mắt Tông Dương, cảm giác tê dại lan từ cổ lên tận đỉnh đầu, anh nghĩ đến dáng vẻ của chính mình trên giường, chỉ muốn đập đầu vào tường.

"Không cần phải thẹn thùng với tôi đâu." Tông Dương chạm đầu gối vào đùi Nhan Hạc Kính

Nhan Hạc Kính cười cười, che giấu sự ngượng ngùng: "Cậu ăn nhanh lên."

9 giờ tối, Tông Dương đúng hẹn tới nhà Nhan Hạc Kính.

Nhan Hạc Kính ở trong phòng khách đọc sách, mặc một cái áo len màu đen, trông rất ấm áp, hình như anh mới vừa tắm xong, tóc ướt át, nhỏ vài giọt nước.

"Muốn uống gì không?" Nhan Hạc Kính chân trần dẫm lên tấm thảm giữa phòng khách, mu bàn chân bị che đi một phần, anh đứng trước tủ lạnh, xoay người lại hỏi Tông Dương.

Tông Dương vẫn đang nhìn mắt cá chân nhỏ nhắn của Nhan Hạc Kính.

Cậu nghe vậy, nói: "Nước lọc là được rồi".

Nhan Hạc Kính trở lại, bàn chân di chuyển, một chân cong lên trên ghế, chân còn lại chạm đất.

Trong tay anh cầm một lon bia ướp lạnh, nhanh nhẹn kéo mở lon, hỏi: "Không phải cậu nói có chỗ không rõ sao, chỗ nào vậy?"

Sau khi uống một ngụm bia, Nhan Hạc Kính thở ra một tiếng đầy thoải mái, bình tĩnh nhìn Tông Dương.

"Đới Văn Bách thực sự không biết yêu sao?" Tông Dương nằm trên sô pha lớn, đầu óc trống rỗng trong giây lát, thực sự cậu không quan tâm đến tình cảm thực sự của nhân vật, không biết cũng không sao hoặc cũng không cần biết quá rõ ràng, nhưng không hiểu vì sao cậu muốn nghe đáp án của Nhan Hạc Kính.

Có thể yêu nhưng không muốn yêu, hay căn bản là không hề biết yêu là gì.

Trong lòng Tông Dương có một sự xúc động nôn nóng muốn tìm ra đáp án.

"A Dương, cậu cảm thấy tình cảm như thế nào được gọi là yêu?"

"Tôi không biết, tôi chưa từng có loại tình cảm này."

Tông Dương trả lời quá mức kiên định làm Nhan Hạc Kính nhói lên.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, ánh đèn mờ nhạt, một hoàn cảnh thích hợp để suy ngẫm.

Nhan Hạc Kính ở một không gian rộng rãi thoáng đãng thường không suy nghĩ được gì, vì lúc đó anh sẽ nghĩ về quá nhiều điều, nhưng khó hiểu là khi ở trong màn đêm hoặc ở những nơi tối, suy nghĩ trong anh lại bắt đầu thức tỉnh, nảy ra ngập tràn sức sống.

"Một người mà mỗi lần gặp cậu đều thấy hưng phấn, mê luyến thân thể người đó, cảm thấy được sự khoái cảm về thể xác mà người đó mang lại.

Mấy điều này cậu nghĩ có thể định nghĩa là tình yêu không?"

"Hình như không?"

"Đới Văn Bách cũng không, trước nay điều mà cậu ta cần chỉ là khoái cảm về thể xác, đó là điều duy nhất, cậu ta không cần yêu, sẽ không cần trả giá bất kì điều gì."

Nhan Hạc Kính trước giờ cho rằng nói yêu một người quá nhanh thật đáng xấu hổ, đó giống như là một sự coi thường với tình yêu.

Tình yêu chớm nở là sự chồng chất vô hạn của cảm xúc, từ nông đến sâu, dường như mất đi giới hạn trên.

Nó ngọt ngào, đau đớn, và giống như những con sóng, nó có thể đẩy người ta đến bờ biển nhưng cũng có thể kéo người ta lên từ biển lớn.

Nhan Hạc Kính hỏi: "A Dương, tại sao cậu chưa bao giờ có cảm giác của tình yêu?"

Đường nét trên mặt của Tông Dương rất rõ ràng và toát lên vẻ mềm mại.

Cậu dường như đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời, tỏ ra hơi mê mang mà nhìn Nhan Hạc Kính.

Nhan Hạc Kính cảm thấy tuyệt vọng.

Anh biết mình đã nếm được vị ngọt trong lòng Tông Dương, không còn đơn thuần là vì khoái cảm của xác thịt, hay những thỏa mãn nhất thời khi về đêm.

Quan trọng nhất là anh đang cảm nhận được sự đau đớn khi nghe Tông Dương nói, bây giờ đây, anh đang chịu đựng nỗi đau ấy.

Nhan Hạc Kính dường như bắt đầu bị sóng cuốn đi rồi, tình cảm của anh với Tông Dương từ đồng cảm đến tình yêu, tựa như cái một tòa nhà, đã xây kiên cố đến không thể phá vỡ..