Tông Vọng Kiều vừa gặp Thương Mạn đã yêu bà ngay từ ánh nhìn đầu tiên, còn tưởng tượng ra hắn sẽ kết hôn với bà, xây dựng một gia đình hạnh phúc với bà trong tương lai.

Tất cả phụ nữ trên thế giới này chỉ làm nền khi so sánh với bà, trong mắt Tông Vọng Kiều không hề có bất kỳ ai khác ngoài Thương Mạn.

Họ gặp gỡ qua người quen giới thiệu, xem mắt rồi quen nhau, lần đầu tiên họ gặp nhau là ở quán cà phê Thời Thượng đối diện quảng trường, Tông Vọng Kiều mặt một cái áo sơ mi màu xanh nhạt, tóc vuốt một loại sáp có mùi rất thơm, tay đeo đồng hồ bằng vàng.

Trước cửa quán cà phê có một mặt gương có khung vàng đồng, Tông Vọng Kiều nhìn khuôn mặt đẹp trai của mình trong gương đến mức tự bật cười, cảm thấy vô cùng tự đắc, rồi lại nghĩ đến mấy chuyện đào hoa phong lưu ngày trước, lòng tự tin lại càng tăng lên theo cấp số nhân.

Chờ được năm phút, Thương Mạn đã đi đến, bà mặc một cái áo màu tím ngắn tay phối với quần jean ống loe màu xanh nhạt ở phía dưới, mái tóc xoăn dài bồng bềnh được xõa tung, son môi màu đỏ quyến rũ, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn.

Trước đó Tông Vọng Kiều có xem qua ảnh của Thương Mạn, nhưng lúc thấy được người thật, hắn vẫn bị chấn động không hề nhẹ.

Mấy ngày sau đó, ngày nào Tông Vọng Kiều cũng chạy đến chỗ Thương Mạn làm việc để ngắm bà, thỉnh thoảng sẽ tặng cho bà một bó hoa hoặc là đưa bà về nhà.

Một tháng sau, lần đầu tiên hắn được nắm tay bà, tay bà thật mềm, đang là mùa hè nhưng bàn tay bà lành lạnh, Tông Vọng Kiều không bao giờ ngờ được có một ngày, chỉ vì một cái nắm tay thôi mà có thể làm cho hắn thương nhớ đêm ngày như vậy.

Thương Mạn yêu Tông Vọng Kiều vô cùng tự nhiên, lại không thể kiềm chế được mà cứ yêu, có lẽ là vì hắn đẹp trai thật, cũng có thể là mỗi phút mỗi giây hắn đều nói lời ngon tiếng ngọt, đầu óc mê muội, đắm chìm vào tình yêu ngọt ngào, không màng đến sự nghi ngờ của cha mẹ và anh trai, tự tiện đồng ý lời cầu hôn của Tông Vọng Kiều, bà nói rằng bây giờ là thời đại mới rồi, yêu đương là tự do.

Đúng là họ đã trải qua một khoảng thời gian chung sống vô cùng ngọt ngào, Tông Vọng Kiều yêu bà, thương xót bà, tuy rằng đôi lúc có cãi vã, nhưng còn chưa đến một ngày Tông Vọng Kiều đã đến xin Thương Mạn tha thứ, Thương Mạn từng cảm thấy mình là một người vô cùng may mắn.

Sau khi kết hôn một năm, bà mang thai.

Mang thai đến tháng thứ hai, Tông Vọng Kiều bị công ty sa thải, công việc của hắn là do mẹ hắn tìm kiếm quan hệ để có được, nhưng Tông Vọng Kiều cũng không hề chuyên tâm làm việc, một lòng muốn tìm một cơ hội kiếm tiền tốt hơn để có thể cho Thương Mạn và con cái một tương lai tốt đẹp, một cuộc sống sung túc.

Hắn nói hắn muốn đi ra ngoài buôn bán, đòi tiền vốn từ ba mẹ, vay tiền bạn bè, không đủ, hắn bất lực, nhưng cứ mơ mộng nói đủ lời hay ý đẹp—— nào là mua biệt thự, lái xe sang, cho con cái đi học đàn vẽ tranh, tương lai sẽ giáo dục ra những đứa con ưu tú, Thương Mạn nghe vậy đành mở miệng mượn tiền người nhà, chạy đôn chạy đáo khắp nơi cuối cùng cũng gom đủ tiền.

Thương Mạn mang thai đến tháng thứ tư, Tông Vọng Kiều đi theo bạn bè ra ngoài làm ăn buôn bán, Thương Mạn ở nhà một mình, mẹ bà tới chăm sóc bà, trong thời gian mang thai bà gặp những phản ứng thai kỳ vô cùng mãnh liệt, thường ăn không ngon, cứ liên tục nôn mửa, ban đêm mất ngủ, bà còn thấy mẹ mình âm thầm rơi nước mắt vì mình.

Trước ngày dự sinh một tuần, nửa đêm nửa hôm bà bị vỡ nước ối, cơn đau cứ cuồn cuộn dâng lên, cuốn bà vào một cái động không đáy, nghiền nát bà thành mảnh nhỏ, trước khi hôn mê, bà khóc la nắm chặt tay mẹ mình, hỏi chồng mình đang ở đâu, nhưng bà không nghe rõ tiếng mẹ trả lời, bên tai chỉ còn lại tiếng gió vun vút làm lòng người kinh hãi, không bao lâu đã ngửi thấy mùi của thuốc sát trùng, ống tiêm đâm vào cơ thể.

Bà sinh ra một bé gái, đặt tên là Tông Hi, mặc dù đứa nhỏ này làm bà rất đau đớn, làm cho bụng của bà có thêm một vết sẹo, nhưng bà vẫn rất yêu nó, chỉ cần hôn vào đôi tay nhỏ bé hay chóp mũi của con cũng làm cho Thương Mạn rơm rớm nước mắt.

Anh trai và ba mẹ đều đến chăm sóc bà, nhưng Tông Vọng Kiều vẫn không trở về, chỉ trả lời một cuộc gọi duy nhất trong ngày mà bà sinh.

Bà không nghĩ tới rằng quá trình sinh con đã đau đến mức đó rồi, vậy mà sau khi sinh lại càng đau hơn, bà đau đến mức thức trắng đêm, ăn không vô mà bài tiết lại càng khó khăn, đến mức mẹ bà phải dùng tay để giúp, lúc này Thương Mạn bắt đầu hoài nghi, có phải bà cũng không may mắn đến vậy hay không.

Đầy tháng của Tông Hi, Tông Vọng Kiều trở về, đi ra ngoài làm ăn một đồng cũng không kiếm về được, đã vậy còn bị bạn bè lừa hết tiền.

Không có công ăn việc làm, trong nhà lại nhiều thêm một miệng ăn, tiền lương của Thương Mạn kiếm được rất ít, không đủ nuôi sống một nhà ba người, Tông Vọng Kiều chỉ có thể đi phụ giúp cho cửa tiệm nhỏ của ba mình, vừa không sạch sẽ vừa không kiếm được tiền, hắn thường ngồi trên ghế trước cửa tiệm mơ mộng hão huyền.

Tông Vọng Kiều đã từng vọng tưởng hắn sẽ là người kiếm tiền cải thiện cuộc sống của gia đình, không ngờ cuộc đời lại giáng cho hắn một đòn đau đớn, hắn vừa phải trả nợ vừa phải lo cho gia đình, từ đó hắn bắt đầu oán trách vận mệnh bất công, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm lại từ đầu.

Hắn vẫn rất yêu Thương Mạn, cũng rất yêu con gái vừa mới sinh, chỉ là xấu hổ không dám gặp mặt họ, bắt đầu lang thang không có mục đích gì, trốn tránh hiện thực.

Mới đầu hắn mê game, chơi game suốt ngày suốt đêm ở tiệm net, cho đến khi Thương Mạn đẩy xe nôi đến tiệm net tìm hắn, khói thuốc lượn lờ, tiếng bạn bè nhạo báng hắn, nói rằng vợ hắn quản hắn quá nghiêm, hắn vô cùng bực bội, trên đường về nhà chửi Thương Mạn ầm cả lên, lần này không hề giống với những lần cãi nhau trước đó, Tông Vọng Kiều không hề chủ động xin lỗi.

Vợ chồng chung sống với nhau, không có lời ngon tiếng ngọt và lời xin lỗi, chỉ còn khắc khẩu và im lặng.

Tông Vọng Kiều không đến tiệm net nữa, hắn dần nhận ra game không thể làm cho hắn thoát khỏi hiện thực, hắn phát hiện ra một thứ khác—— cồn.

Say rượu làm cho hắn có cảm giác mình được siêu thoát, linh hồn của hắn như được tách khỏi cơ thể, chậm rãi bay lượn trên không trung, hắn không cần phải nghĩ ngợi gì cả, cũng chẳng phải làm gì, cũng không cần nhìn gương mặt bi thương nhợt nhạt của Thương Mạn, lại càng chẳng phải nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Tông Hi.

Ngày đầu là một ly, ngày sau là hai ly, một chai, rồi hai chai, hắn không ngừng thách thức giới hạn chịu đựng cồn của chính mình, thời gian say rượu ngày càng dài ra, hắn cảm thấy sau khi say rượu xong, hắn cảm giác được tương lai tốt đẹp trong ảo tưởng đang tồn tại.

Vài năm sau hắn có thêm một đứa con trai nữa tên là Tông Dương.

Vui sướng chỉ kéo dài trong vài giờ đồng hồ, hắn lại bắt đầu uống rượu, nghĩ đến tương lai u ám và nỗi âu sầu về con cái.

Lúc đầu Tông Vọng Kiều không hề phát hiện ra tinh thần của Thương Mạn có gì không ổn, cho đến khi bà bắt đầu 48 giờ liền không ngủ, ôm Tông Dương chuẩn bị nhảy xuống từ lầu sáu.

Bà cũng chẳng còn xinh đẹp như lần đầu gặp mặt, đôi môi và làn da tái nhợt, chẳng hề trang điểm chút nào, đầu tóc rối tung như cỏ khô.

Nhưng chuyện này không có liên quan gì cả, Tông Vọng Kiều yêu Thương Mạn, cho dù hắn biết tinh thần của bà không bình thường, già đi từng ngày, thì hắn vẫn yêu bà.

Hắn vừa say rượu vừa chăm sóc cho Thương Mạn, lúc tỉnh táo thì còn có kiên nhẫn, lúc uống rượu say liền bắt đầu chửi bậy.

Tông Vọng Kiều chưa từng nghĩ đến chuyện kiêng rượu, cũng không nghĩ đến chuyện để Thương Mạn rời khỏi hắn để trị liệu, xảy ra sự cố như vậy, hắn thậm chí còn không nói với người nhà của Thương Mạn.

Năm mà mẹ Thương Mạn mất, lần đầu tiên bà bỏ nhà đi, Tông Vọng Kiều cảm thấy khó chấp nhận, vì vậy hắn lại chọn cách cũ để trốn tránh là uống rượu, hắn dần dần ít về nhà hơn, ngắn thì một ngày mà dài thì một tháng.

Lúc đó Tông Dương mới chín tuổi, Tông Hi bắt đầu học cách chăm sóc chính mình và em trai, họ thấy được tinh thần của Tông Vọng Kiều ngày một kém đi, giống như một vết thương đã mưng mủ không thể lành lại được.

"A Dương."

Tông Dương nghe thấy giọng nói của Nhan Hạc Kính, mở mắt ra, rất lâu rồi cậu không mơ thấy những việc này, nhất thời cảm thấy hốt hoảng.

Nhan Hạc Kính nói: "Đến bệnh viện rồi."

Tông Dương đi vào khu giường bệnh nội trú, lên lầu ba, tìm phòng bệnh của Tông Vọng Kiều.

Sàn nhà hành lang sạch đến mức phát sáng, làm cho người ta choáng váng, có mấy người bệnh nhân đẩy bình truyền dịch đi ra đi vào.

Trước giờ Tông Dương luôn có ký ức chán ghét bệnh viện, cậu nghĩ đến những ký ức mơ hồ khi còn nhỏ, những mảnh vỡ, máu và cả những tiếng la hét ghê người.

Tông Vọng Kiều nằm trong phòng bệnh xem TV, giường kế bên đều là những người lớn tuổi, phòng bệnh rất nhỏ, không khí rất ngột ngạt.

TV đang phát tin tức, Tông Vọng Kiều cắn quả táo một miếng, cắn mạnh quả táo bằng hàm răng đã ám khói vàng xỉ, nước táo bay tứ tung, miệng phát ra tiếng nhai nhóp nhép rất lớn.

Tông Hi ngồi bên cạnh, mặt không cảm xúc đọc quyển tạp chí đang đặt trên đùi.

Tông Dương đi đến trước giường, gọi một tiếng: "Chị."

Tông Hi ngẩng đầu nhìn sang cậu, nở một nụ cười mệt mỏi với cậu: "Tới rồi sao?"

"A Dương, không nghĩ đến mày cũng chịu đến thăm ba đấy à, đúng là có hiếu mà." gương mặt của Tông Vọng Kiều toàn là da chết xếp chồng lên nhau, hắn cười một cái.

Tông Dương trào phúng nhìn Tông Vọng Kiều: "Còn chưa chết nữa sao, tính ra số ông cũng may mắn."

Tông Vọng Kiều không hề tức giận chút nào, vứt lõi táo đi, hai tay đặt ở sau đầu, sảng khoái nằm xuống, nhìn thẳng vào Tông Dương đánh giá: "Lâu rồi không nhìn thật kĩ A Dương của chúng ta," hắn nói, "A Dương càng lớn càng giống mẹ."

Tông Dương sầm mặt, không hề nhìn Tông Vọng Kiều nữa, cứ coi như giữa hai người họ không cần phải giao tiếp thêm gì nữa, nói với Tông Hi: "Em đi trước đây."

Tông Hi gật đầu, buông tạp chí xuống, nói: "Chị cũng định đi, đi chung đi."

Họ không màng đến tiếng mắng mỏ hay oán giận của Tông Vọng Kiều, đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

Đi ra đến cửa lớn của bệnh viện, Tông Dương vẫn không nhịn được mà nói: "Chị, lần sau chị không cần phải đến chăm sóc ông ta nữa đâu."

Tông Hi trả lời: "Chỉ lần này thôi, chị cũng không đến nữa đâu," cô thở dài, "Nhìn ông ta như vậy, cũng có chút đáng thương."

"Đáng thương?" Tông Dương cười lạnh, "Lúc chúng ta đói bụng đến chết ông ta cũng chưa thấy chúng ta đáng thương bao giờ."

Tông Hi không nói lời nào, cằm của cô bị khăn quàng cổ che mất, mùa đông đến cô luôn mặc rất nhiều đồ, vì vậy tốc độ đi có hơi chậm hơn một chút, Tông Dương cũng đi chậm lại để chờ cô.

"Gần đây chị hay nghe Tiểu Dật nhắc đến thầy Nhan suốt, hình như nó thích thầy Nhan lắm?"

"Tông Dật thích đọc sách, lại thích viết văn, chắc có lẽ vì vậy nên nó mới muốn gần gũi với Nhan Hạc Kính." Tông Dương chậm rãi trả lời, tâm tình dịu đi chút ít.

"Mỗi lần chị nhắc tới cậu ấy thì mới thấy tâm trạng của em thả lỏng đó nha." Tông Hi cười khúc khích nhìn Tông Dương, "Rõ ràng là lúc nãy mặt em còn hầm hầm vì Tông Vọng Kiều, vậy mà mới vừa nhắc đến thầy Nhan là thấy em sắp cười đến nơi rồi."

Tông Dương ngẩn người, Tông Hi nhân cơ hội quàng tay Tông Dương hỏi: "Em rất thích cậu ấy? Đúng không?"

"Người như anh ấy, rất khó để người khác không thích."

"Nói cũng đúng, đẹp trai, giáo dục tốt, là người trí thức, còn có..." Tông Hi suy tư, còn định suy nghĩ để ca ngợi thêm.

"Cao đến mức không thể với tới...!Đúng không?" Tông Dương đột nhiên chần chờ, giống như không biết nên nói gì thêm nữa.

Tông Hi nói: "A Dương, từ nhỏ đến lớn lúc nào em cũng kiềm chế cảm xúc của mình hết, em sợ sẽ biến thành mẹ sao?"

Tông Dương cúi đầu, không nói lời nào, nhớ đến những chuyện vụn vặt nào đó, lại nhớ đến lời Tông Vọng Kiều nói.

"Em sẽ không như vậy đâu! Có đôi lúc phải nên buông tha cho bản thân để theo đuổi điều mình muốn, không phải là em hay nói như vậy với chị sao?"

Tông Dương nghĩ, rốt cuộc là cậu muốn theo đuổi cái gì? Từ trước đến nay cậu luôn có khát vọng có một cuộc sống bình lặng, dường như chưa từng nghĩ đến chuyện có lúc bản thân sẽ muốn có được một ai đó.

Cậu chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không cần biến thành Tông Vọng Kiều hay Thương Mạn, cậu không ngừng chạy trốn khỏi bóng ma của gia đình, thoát khỏi những lời nói rằng cậu càng ngày càng giống Thương Mạn.

Chuyện đó quá nặng nề, Tông Dương không muốn nghĩ đến thêm nữa.

"Đúng rồi, tuần sau có một vở kịch nói, chị có muốn đến xem không?"

Tông Hi trợn tròn mắt: "Em đi diễn kịch nói lúc nào đấy?"

Tông Dương cười khẽ: "Chỉ là giúp người khác một chút thôi.".