Bầu trời đêm nay không trăng không sao, hoàn toàn đắm chìm trong màn đêm tăm tối. Không gian yên ắng kèm với tiếng gió thổi rì rào se se lạnh, càng hoà mình với màn đêm ấy càng khiến con người ta cảm thấy bản thân cô đơn đến tột cùng.

Linh Chi ngồi một mình ở hàng ghế chờ. Xung quanh đông đúc, nhộn nhịp nhưng chỉ riêng cô là mang cả một nỗi buồn nặng trĩu. Ba năm qua tình cảm chưa đủ lớn để Hồ Hiên Triệt đáng lưu tâm hay sao? Lúc nào cô cũng nghĩ về anh ấy, những thứ nhỏ nhặt nhất đều dành hết cho anh vậy mà bây giờ tất cả đều tan biến như bọt biển. Đương nhiên không bao giờ Linh Chi chấp nhận yêu Kelvin nhưng anh ta chính là bàn đạp tạm thời để cô quay lại đường đua khốc liệt trước mắt. Biết rằng Hiên Triệt vì nhìn thấy hình ảnh ấy mà quyết định chia tay nhưng cô không tin rằng trong lòng anh lại dễ dàng buông bỏ như vậy. Một chút thôi, đến khi nào công việc ổn định thì cô sẽ quay về nói với anh một lời xin lỗi. Hiên Triệt nói đúng! Cô đã quá hồ đồ khi ghen tuông với một đứa trẻ. Người đàn ông này chỉ lo nghĩ cho Tĩnh Hy thôi, vài năm nữa qua đi, mong rằng anh sẽ chấp nhận cô thêm một lần nữa.

* Ting *

" Sắp đến giờ bay rồi, anh thật sự không muốn nói một lời nào với em sao? "

Ném điện thoại xuống giường, Hồ Hiên Triệt bước ra ban công với tâm trạng rối bời. Ánh mắt ngước nhìn chiếc thảm đen tuyền không lối thoát ở trên cao, mọi thứ tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng xào xạc rõ mồn một của những tán cây đang nô đùa cùng gió. Bầu trời đêm nay cứ như cõi lòng của anh bấy giờ vậy, đen tối, sâu thẳm và vô cùng khó lường. Có lẽ bản thân mình vẫn chưa đủ tốt, chưa đủ rộng lượng để vờ như không thấy những gì đang diễn ra trước mắt. Biết rằng Linh Chi có yêu thì mới có ghen nhưng anh không nghĩ được cô ấy lại có thể ghen tuông với đứa cháu mà anh đã nuôi dưỡng từ nhỏ. Anh thừa nhận suốt ba năm qua đã có không ít lần khiến cô đau lòng chỉ vì bản thân quá lo lắng cho Tĩnh Hy. Mỗi lần con bé gặp chuyện là anh không thể nào kiềm chế được mình. Tuy nhiên tất cả mọi thứ anh đều nhịn nhục, cố gắng vun vén tất cả mọi thứ, cô muốn bất kỳ thứ gì cũng hết mực chiều chuộng thế mà ngày hôm nay nhìn thấy cái khoác tay thân mật với gã Kelvin đó, nó như cái tát đau điếng giáng thẳng vào mặt anh vậy. Cả chuyện tìm người chăm sóc cho Tĩnh Hy, Linh Chi thừa biết anh chẳng thể nào làm như vậy. Con bé tuy ăn uống rất dễ, thứ gì cũng muốn ăn nhưng dạ dày lại không cho phép. Đến cả bản thân anh hiểu rõ vậy mà lắm lúc cũng làm bệnh cũ của con bé bị tái phát. Chính tay mình chăm lo còn chưa an tâm, thử hỏi anh làm sao tin tưởng được người ngoài xa lạ. Cô ấy không chấp nhận chính là không hiểu được anh, đã không hiểu nhau thì chuyện đổ vỡ sẽ khó tránh sau này. Hồ Hiên Triệt không muốn con cái của mình sẽ có số phận như Tĩnh Hy. Cha mẹ chia tay, con nhỏ thì không nơi nương tựa. Cứ để cô ấy rời đi, đến khi hoàn toàn bình tĩnh để suy nghĩ thì lúc đó sẽ nhận ra được những gì anh làm cho đến ngày hôm nay là vì điều gì.

Cả người co ro ngồi trên giường, Hồ Tĩnh Hy tựa cằm lên gối, ánh mắt nặng trĩu ngước nhìn bầu trời đêm tối tăm. Rốt cuộc thì cha mẹ của cô là ai? Tại sao họ lại bỏ mặc, không quan tâm đến cô trong suốt mười lăm năm qua? Từ nhỏ đến lớn Tĩnh Hy luôn ở bên cạnh Hồ Hiên Triệt, không rời khỏi người chú của mình dù chỉ là nửa bước. Lúc nào nhìn bạn bè được cha mẹ đưa đi học, được cùng gia đình đi chơi đây đó mà cô không khỏi chạnh lòng. Có phải là do cô xui xẻo nên mới bị ruồng bỏ như thế không?

Bàn tay đưa lên lau nhẹ khoé mắt ngăn lại dòng lệ sắp tràn mi. Trong mắt Hồ Tĩnh Hy lúc này chỉ còn lại hình ảnh của Hồ Hiên Triệt cùng với nụ cười ôn nhu đang không ngừng ẩn hiện trên bầu trời đêm. Anh là người đàn ông duy nhất khiến cô cảm thấy bản thân thật sự an toàn khi ở bên cạnh. Cũng không có một ai chứng minh cho cô thấy được họ hơn anh ấy dù chỉ là một điểm nhỏ nhoi. Người chú này trong mắt Tĩnh Hy rất hoàn hảo, mọi thứ xuất phát từ anh đều rất nhẹ nhàng, từ tốn. Ngay cả Hồ Hiên Triệt cũng là người trầm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo hơn những người đàn ông sốc nổi ở ngoài kia. Mỗi lần nghĩ đến anh là cô luôn cảm thấy ấm lòng. Cũng chỉ khi nhắc đến người đàn ông ấy thì Tĩnh Hy mới có thể tươi cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Cho dù sau khi trưởng thành không còn được bên cạnh Hiên Triệt, cô vẫn mãi luôn dõi theo và cầu mong anh sẽ có được một cuộc sống ấm no, hạnh phúc với gia đình nhỏ của riêng mình.

Bỗng nhiên trên trời cao xuất hiện chiếc máy bay đang dần lướt ngang. Hồ Hiên Triệt đưa mắt nhìn đồng hồ rồi dứt khoát quay lưng đi vào trong. Không có gì để luyến tiếc. Anh có thể chiều chuộng, dễ dãi cho cô ấy bất kỳ chuyện gì nhưng việc quay lại giới thời trang thì không. Từ đây về sau cái tên Linh Chi chỉ còn là hoài niệm, tương lai sau này sẽ mãi mãi không vương vấn một chút gì về cô ấy nữa đâu.

Đằng nào cũng không ngủ được, thôi thì đi sang thư phòng một chút để tâm trạng có thể ổn thỏa hơn. Hồ Hiên Triệt mở cửa phòng, vừa ngước mắt lên thì anh nhìn thấy Tĩnh Hy cũng vừa bước ra. Cho hai tay thong dong vào túi, anh trầm giọng.

- Con chưa ngủ sao?

- Con...con không ngủ được.

Tĩnh Hy vụng về lau khoé mắt, chất giọng như nghẹn ứ ở cổ họng, hai bàn tay cũng siết chặt vạt áo. Thấy dáng vẻ của Tĩnh Hy chỉ khiến trong lòng anh càng dâng lên cảm giác xót xa. Đáng ra người bạn thân của anh vẫn có thể ở đây chứng kiến từng ngày từng khắc con bé đã và đang trưởng thành như thế nào.

Bàn tay to lớn đưa lên xoa đầu Tĩnh Hy, ánh mắt của Hồ Hiên Triệt dù có dịu dàng đến đâu thì cũng không giấu được những tia sầu muộn.

- Đừng khóc! Sau này sẽ có người sẵn sàng trở thành điểm tựa để bù đắp lại những gì con đã từng chịu đựng trước đây.

...

- Ba năm sau -

* Lộp bộp, lộp bộp *

- Nhanh chân lên! Mau đưa cô bé vào phòng cấp cứu.

Băng ca vừa được mang từ trên xe cấp cứu xuống thì lập tức được bác sĩ và y tá đưa ngay về khu vực cấp cứu. Hồ Tĩnh Hy nằm trên băng ca ôm lấy bụng một cách đau đớn, khoé môi còn rỉ chút ít máu đỏ tươi. Cách đây nửa tiếng trước, đang trong giờ học nhưng Tĩnh Hy cảm thấy bụng cứ đau âm ỉ, thân nhiệt cũng nóng hơn lạ thường. Vì cơn đau nên chỉ thấy mờ mờ chữ viết trên bảng nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng để học cho xong tiết cuối cùng của buổi sáng hôm nay, tuy nhiên chỉ tầm năm phút sau thì cô đã nôn ra máu, ngất xỉu tại bàn học.

Lúc bấy giờ Tĩnh Hy không còn thấy được gì nữa. Hai mắt mệt mỏi không thể mở to, trông thấy thứ gì cũng mờ mờ ảo ảo rất khó chịu. Cơn sốt không ngừng hành hạ toàn thân khiến nơi nào cũng đau mỏi, đầu thì nhức nhối không thể suy nghĩ được điều gì. Cắn chặt môi dưới chịu đựng, hai dòng lệ của cô chợt lăn dài từ khoé mắt. Những lúc như thế này Tĩnh Hy luôn nhớ đến Hồ Hiên Triệt, chỉ cần có anh ấy ở đây thì bản thân sẽ không lo sợ bất kỳ chuyện gì cả. Mong rằng đến khi mở mắt sẽ được thấy anh ấy ở bên cạnh. Ngoài Hiên Triệt ra thì cô không biết phải dựa dẫm vào bất kỳ ai.

- Nạn nhân bị xuất huyết dạ dày nặng và nôn ra máu, hiện tại đang bị sốt với nhiệt độ lên đến bốn mươi độ C.

- Máu nhiều quá! Chuẩn bị phẫu thuật gấp.

- Chú...chú Triệt...

Hồ Tĩnh Hy mấp máy đôi môi tái nhợt, nhìn thấy những bóng xanh đang lượn lờ trước mặt mình nhưng toàn thân đều cứng nhắc, không thể cử động được dù có cố gắng đến thế nào. Cho đến khi có người đưa mask gây mê vào mặt thì cô đã không còn biết được gì cả, mọi thứ đều chìm vào màn đêm tối tăm. Hồ Tĩnh Hy nằm đấy, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.

Vừa nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm là Hồ Hiên Triệt lập tức hoãn ngay cuộc họp nội bộ sắp diễn ra vào đầu giờ chiều rồi vội vàng lao đến bệnh viện trung tâm thành phố. Không khi nào trong lòng không khỏi bồn chồn, lo lắng. Từng giây từng phút trôi qua anh cứ như đang ngồi trên đống lửa. Dù cho có dùng bao nhiêu thuốc, thực đơn nghiêm ngặt đến đâu thì Tĩnh Hy cũng không thể thuyên giảm được bệnh đau dạ dày như bao người khác. Lần này có vẻ còn nặng hơn những lần trước rất nhiều. Bây giờ anh phải làm sao đây? Biết làm thế nào để Tĩnh Hy có thể hoàn toàn bình phục?

Thời gian cứ trôi dần trôi dần, đã ba giờ đồng hồ anh lo lắng đứng ngồi không yên trước phòng cấp cứu. Bàn tay áp vào trán đầy não nề, sắc mặt lại càng trở nên căng thẳng. Không khi nào anh thôi cầu nguyện cho Tĩnh Hy được tai qua nạn khỏi. Chỉ cần cô được bình an thôi, bắt anh đánh đổi bất cứ thứ gì cũng được.

- Tĩnh Hy! Hãy hứa với chú rằng con sẽ không sao, mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa thôi mà.

Khoảng nửa tiếng sau chiếc cửa lạnh lẽo ấy cũng có động tĩnh. Hồ Hiên Triệt trông thấy vị bác sĩ già thì lập tức đứng bật người dậy rồi đi đến chỗ ông.

- Bác sĩ! Cho tôi hỏi tình hình của con bé ra sao rồi? Ca phẫu thuật có thành công không?

- Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Hiện giờ chỉ cần đợi cô bé tỉnh lại thì chúng tôi sẽ đưa đến phòng dịch vụ theo ý của anh.

- Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn ngài rất nhiều.- Hồ Hiên Triệt thở phào nhẹ nhõm.

- Lần này may mắn được đưa đến kịp thời để phẫu thuật, nếu tình trạng này còn kéo dài thêm một thời gian ngắn nữa thôi là sẽ chuyển sang ung thư dạ dày, tình hình ắt còn nặng hơn rất nhiều. Vài ngày nữa bác sĩ chuyên khoa sẽ phổ biến cho anh rõ hơn về quá trình điều trị.

- Tôi rõ rồi! Nhất định tôi sẽ chú ý đến con bé nhiều hơn.

Đến lúc này Hồ Hiên Triệt mới có thể nhẹ nhàng cong môi mỉm cười. Quả thật ông Trời nhìn rất thấu lòng dạ của con dân. Tĩnh Hy mà bình phục hoàn toàn, khoẻ mạnh như bao người khác thì bắt anh đánh đổi điều gì cũng được.

Từ thang máy bỗng có hai người đang hấp tấp đi ra. Vừa thấy Hồ Hiên Triệt ở ngay cửa phòng cấp cứu thì cô gái kia đã kéo tay cậu bạn đi cùng đến đó.

- Chú Triệt!

Ánh Minh vừa chạy đến nơi thì đã không ngừng thở dốc. Cả bệnh viện to lớn như thế này phải khó khăn lắm cô mới tìm được khu vực cấp cứu và đến đây.

- Ánh Minh à?- Anh trầm giọng.

- Dạ! Tĩnh Hy sao rồi chú? Lúc chiều con thấy Hy nôn nhiều máu lắm.

- Tĩnh Hy đã phẫu thuật xong rồi, bây giờ còn đang ở phòng hồi sức. Chắc đến khuya mới có thể tỉnh lại được.- Anh ôn tồn nói rồi đưa mắt nhìn cậu bạn bên cạnh Ánh Minh.- Đây là bạn của hai đứa sao?

- Đây là Thái Ân, bạn học lớp kế bên, cũng chung đội tuyển học sinh giỏi đại diện cho trường với Hy đó chú.

- Con chào chú!- Thái Ân nhanh nhảu cúi chào.

- Được rồi! Biết hai đứa đến đây chắc Tĩnh Hy sẽ vui lắm. Nhưng đã gây mê thì phải mất từ năm đến bảy tiếng, không chừng khuya nay mới tỉnh lại. Hai đứa về nghỉ ngơi đi rồi ngày mai vào thăm cũng được. Với lại ở bệnh viện lâu cũng không tốt.

- Biết Hy vẫn khoẻ là vui rồi, vậy tụi con về trước rồi mai sẽ lên sau. Chào chú ạ!

- Xin phép chú con về.

Thái Ân đưa ánh mắt luyến tiếc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu. Anh ước gì mình có thể ở lại đây chăm sóc cho Tĩnh Hy, được tận mắt chứng kiến cô ấy hoàn toàn bình phục. Khi nhìn thấy thầy giám thị bế sóc cô vào xe cấp cứu thì anh đã đau lòng biết bao nhiêu. Cho dù Tĩnh Hy có từ chối, lảng tránh đến cách mấy thì cũng không khiến thứ tình cảm này phai mờ. Cầu mong cho cô luôn khoẻ mạnh, bắt anh mãi mãi đứng phía sau dõi theo thì vẫn luôn cam lòng.

Đến tận khuya Tĩnh Hy mới được đưa về phòng dịch vụ. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng ngày nào bây giờ đã trắng bệch không còn chút máubất chợt thâm tâm của anh như có hàng vạn kim châm chi chít. Đứa nhỏ này vừa chào đời mẹ đã bỏ đi, đến năm ba tuổi cha đã không còn nữa. Giờ đây được anh chăm lo mọi thứ chu toàn thì lại mắc chứng bệnh này. Hồ Tĩnh Hy vừa sinh ra đã mang số phận vô cùng đáng thương. Cứ mãi như vậy thử hỏi làm sao mà anh có thể an tâm để Tĩnh Hy tự lập như ý cô muốn được chứ.

" Triệt, hôn em đi. "

Hồ Tĩnh Hy như chìm vào khoảng không đen tối. Hình ảnh mờ ảo liên tục ẩn hiện trong trí óc nhưng bản vẫn không thể nhận định đó là thứ gì. Câu nói chứa đầy mật ngọt vang vọng bên tai tuy nhiên không thể nghe rõ dù nửa chữ. Lúc này cô hoàn toàn vô tri vô giác, không thể nhìn thấy trước mắt còn tai thì cứ ù đi. Làm sao đây? Hiện tại cô đã đến nơi nào? Tại sao xung quanh lại tối đen như mực? Chú Triệt! Chú Triệt đâu? Chú ấy vẫn ở bên cạnh, vẫn lo lắng cho cô gái nhỏ này đúng không?

Ngón tay nhẹ cử động, đôi mắt đầy mỏi mệt cũng dần hé mở. Sau mi mắt chính là đôi mắt long lanh chực trào dòng lệ từ lúc nào, chỉ vừa mở nhẹ thì đã tuôn trào từ khoé mắt ra. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình tủi thân đến cùng cực như lúc này. Xung quanh cứ se lạnh, vắng vẻ đến đáng sợ.

Cả người tê cứng, khó mà cử động được. Ánh mắt của cô giờ đây mới nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh. Anh ngồi trên ghế, đầu thì gục xuống giường ngủ thiếp đi trông đầy mỏi mệt. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt của Tĩnh Hy chặt đến mức cô có thể cảm nhận được nỗi lo lắng tột cùng từ người đàn ông này. Trong lòng như đang có mùa hoa nở rộ, mật ngọt cứ thế liên tục trút thẳng vào tim. Bất kể lần nào cũng vậy. Cứ cô xảy ra chuyện chẳng lành là luôn có Hồ Hiên Triệt cận kề bên cạnh. Sự bao bọc chở che của anh to lớn đến mức Tĩnh Hy sợ rằng sau khi rời xa vòng tay ấy sẽ là bão tố, là đầy rẫy phong ba. Cho đến tận thời điểm bây giờ thì cô vẫn chưa thấy một ai khiến mình tin tưởng và có cảm giác an toàn khi ở bên như là Hồ Hiên Triệt.

- Ưm...

Đột nhiên vết thương đau nhói khiến Tĩnh Hy không kềm được mà khẽ kêu lên một tiếng. Ấy vậy mà Hồ Hiên Triệt rất nhạy bén, vừa nghe như thế thì đã giật mình thức giấc ngay tức thời. Ánh mắt sốt sắng nhìn người con gái trên giường, cô càng nhăn mặt đau đớn thì lòng anh càng thêm thắt lại.

- Tĩnh Hy! Con sao rồi? Vết thương bị động ư?

- Con không sao!- Cô thều thào, cố gắng nở nụ cười gượng gạo trấn an.

Thở dài một hơi, bàn tay của anh áp vào trán xem qua loa xem cô đã bớt sốt chưa. Hơi ấm truyền sang đã dịu đi phần nào khiến Hiên Triệt cảm thấy nhẹ lòng hẳn. Lấy thau nước trên tủ nhựa mini mang vào nhà vệ sinh đổ xong thì anh đi pha thêm một ít nước ấm rồi lấy khăn chườm lên trán cho cô. Lại một lần nữa ngồi xuống ghế, Hiên Triệt ân cần vén sợi tóc phủ trên mặt qua tai Tĩnh Hy.

- Con đói không? Để chú lấy cháo cho con ăn.

- Con chưa đói mà chú.- Tĩnh Hy mỉm cười, từ đáy mắt cũng không giấu được sự vui vẻ.

- Khi nào cần gì thì nói với chú. Đừng sợ chú bận, vì con chú có thể bỏ hết tất cả. Rõ chưa?

- Dạ!

- Giờ chú đi tìm bác sĩ, con ngoan ngoãn ở đây đợi chú. Có gì phải ấn nút khẩn cấp ngay đấy.

Hồ Hiên Triệt đưa tay xoa đầu Tĩnh Hy rồi quay lưng đi ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng to cao ấy đôi má đào của cô bất chợt ửng hồng không thôi. Bàn tay đưa lên không trung, Tĩnh Hy chăm chú ngắm nghía, trên môi cũng khẽ nở nụ cười dịu êm. Chú ấy lúc nào cũng như vậy cả. Trầm tính, ôn nhu và hài hòa. Biết bao lần được chú nắm tay nhưng càng ngày cảm giác ngày một khác hẳn. Chẳng hạn như hôm nay, khi nhìn thấy Hiên Triệt nắm lấy tay của thì cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, thậm chí còn rất hạnh phúc nữa là đằng khác. Trong lòng của Tĩnh Hy bấy giờ chỉ có mỗi Hồ Hiên Triệt mà thôi, không một ai có thể chu đáo, ôn nhu như chú ấy được cả.

...

Ngày hôm sau, vừa tan học buổi sáng là Ánh Minh và Thái Ân đã nhanh chóng đi đến bệnh viện xem tình hình của Tĩnh Hy ra sao. Trong khi Ánh Minh trò chuyện với cô rất nhiều, kể những chuyện vui ở lớp hôm nay thì Trương Thái Ân lại có vẻ trầm tư hơn, chỉ im lặng ngắm nhìn Tĩnh Hy thật lâu mà không nói lời nào.

- Hy nè, mình thấy chú Triệt rất nuông chiều bạn luôn đó. Lời bạn nói chú đều lắng nghe, muốn thứ gì chú ấy cũng chấp thuận hết.

- Từ nhỏ đến lớn chú luôn đối với mình như vậy, cũng chưa một lời trách mắng mặc dù có đôi lúc mình làm sai. Cứ mình mà phạm lỗi là chú luôn giúp mình sửa sai rồi giải thích cho mình rõ đã sai ở đâu, tiếp theo cần phải làm gì.

Nhắc đến Hồ Hiên Triệt là đôi mắt của Ý Anh lại ánh lên long lanh, chất chứa đầy nét cười. Ai nấy nhìn thấy thì đều rõ rằng cô rất tự hào với người chú này.

- Chú Triệt tốt như vậy mà vẫn chưa lập gia đình nữa, ai mà được gả cho chú chắc sẽ hạnh phúc lắm.

Nghe Ánh Minh nói Tĩnh Hy thoáng chốc khựng người, bao nhiêu xúc cảm đều thay đổi một cách đột ngột. Hồ Hiên Triệt sẽ phải lấy vợ sao? Ba năm trước thì chuyện này rất ư là bình thường, cô luôn mong muốn anh yên bề gia thất như bao người khác nhưng tại sao bây giờ nghe đến chuyện đó cô lại cảm thấy bức bối, khó chịu thế này? Tĩnh Hy không muốn chuyện đó lặp lại một lần nữa. Cô không hề muốn nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào khác thân mật với anh ấy dù chỉ là một giây. Chính Tĩnh Hy cũng không hiểu bản thân mình đang muốn gì, tại sao phải làm như vậy và không hiểu thứ cảm giác khó chịu này đã bắt đầu từ khi nào nữa.

- Phải! Thím của mình sau này sẽ rất hạnh phúc.

Đưa mắt nhìn Ánh Minh, Tĩnh Hy chỉ cười cười gượng gạo. Nhì sang Thái Ân, thấy anh ấy cứ im lặng nên cô đã chủ động mở lời.

- Ân à, bạn không khoẻ sao?

- Không có! Mình nghe hai bạn nói chuyện là đủ rồi.- Anh mỉm cười.

- Ở đây rất buồn chán luôn đó, có hai bạn vào đây thăm mình khiến mình rất vui.

- Ngày nào mình cũng sẽ vào đây với Hy mà. Yên tâm đi! Hy sẽ không buồn nữa đâu.

- Phải đó! Hy cứ tịnh dưỡng để bình phục hẳn đã. Bài vở thì cứ để mình với Ánh Minh chép cho.

- Cảm ơn hai bạn nha!

Tĩnh Hy chỉ có thể nằm trên giường trò chuyện cùng hai người họ. Nán lại thêm khoảng nửa tiếng, đến khi Hồ Hiên Triệt giải quyết xong việc công ty rồi quay lại thì hai người mới ra về. Trên đường đến đây anh đã mua thức ăn theo đúng với phát đồ điều trị. Giờ đây Tĩnh Hy chỉ uống được một chút nước, cháo cũng phải loãng mới có thể ăn được. Thời gian này Hiên Triệt luôn túc trực ở bệnh viện, bất cứ lúc nào Tĩnh Hy cần cũng có, trừ phi công ty có việc quan trọng thì anh mới rời đi chốc lát rồi lại về.

Nâng cao thành giường, Hồ Hiên Triệt cẩn trọng lấy một ít cháo ra bát. Mỗi ngày phải chia khẩu phần từ sáu đến tám lần, mỗi lần cũng chỉ được ăn chút ít. Nhìn Tĩnh Hy như vậy anh xót lắm chứ, nhưng muốn bình phục hẳn thì phải chịu đựng được khó khăn thời gian này.

- Con ăn đi, để hết nóng thì mất ngon.

Nhận lấy bát cháo từ tay anh, Tĩnh Hy mím môi ngập ngừng.

- Lại là cháo sao chú?

- Aiz...- Anh ngồi lên giường rồi xoa đầu cô một cái.- Ngoan! Chú biết con rất ngán nhưng muốn bình phục nhanh chóng thì con phải được chăm sóc theo chỉ dẫn của bác sĩ.

- Khi nào khoẻ lại con sẽ được ăn những món mà chú nấu chứ?

- Hoàn toàn có thể! Đến khi con bình phục hoàn toàn thì chú sẽ nấu bất kỳ món gì con thích.

Tĩnh Hy giương đôi mắt long lanh nhìn Hiên Triệt, bên ngực trái cũng trở nên ấm áp lạ thường. Bàn tay siết lấy bát cháo còn nóng hổi, cảm xúc trong lòng lúc này cứ lâng lâng, bồi hồi khó mà diễn tả được. Cô rất nhớ cảm giác được nắm lấy tay anh vì nó rất yên bình và mộc mạc. Chỉ khi được ở bên cạnh Hồ Hiên Triệt thì Tĩnh Hy mới cảm nhận rõ rệt của sự an toàn tuyệt đối mà không một ai khác mang đến được điều tương tự như thế. Trong đầu phải suy nghĩ lắm thì cô mới có thể mạnh dạn nói ra những lời gượng gạo sau đây. Cứ mãi nơm nớp lo sợ rằng anh ấy sẽ chê cười mình mất.

- Chú! Con nắm tay chú có được không?

Nghe lời đề nghị đột ngột ấy, Hồ Hiên Triệt có đôi chút bất ngờ. Tuy nhiên chỉ trong giây lát thì anh đã cong môi cười nhẹ, nuông chiều nắm lấy bàn tay yếu ớt, mềm mại không ngừng run rẩy kia. Bàn tay của Tĩnh Hy nhỏ bé, tuy bây giờ mềm yếu nhứng lại khiến thâm tâm của anh ấm áp lạ thường.

- Chú đã rất lo lắng cho con đấy.