Tả Khuynh là hộ vệ nhất phẩm, luôn luôn bảo vệ hoàng thượng, mà lúc này lại ôm con cẩu Lạc nhi kia ly khai.

 

Lúc đội ngũ xe ngựa hướng tẩm cung của nàng mà đi, A Cửu trong lòng thực sự nghi ngờ. Con chó này hẳn không đơn giản đi, vì sao không đặt tên luôn là Quân Khanh Vũ.

 

“Thục phi.” Mọi người đều đã đi, duy chỉ có Cảnh Nhất Bích vẫn đứng bên người nàng.

 

“Cám ơn Bích công tử.”

 

“Mặt của ngươi, này.” Cảnh Nhất Bích từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho A Cửu, “Lau đi.”

 

Nàng lúc này mới nhớ tới, vừa rồi khi bị Mạc Hải Đường đánh, móng tay nàng ta đã cào xước mặt nàng. Lúc này hẳn trông rất xấu.

 

“Cám ơn.”

 

A Cửu cúi đầu liếc mắt nhìn khăn tay màu trắng, bên trên có thêu một đóa hoa lan.

 

Nhưng mà nàng không nhận, chỉ xoay người bỏ đi.

 

Không phải là không muốn, mà là không muốn liên lụy hắn. Vì thế từ lúc hắn đến, giải vây giúp nàng cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn qua hắn một cái.

 

Thu Mặc cởi áo khoác của mình khoác lên cho A Cửu, đỡ nàng tựa băng thân chậm rãi trở lại tẩm cung.

 

Dọc theo đường có bao nhiêu người xem, đều che miệng khẽ cười bỏ đi, thậm chí A Cửu còn nhìn thấy Thôi Bích Ảnh.

 

Khi nàng về tới tẩm cung của mình, Quân Khanh Vũ cùng Mạc Hải Đường đã ngồi trên ghế chờ.

 

“Ngươi hôm nay phạm sai lầm không phải nhỏ, dám quấy nhiễu xe Hải Đường. Giờ rót chén trà xin lỗi đi. Hải Đường chắc sẽ không truy cứu.”

 

Quân Khanh Vũ liếc mắt nhìn A Cửu, thần sắc nàng lại lần nữa khôi phục lặng lẽ, tựa hồ sợ hãi chưa bao giờ từng xuất hiện.

 

“Hoàng thượng, kỳ thực chuyện này cũng không phải hoàn toàn do lỗi Thục phi.” Mạc Hải đường nói tiếp, “Bởi hôm qua sắc phong, thần thiếp cũng chưa được thấy nàng. Hôm nay chúng muội muội đến thỉnh an, lại không nhìn thấy Thục phi. Thần thiếp nghe nói Mai thục phi thân thể không tốt, liền dẫn Lạc nhi đến xem. Bất quá… Sao hoàng thượng lại không nhận ra?”

 

Đây đang là tẩm cung A Cửu. Nhưng Mạc Hải Đường kia lại không chút nào tị hiềm dựa vào trong lòng Quân Khanh Vũ ngồi, cười tươi như hoa.

 

“Hôm qua trời tối, trẫm qua đây chỉ một lát, làm sao có thể đối với loại tư sắc nữ nhân này nhung nhớ.” Tựa hồ khi nhắc tới hai chữ Lạc nhi, Quân Khanh Vũ trả lời có chút không yên lòng.

 

“Hoàng thượng?” Mạc Hải Đường cả kinh, “Người hôm qua chỉ đến một lát sao, kia… Kia hôm nay đưa qua khăn thêu long phượng…”

 

Lúc này, Quân Khanh Vũ cùng A Cửu hai người đều là kinh ngạc, không nghĩ đến Mạc Hải Đường đột nhiên níu chặt không buông.

 

A Cửu nhất thời sáng tỏ, Mạc Hải Đường làm như vậy là nhằm vào nàng, chỉ sợ cũng vì khăn tay có máu. Không phải đây chính là mục đích của Quân Khanh Vũ sao?

 

“Trẫm đối với loại nữ nhân này căn bản không hề có hứng thú, thế nào sẽ cùng nàng.”

 

Mạc Hải Đường trong mắt có ý thoải mái cười, “Thục phi vì sao đưa khăn lụa như thế?”

 

Vừa lúc đó, một cung nữ đột nhiên chạy vào trong nội điện A Cửu, trên tay cầm một tờ giấy “Nương nương, nơi này có một phong thư.”

 

Tất cả mọi người trong điện, Cảnh Nhất Bích, A Cửu, Thu Mặc, bao gồm Quân Khanh Vũ thần sắc đều trắng bệch.

 

Tờ giấy kia, chính là của Cảnh Nhất Bích viết cho A Cửu!

 

Lúc này lấy ra, nàng cùng Cảnh Nhất Bích như thế nào thoát được can hệ?!