“Nô tài chết tiệt.” Nhưng không ngờ lúc này Quân Khanh Vũ lại lãnh đạm lên tiếng, long nhan giận dữ, “Ở đây dù sao cũng là tẩm điện Thục phi, một nô tài như ngươi mà cũng có thể làm loạn lục soát sao? Trẫm xem ngươi càng già càng hồ đồ, cái đầu hẳn muốn dọn nhà đi.”

 

Cung nữ kia vừa nghe, sợ đến run run quỳ trên mặt đất, “Hoàng thượng tha mạng, tha mạng.”

 

Hữu Danh mắt sắc, tiến lên cầm tờ giấy trong tay cung nữ, trình lên Quân Khanh Vũ.

 

Lời Mai tiểu thư đã nói, nhất định sẽ ghi nhớ.

 

Quân Khanh Vũ nhìn ai chữ ở giữa bị bút vẽ loạn che giấu, bất động thanh sắc thu lại, ánh mắt thâm trầm nhìn A Cửu.

 

“Hoàng thượng, thần thiếp thấy chuyện này hình như có điều không ổn. Thục phi lấy khăn lụa giả đưa tới chỗ Thái hậu, hẳn trong lòng có quỷ ý, muốn che giấu. Thần thiếp nghĩ nên sai đám cung nữ nghiệm thân…”

 

“Quý phi.” Quân Khanh Vũ nhẹ kêu một tiếng, tử đồng lạnh lùng, “Trẫm tự có định đoạt.”

 

“Dạ.” Mạc Hải Đường yên lặng từ trên người hắn đứng lên, sau đó lui về một bên, trên mặt có chút kính nể.

 

“Hữu Danh, truyền khẩu dụ của trẫm, Thục phi hôm nay không tuân thủ quy củ trong cung, chưa hướng Quý phi thỉnh an hành lễ, đã vậy còn quấy nhiễu giá xe, đối với cung nhân động tay, có nhục phụ đức. Trẫm hôm nay đem Mai Thục phi phế bỏ, chung thân chết già trong cung, những người khác nếu không có thánh chỉ, không thể ra vào cung này, kháng lệnh trảm.”

 

Nói xong, Quân Khanh Vũ không quay đầu lại một mình đi ra Mai Ẩn điện, lưu lại một đám người mờ mịt đứng yên ở chỗ cũ không biết phải làm sao.

 

Một đêm làm Thục phi, ngày kế tiếp mất hết toàn bộ.

 

Mai Tư Noãn nàng hôm qua được sắc phong trên đại điện, cũng bởi vì hai chữ “Xấu phi” mà vang danh đế đô, vang danh Quân quốc.

 

Hôm nay, Mai Tư Noãn nàng lại bay qua đế quốc, bởi vì tin “phế bỏ sau một đêm, tống giam lãnh cung”!

 

Lát sau, Mạc Hải Đường có chút không cam lòng mang theo cung nhân ra ngoài.

 

“Tiểu thư… Tiểu thư.” Thu Mặc quỳ trên mặt đất, ôm thật chặt A Cửu, “Đều là Thu Mặc không tốt, là Thu Mặc liên lụy người.”

 

“Thu Mặc, đây là chuyện tốt.” A Cửu cười cười.

 

“Đúng vậy, Thu Mặc, đây là chuyện tốt.” Cảnh Nhất Bích như trước không dời đi, ánh mắt nhìn về phía A Cửu, “Thục phi, hoàng thượng làm như vậy, có lẽ vì muốn bảo vệ ngươi.”

 

“Bảo vệ ta?” Sao có thể bảo vệ nàng chứ, chính là dày vò nàng thì đúng hơn.

 

“Nếu khăn lụa kia đưa đến tay Thái hậu, mặc kệ là thật hay giả, sợ rằng đều bất lợi với Thục phi.” Cảnh Nhất Bích mỉm cười, nhìn nhìn Mai Ẩn điện vốn thê lạnh, “Có đôi khi lãnh cung ngược lại lại là chỗ an toàn nhất. Chỉ là có chút tịch mịch.”

 

Hậu cung ba năm, không người có con nối dõi, nếu như khăn thêu long phượng mang máu kia là thật, A Cửu sẽ phải chết oan uổng.

 

Nếu như là giả , Thái hậu tất nhiên sẽ truy cứu nàng tội khi quân, chỉ sợ liên lụy tới cả nhà.

 

Thế nhưng… Nếu như đối với một người đã bị tống vào lãnh cung, ai còn muốn truy cứu?

 

Quân Khanh Vũ lúc trước làm khăn dính máu để khiến cho hậu cung đố kỵ, nhưng vì sao trái lại bây giờ còn giúp nàng? Nếu như đã giúp nàng, vì sao lại có loại ánh mắt này, giống như muốn đem nàng đưa vào chỗ chết?

 

“Bích công tử, thần thiếp cả gan hỏi một vấn đề. Lạc nhi sủng vật kia… Rốt cuộc là?”

 

“Hai năm trước, cũng từng có một Tương Thục phi minh diễm thiên hạ tiến cung, rất được hoàng thượng yêu thích. Nhưng nữ tử kia mới vào cung được ba tháng liền chết bất đắc kỳ tử. Hoàng thượng từng bởi vì người đó mà nằm giường một tháng. Còn nữ kia tử tử chỉ để lại một khuyển sủng cùng mang vào cung, Lạc nhi.”