Giữa tuyết gió, có một người che dù mà đến, một thân đạm y lục sam cùng tuyết sắc áo choàng, không có bất kỳ trang sức nào, nhưng lại không che giấu được sự tao nhã.

 

Thậm chí Mạc Hải Đường mang vẻ đẹp đường hoàng kia còn hơi đỏ mặt. Bất quá con ngươi màu lam nhạt lại thoáng vẻ u buồn.

 

Cảnh Nhất Bích chậm rãi đi tới trước người Quân Khanh Vũ, tới gần A Cửu, ô trong tay vừa vặn ở đỉnh đầu nàng, vì nàng che chắn đại tuyết.

 

“Thục phi, người đây là…” Đến gần thấy rõ nàng vết máu trên mặt nàng, Cảnh Nhất Bích tròng mắt lam sắc lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó nhìn hai thị vệ, “Thục phi phạm vào chuyện gì, tại sao lại bị hai đại nội thị vệ giam lại.”

 

“Bích công tử. Ngươi có biết nữ nhân này giết chết Lạc nhi không.” Mạc Hải Đường cười lạnh một tiếng.

 

Cảnh Nhất Bích nhìn qua thi thể cẩu băng, con ngươi sắc buồn chỉ chốc lát, “Thục phi nương nương tính cách ôn hòa, sợ rằng trong này có hiểu lầm.”

 

Quân Khanh Vũ khóe môi câu ra nụ cười, tử đồng thâm ý nhìn A Cửu, “Thục phi, quả nhiên là ngươi a. Không ngờ ngươi thật đúng “Thâm tàng bất lộ”, trách không được ngay từ đầu trẫm nhận không ra.” Nàng nói với hắn không biết làm thơ, kia vừa rồi là cái gì?

 

‘Duyên chưa hết, duyên sẽ lại tới.’

 

Nhưng hắn vẫn không cho nàng đứng dậy, mặc dù đã nhìn thấy nàng đông lạnh đến mất sắc.

 

“Xem ra mới vừa rồi là có hiểu lầm. Hoàng thượng, bên ngoài gió tuyết lớn, nghe nói Mai Thục phi có hàn tật, chẳng bằng trước để nàng hồi cung.” Cảnh Nhất Bích lo lắng liếc mắt nhìn A Cửu.

 

“Cũng được. Thục phi, thi thể Lạc nhi bị ngươi đá vào trong ao, vậy phiền ngươi trước đem nó lên đây.”

 

Lời vừa nói xong, Thu Mặc liền biết hoàng thượng không tính buông tha A Cửu. Biết rõ nàng có hàn tật, còn sai nàng đến ao kết băng.

 

“Hoàng thượng. Nữ tỳ đi lấy dùm.” Thu Mặc vội vàng dập đầu, nhưng không ngờ khiến cho hồ cửu lò sưởi trong áo vô ý bị rơi ra.

 

Ở trong tuyết lăn một vòng, hồ cừu lò sưởi tay phịch một tiếng rơi vào trong ao.

 

“A?” A Cửu tính toán tránh thoát đại nội thị vệ để nắm lấy, nhưng mà hồ cừu đã không còn.

 

Trong mắt lướt lên một tia bi thương, nàng giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, thậm chí chưa kịp lau đi vết máu tươi, liền hướng bên hồ lung lay đi đến, “Ta đi lấy.”

 

Nhưng mà tới bên hồ… Nhìn khối băng di động cùng hồ nước sâu thẳm kia, A Cửu tựa hồ muốn né tránh, trên mặt lộ ra vô cùng thống khổ cùng sợ hãi.

 

Bàn tay nam nhân dơ bẩn, nụ cười nhe răng buồn nôn… Tiếng nàng thét chói tai… Tiếng Thập Nhất khóc…

 

Đến cuối cùng thì bị ném vào trong nước sông kết băng…

 

Quân Khanh Vũ đứng ở trên cầu nhìn nữ tử kia. Sắc mặt nàng trắng bệch, một thân bạch y, suy yếu tựa hồ muốn dung nhập trong tuyết, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.

 

Bất quá đây là lần đầu tiên ở trong mắt nàng thấy được sợ hãi cùng hoảng loạn. Thậm chí khi hắn nói muốn xử tử nàng, nàng cũng như trước không thay đổi sắc mặt, không một tia ý sợ hãi.

 

Một thân ảnh màu trắng xẹt qua rồi nhẹ nhàng xoay tròn trở về.

 

Cảnh Nhất Bích thu hồi thi thể Lạc nhi, đưa cho Tả Khuynh bên cạnh, sau đó nói, “Hoàng thượng, tuyết này trong chốc lát sợ rằng không dừng được.”

 

“Ở đây cách cung Thục phi muội muội cũng gần đây, chẳng bằng chúng ta vào trong đó đi.” Mạc Hải Đường liếc mắt nhìn Cảnh Nhất Bích, đáy mắt có một tia nghiêm nghị.