Trong văn phòng, giáo viên đang nghiêm khắc phê bình Tần Ninh và An Vận.

Kì thi đại học sắp đến, trong khi các học sinh khác thì vội vã làm các loại đề thi thử khác nhau, hai người các cô đã không có thành tích học tập tốt, không nỗ lực học tập thì thôi, lại còn rủ nhau đi bắt nạt học sinh khác.

"Mau mời phụ huynh tới đây ngay, nếu không thì hãy lập tức rời khỏi ngôi trường này, đừng có bước chân vào thêm lần nào nữa!" Giáo viên Âu ra lệnh.

An Vận gây họa bao nhiêu lần nhưng cô chưa lần nào mời phụ huynh tới, vì có mời cũng sẽ không ai tới, riết rồi da mặt cô cũng hóa dày, nghe mấy lời đe dọa của giáo viên, cô ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt bình chân như vại.

Còn Tần Ninh thì ngược lại, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô bị gọi lên văn phòng, nghe mấy lời mắng nhiếc của giáo viên, cô xấu hổ đến mức mặt mũi nóng bừng, cúi đầu không dám nhìn ai.

"An Vận, không phải em muốn ra nước ngoài sao, trong khoảng thời gian này tôi nghĩ em nên ở nhà chuẩn bị tốt cho việc này đi."

Giáo viên Âu nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm của An Vận thì tức đến xì khói, khi quay đầu nhìn Tần Ninh, thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cô, ông ta có chút hài lòng.

Vì để trưng ra sự quyền uy của mình, lúc nói chuyện giọng ông ta đề cao lên mấy độ.

"Tần Ninh, với cái thành tích hiện giờ của em mà muốn thi đại học, là bất khả thi. Nếu em còn muốn học tiếp cho hết cấp ba, thì hãy mời phụ huyng đến gặp tôi ngay lập tức, cộng thêm viết cái cái bản kiểm điểm nữa, bằng không em hãy nghỉ ở nhà luôn đi."

Cái đầu nhỏ của Tần Ninh nghe giáo viên nói thì càng cúi thấp hơn, đến mức hàm dưới suýt chọc vào xương sườn cô.

"Giáo viên Âu, dù gì thầy cũng không chịu điều tra rõ ngọn ngành chuyện này, mà đã trị tội bọn em, không phải là quá phiến diện rồi sao?" An Vận không phục.

"An Vận, em còn không biết xấu hổ hay sao mà dám mở miệng nói ra câu đó, trước kia Tần Ninh là một học sinh ngoan, giờ thành ra như này tất cả là do em dạy hư!"

Giáo viên Âu mặt lạnh đi vài phần, nếu không phải sợ thế lực nhà An gia, ông ta đã sớm đuổi cái đứa học sinh hay đánh bạn này ra khỏi ban rồi.

"Thầy à, không phải thế. Em chỉ muốn tìm Giang Nhu để nói chuyện thôi, không hề bắt nạt bạn ấy."

Tần Ninh vừa nghe giáo viên muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu An Vận, cô lập tức tiến lên che trước mặt bạn mình, khuôn mặt nhỏ phồng lên, nhìn giống như một chiến sĩ nhỏ muốn hy sinh anh dũng.

An Vận nhíu mày, từ trước tới giờ, mỗi lần cô mâu thuẫn, gây sự với giáo viên, không cần biết ai đúng ai sai, nha đầu ngốc Tần Ninh này vẫn luôn là người tin tưởng cô đầu tiên.

Giờ giáo viên Âu này rõ là đang muốn mượn chuyện này để trả thù cá nhân với cô, vậy mà cô gái nhỏ này còn dám đứng trước mặt lên tiếng bảo vệ cô, thật khiến An Vận bất đắc dĩ ấm lòng.

"Tần Ninh, chỉ mới nghỉ ốm có vài ngày mà lá gan lại lớn tới như vậy, em thử nói xem, là ai dưỡng cái lá gan em lớn lên như thế? Tội của mình còn khó bảo toàn, còn muốn che chở An Vận, thật là không biết lượng sức!" Giáo viên Âu tức giận trừng mắt với cô.

Tần Ninh bị ông ta dọa sợ, cô lùi ra sau hai bước, nhưng nhìn thấy ông ta vẫn còn dáng vẻ muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu An Vận, cô liền tỏ thái độ ngoan cố không đồng tình.

Lần này là An Vận giúp cô, cô tuyệt đối sẽ không để An Vận chịu ủy khuất!

"Là tôi dưỡng lá gan con bé lớn lên đấy, thầy muốn nói cái gì, có thể nói trực tiếp với tôi!"

Ngay lúc Tần Ninh không biết phải ứng phó ra làm sao, cô liền nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt, quay đầu nhìn thấy người đàn ông với dáng vẻ cao lớn đang đứng ở cửa văn phòng, hai mắt cô sáng ngời.

"Hàn thúc thúc, thúc.." không phải nói sẽ không tới sao?

Hàn Quân Vũ nhìn đôi mắt đang sáng lấp lánh của cô, anh biết cô muốn nói cái gì, đôi chân dài bước vài bước tới trước mặt cô, tầm mắt quét quanh người cô một vòng, sau khi chắc chắn cô không có bị thương, anh mới duỗi tay ra xoa cái đầu nhỏ của cô.

"Chào, tôi là thúc thúc của Tần Ninh."

So với giáo viên Âu, dáng người Hàn Quân Vũ cao hơn rất nhiều, anh nói chuyện còn mang theo chút uy nghiêm, cao cao tại thượng khiến người ta không khỏi kính sợ.

Giáo viên Âu bị khí lạnh trên người anh tỏa ra dọa sợ, chột dạ liếc mắt nhìn anh mấy lần, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra.

"Anh là thúc thúc của Tần Ninh, nhưng anh họ Hàn, với lại sao tôi chưa từng nghe Tần Ninh nhắc đến anh?"

Hàn Quân Vũ dùng ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn ông ta, trước giờ anh vẫn luôn khiêm tốn trước truyền thông báo chí, có người không biết cũng là chuyện bình thường.

"Lão sư, chẳng lẽ ông còn kiêm chức cảnh sát, điều tra hộ khẩu của học sinh?"

"Ha ha.." An Vận nhịn không được cười ra tiếng, âm thầm dựng thẳng ngón tay cái chĩa về phía Tần Ninh.

Đúng là không ngờ, vị Hàn thiếu này không chỉ đẹp trai, mà tính tình cũng rất hợp khẩu vị cô..

Vừa rồi, lúc anh dựa vào cửa nói ra câu đó, người khác nhìn vào có thể sẽ xịt máu mũi vì vẻ đẹp trai này cũng nên.

Tần Ninh đỏ mặt, ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm anh, thấy dáng vẻ người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đứng trước mặt mình, trong lòng cô tự nhiên lại cảm thấy an toàn.

Giáo viên Âu tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, mới mấy ngày trước Giang Bội còn đến tìm ông ta, nhét vào tay ông ta một số tiền, nói nhất định phải tìm cơ hội bắt Tần Ninh thôi học. Ông ta còn chưa kịp gây khó dễ, Tần Ninh tự nhiên lại rước phiền toái đến, ông ta dĩ nhiên phải tranh thủ cơ hội này, đuổi cô ra khỏi trường học.

Không ngờ Tần Ninh lại lôi đâu ra một người thúc thúc, khiến ông ta nghẹn khuất trong lòng, lạnh giọng nói: "Tần Ninh ngang nhiên đánh người trong trường học, nên bị phạt. Vậy giờ nghỉ học ở nhà mà dưỡng bệnh đi!"

Tần Ninh nghe ngữ khí trong giọng nói ông ta, biết rõ ý định muốn cho cô thôi học, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn thành một đoàn.

"Thưa thầy, em không chấp nhận sự trừng phạt của thầy."

"Chuyện này không phải do em quản, em đánh nhau còn muốn nói lí với tôi?" Giáo viên Âu cười lạnh.

"Thầy nói Tần Ninh đánh người, con bé đánh ai, đánh như thế nào, đối phương bị thương ra sao, căn cứ vào quy định trường học của các ông, cứ có hành vi đánh nhau đều bị buộc phải thôi học?"

Tần Ninh đang định phản kháng, nhưng cô bị Hàn Quân Vũ ngăn lại, anh nhìn bàn tay nhỏ đang siết chặt của cô, móng tay đâm vào lòng bàn tay, hơi hơi nhíu mày, duỗi tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ ấy.

Giáo viên Âu không ngờ tới chuyện anh lại dám nói về quy định trường học với mình, ông ta khinh miệt nhìn chằm chằm Hàn Quân Vũ, ngạo mạn hất cằm, "Trường học quy định, học sinh ấu đả đánh nhau, buộc phải thôi học."

Hàn Quân Vũ lãnh đạm ném cho ông ta một cái liếc mắt, căn bản là không thèm để ý đến con người này.

"Quy định trong trường học, phải do hiệu trưởng đề ra, mới có tính xác thực!"

Ông ta đang định lên tiếng nói chuyện tiếp, hiệu trưởng đã vội vã chạy tới, cảm nhận được khí lạnh phát ra từ người Hàn Quân Vũ, hiệu trưởng đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh.

"Giáo viên Âu, ông chưa điều tra rõ ngọn ngành sự việc, đã bắt học sinh thôi học, đây là lạm dụng chức quyền!" Hiệu trưởng lạnh giọng quát lớn giáo viên Âu.

Sau đó hiệu trưởng quay đầu nhìn Hàn Quân Vũ, lập tức thay đổi sắc mặt, bộ dáng vừa cung kính vừa sợ hãi, "Hàn thiếu, chuyện của cháu gái ngài, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho ngài một câu trả lời vừa ý."

Giáo viên Âu nhìn hiệu trưởng đang ra sức nịnh hót thúc thúc Tần Ninh, trong đầu thầm nghĩ có chuyện chẳng lành, sắc mặt trắng bệch lùi ra phía sau.

Tuy rằng ông ta chưa biết thân phận của người Hàn thiếu này là gì, nhưng vì bản thân vẫn cố bất chấp giải thích một câu, "Hiệu trưởng, là tôi tận mắt chứng kiến các em ấy đánh nhau.."

"Tận mắt nhìn thấy, cũng không nhất định là sự thật!"

Hiệu trưởng không chút khách khí đánh gãy lời nói của ông ta, sắc mặt không tốt, kêu người đến gọi giáo viên trực ở phòng y tế dẫn Giang Nhu đến.

Để dẫn Giang Nhu tới phải mất chút thời gian, trong lúc chờ, hiệu trưởng cảm thấy không khí trong phòng suýt đóng băng đến nơi, ông lôi hộp trà ra, chuẩn bị tự mình pha tra.

"Hàn thiếu, ngài đừng đứng, ngồi xuống uống chút trà, tôi cho người chuẩn bị loại trà tốt nhất là Bích Loa Xuân."

"Cháu gái nhỏ của tôi với bạn nó vừa rồi cũng có nói mấy câu, chắc là cũng đã khát rồi."

Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Quân Vũ nở một nụ cười đạm mạc, vẻ mặt ôn hòa, nhưng những người trong phòng đều có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh trong từng câu nói.

Hiệu trưởng xấu hổ liếc mắt nhìn Tần Ninh một cái, đem hộp trà nhét vào tay giáo viên Âu, "Còn không mau pha trà!"

Bắt ông ta phải tự mình pha trà cho hai đứa nhóc thối này, trong lòng giáo viên Âu nghẹn khuất không hề nhẹ, nhưng là hiệu trưởng yêu cầu, ông ta không thể không làm.

Pha trà xong, đang chuẩn bị bưng cho hiệu trưởng, hiệu trưởng lại chỉ vào Tần Ninh.

Giáo viên Âu nghiến răng, cố gắng kìm tức giận trong lòng, lấy ra hai cái ly rót trà cho Tần Ninh và An Vận.

Nhìn hai ly trà đặt trên bàn, Tần Ninh cẩn thận đưa mắt về phía Hàn Quân Vũ, thấy anh gật đầu, cô mới nâng ly trà lên.

Trong lòng cô hiểu rất rõ, đây là Hàn thúc thúc cố ý bắt giáo viên Âu bù tội với bọn cô!

An Vận cũng nâng ly trà lên, uống một ngụm, tùy tiện oán giận: "Ai nha, giáo viên Âu à, thầy pha trà cũng không có tốt lắm đâu nha, còn không bằng người hầu nhà em pha!"

"Phụt.."

Tần Ninh đang uống trà, đột nhiên nghe câu nói châm chọc của An Vận, cô không kịp che miệng, phun trà ra ngoài, trúng mặt giáo viên Âu.

"A, em xin lỗi.." Tần Ninh khẩn trương đi tìm khăn giấy, nhưng cô lại bị An Vận ngăn lại.

"Đừng hoảng hốt, giáo viên Âu tuổi cũng đã lớn, động tác không còn linh hoạt như trước, lúc thấy cậu chuẩn bị phun trà thầy ấy cũng không có né, vậy thì rõ là không có chấp mình đâu."

"..."

Tần ninh nghe An Vận nói, ngoan ngoãn ngồi im.

Giáo viên Âu tức giận đến mức mặt mày tái mét, lúc ông ta lấy khăn giấy lau mặt còn trừng mắt với An Vận, ánh mắt hung ác giống như muốn bóp chết cô!

Hai người uống xong ly trà, giáo viên trực phòng y tế cũng dẫn Giang Nhu đến nơi.