Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 20: Hàn thúc thúc, cháu cần thúc trợ giúp!

Giang Nhu nhìn giáo viên đi tới, biết chắc chắn mình sẽ được cứu, cô ta không còn tỏ vẻ sợ hãi trước những đòn đánh của An Vận nữa, lập tức nhìn về phía hai người nhướng mày khiêu khích.

"Thầy ơi, cứu em, Tần Ninh giống như đang muốn đánh chết em, thật sự rất đau."

Cô ta khóc như hoa lê dính mưa, nhu nhược đáng thương.

Tần Ninh căn bản chỉ mới giữ lấy tay cô ta rồi đẩy vào tường, chứ chưa có vung tay đụng đến bất kì chỗ nào trên người khiến cô ta bị thương, mà đến mức cô ta phải ủy khuất khóc như vậy, nhìn giống như cô ta bị đánh chết đến nơi không bằng.

Giáo viên hô to vài tiếng, nhưng An Vận vẫn cố tình không chịu lùi lại ra sau, ngược lại càng tiến gần lên phía trước, hờ hững duỗi chân cản đường làm Giang Nhu bị té ngã, nhìn thấy cảnh này, giáo viên tức giận đến trợn tròn hai mắt.

"An Vận, em dừng ngay lại cho tôi!"

An Vận nhìn dáng vẻ đắc ý của loại tiểu nhân như Giang Nhu tức giận nghiến răng.

Nếu Giang Nhu đã dối trá nói bọn cô đánh cô ta với giáo viên, vậy cô không làm gì cô ta thật, thì chẳng phải là rất có lỗi với khả năng diễn xuất của cô ta?

"Thầy à, em không có động thủ nha!"

Giang Nhu một hai chỉ muốn chạy trốn khỏi An Vận, cô ta hoàn toàn không ngờ sẽ bị An Vận ngáng chân chặn đường như vậy, khiến cô ta ngã đập trán vào tường, sưng đỏ lên.

Cô ta đau đớn rên lên, nét mặt nhăn nhó vặn vẹo hết cả.

Giang Nhu ngẩng đầu, âm độc trừng mắt nhìn An Vận, hận không thể xé xác cô. Nhưng vì đang giả vờ là người yếu đuối bị bắt nạt, nên cô ta không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.

Tần Ninh nhìn Giang Nhu khóc một cách thê thảm, giống như cô ta bị hai người ngược đãi rất nhiều, cô chớp chớp mắt, không thèm để tâm đến loại người này, đi theo sau An Vận, lúc đi qua người Giang Nhu, cô còn cố ý dẫm mạnh lên chân cô ta.

"Thầy à, chúng em thật sự không có động thủ mà."

Tần Ninh đứng sau lưng An Vận, cô làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn hiền thục, khiến những người chứng kiến cảnh cô vừa giơ chân giẫm lên người Giang Nhu chỉ là do họ hoa mắt.

"Cô, hai cô, đứng một chân cho tôi!" Giáo viên tức đến mức xì khói.

Đối với chuyện An Vận gây sự đánh nhau, giáo viên tập mãi cũng thành quen, nhưng lần này còn có cả Tần Ninh tham gia vào, một học sinh hễ động tới là bệnh, yếu đuối chẳng khác gì bản sao của Lâm muội muội.

Vậy mà bây giờ trước mặt bao nhiêu người, Tần Ninh lại không chút do dự giẫm lên người Giang Nhu, chuyện này khiến người làm thầy như ông ta hoài nghi chính đôi mắt của mình, có phải mắt ông ta lại tăng lên mấy độ rồi không.

Tóc tai Giang Nhu bù xù hết cả, chật vật dựa người vào vách tường khóc ô ô, nhìn vào thật sự thương tâm.

Giáo viên phát hỏa, kêu hai học sinh đang có mặt ở đấy dìu Giang Nhu đến phòng y tế, sau đó sắc mặt ông ta đột nhiên tối sầm, lạnh như băng, dẫn An Vận và Tần Ninh tới văn phòng.

Tại tập đoàn Thịnh An, trong phòng hội nghị lớn.

Cứ vào đầu tháng tập đoàn sẽ tổ chức một cuộc họp lớn, hiện giờ trong phòng hội nghị, các giám đốc cấp cao của từng bộ phận đang báo cáo lại tình hình của bộ phận mình quản lý, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tất cả những người có chức vị cao trong tập đoàn đều sợ tới mức biến sắc, khi chắc chắn không phải tiếng chuông điện thoại của mình họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi lần mở ra một cuộc họp lớn nào đó, tổng tài của bọn họ đều mang vẻ mặt lạnh như băng, giống như muốn đóng băng cả khán phòng, những người có mặt không ai dám thở mạnh, sợ bị phê bình trước hội nghị.

Giờ phút này hầu như ai nầy đều cố gắng tìm kiếm, xem ai sẽ là người xui xẻo bị phê bình, vào phòng họp mà không tắt chuông điện thoại, đây là đang muốn nhận sự ngược đãi sao?

Tống Huyền kinh ngạc nhướng mày, quét mắt một vòng quanh phòng họp, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hàn thiếu, khóe miệng giật giật.

Hàn Quân Vũ nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, chính anh cũng cảm thấy bất ngờ.

Anh có hai cái điện thoại, một cái là dành cho công việc, nó đang nằm trong tay Tống Huyền, còn một cái là dành cho việc riêng, nó đang trong tay anh, rút điện thoại nhìn lướt qua cái tên đang hiển thị trên màn hình, là Tần Ninh.

Giờ đáng ra cô gái này phải đang ngồi học mới đúng chứ, sao lại gọi điện cho anh, có chuyện gì đây?

"Tạm nghỉ năm phút."

"..."

Hơn mười vị giám đốc cấp cao ngồi nghe tổng tài khí phách ném xuống một câu, sau đó giương mắt nhìn anh cầm điện thoại rời khỏi căn phòng.

"Hàn thúc thúc, cháu cần thúc trợ giúp!"

Giọng nói đáng thương của cô gái nhỏ vang lên, mang theo ba phần mềm mại, ba phần khẩn cầu, bốn phần lấy lòng.

"Hử?" Hàn Quân Vũ nhướng mày, nghe thấy giọng nói của cô, tâm tình anh tự khắc tốt lên vài phần.

"Hàn thúc thúc, thầy giáo nói cháu phải gọi phụ huynh tới trường học một chuyến, nếu không sẽ không cho cháu quay lại lớp học. Giờ thúc đã giành quyền nuôi cháu, nói cách khác thúc chính là phụ huynh cháu. Thúc, giờ thúc có thể tới trường cháu không?"

Giọng nói cô mềm như bông, nghe giống như một chú mèo nhỏ vừa làm chuyện xấu, phe phẩy cái đuôi, làm nũng xin sự khoan dung.

"Bây giờ tôi không thể tới."

Hàn Quân Vũ khá tò mò, với lá gan nhỏ của cô thì có thể làm ra chuyện gì mà đến mức phải mời phụ huynh?

Nhưng mà, cô có thể nhớ tới anh đầu tiên, cũng không uổng công anh nuôi dưỡng cô.

Một bên anh từ chối Tần Ninh, một bên nhìn về phía Tống Huyền vẫy vẫy tay, hai người làm việc với nhau nhiều năm nên hiểu ý, Tống Huyền biết anh có việc phải rời đi.

Khóe miệng Tống Huyền run run, trên mặt Hàn thiếu lúc này đang nhộn nhạo ý cười, thật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng!

Nghe Hàn thúc thúc nói sẽ không tới trường học, Tần Ninh trầm mặc hồi lâu, buồn bực cúp điện thoại.