Giang Nhu vừa bước chân đến cửa lớp đã nhìn thấy đứa bạn cùng bàn có một chiếc túi hàng hiệu, mắt cô ta ánh lên sự ghen tị.

Cô ta muốn nó đến mức ngủ cũng mơ về nó, vậy mà mấy người này lại có thể tùy tiện có được, dựa vào cái gì chứ?

Cô ta không cam lòng, đang cảm thấy bực bội lại nghe thấy tiếng của An Vận, nghe loáng thoáng là An Vận muốn dạy dỗ người hại Tần Ninh một trận, cô ta chột dạ cúi đầu.

Vô tình ấn trúng vào một trang cho vay trên internet, trong đầu liền nảy ra ý nghĩ, thay vì đóng trang web này lại cô ta sẽ tập trung xem xét nó, vờ như không biết chuyện gì.

Đọc trang web này một hồi, cô ta ngạc nhiên, chỉ cần có ảnh chụp là có thể mượn?

Giang Nhu lập tức quay ngoắt lại nhìn chiếc túi xa xỉ của cô bạn ngồi cạnh, ham muốn có được.

Dù sao cũng chỉ là mấy tấm ảnh chụp, cô ta cũng đâu có tổn thất gì.

Sau khi tan học, cô ta cầm điện thoại lao vào toilet, chụp vài tấm ảnh rồi gửi đi. Ngay lập tức nhận được tin phản hồi từ đối phương, yêu cầu phải chụp bổ sung thêm mấy tấm ảnh nữa mới có thể vay tiền.

Đằng nào ảnh cũng đã chụp gửi rồi, gửi thêm vài tấm nữa chắc cũng không sao.

Đến khi ra khỏi toilet mặt mũi cô ta đỏ bừng, đang chuẩn bị rửa tay lại nghe thấy một giọng nói chán ghét truyền tới.

"Giang Nhu, nói, cô muốn đền tội như thế nào?"

Nghe câu hỏi đến từ An Vận, Giang Nhu giật mình, trong đầu nghĩ thầm có phải An Vận đã phát hiện chuyện mình làm với Tần Ninh.

Nhưng chẳng phải cô ta làm chuyện này rất cẩn thận sao, An Vận làm sao lại biết được chứ?

"Cậu nói gì thế, tôi nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu, vẫn cố giả ngu à?"

Hôm nay An Vận mặc quần Harem, hai tay cô vẫn tự nhiên đúc trong túi quần, nghiêng người dựa vào cửa, trên mặt đang nở một nụ cười lạnh.

Vì cô đứng chắn trước cửa nên những nữ sinh khác cũng không dám bước vào, và Giang Nhu cũng không thể đi ra ngoài.

"An Vận, cậu đừng có gây sự vô cớ nữa, đừng tưởng biết chút võ là có thể khi dễ người khác." Giang Nhu cố ý nói lớn, chủ ý là muốn cầu cứu những người bên ngoài.

"Giang Nhu, cố ý nói lớn tiếng như vậy làm gì, không phải là có tật giật mình sao!"

Tần Ninh bước ra từ sau lưng An Vận, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Giang Nhu lúc này, Tần Ninh càng chắc chắn việc mình đồng ý với kế hoạch của An Vận là hoàn toàn đúng.

"Tần Ninh, cậu mới là người có tật giật mình. Cậu là người bị nhốt ở phòng thay đồ trong sân thể thao, đâu có liên quan gì tới tôi?"

Giang Nhu nhìn An Vận đang từng bước đến gần mình thì lập tức trở nên cảnh giác, nhớ đến hình ảnh thê thảm lần trước của Giản Anh khi bị cô ta đánh, cảm giác sợ hãi trong lòng bắt đầu dâng lên đến đỉnh điểm.

Tần Ninh nhướng mày, chuyện cô bị nhốt ở phòng thay đồ trong sân thể dục đâu có công khai ra ngoài, vậy thì sao Giang Nhu biết được, lại còn biết chính xác là cô bị nhốt ở đâu trong sân thể dục đó nữa?

Trừ phi cô ta có dính líu đến chuyện này!

An Vận cũng đoán được, cả hai ngầm trao đổi với nhau qua ánh mắt.

Tần Ninh nghiến răng, An Vận nghĩ là do Giản Anh làm, nhưng khi tới tìm cô ta tra hỏi thì thấy có vẻ cô ta không liên quan đến chuyện này, cho nên An Vận lập tức chuyển hướng qua Giang Nhu, muốn thử cô ta một chút.

Nhưng thật không ngờ Giang Nhu lại có tật giật mình, hoảng loạn ngay từ đầu, thậm chí chưa đánh đã khai!

"Giang Nhu, vì sao nhất định phải hại tôi?" Tần Ninh hỏi.

"Tôi không biết gì hết, tôi chỉ là vô tình đoán thế rồi nói lung tung thôi." Giang Nhu bất ngờ chột dạ nhận ra, muốn trốn tránh.

"Vậy cô thử đoán xem, hôm nay cô sẽ mất mấy khúc xương sườn?"

An Vận giơ một chân lên đá văng cái thùng plastic tẩy rửa WC bên cạnh, trong cái thùng đó còn chứa đầy nước bẩn, số nước bẩn đấy bắn văng lên người Giang Nhu.

Giang Nhu kinh hoảng, người run bần bật, sợ mình sẽ thật sự bị An Vận đánh một trận đến gãy xương sườn, cô ta phát tiết lao về phía Tần Ninh.

Cơ thể Tần Ninh lanh lẹ, thấy cô ta chuẩn bị lao về phía mình thì lùi lại mấy bước, sau đó nắm chặt lấy cổ tay cô ta, cô đâu thể để Giang Nhu trốn dễ thế được.

Cô dùng một lực lớn như cơn hồng thủy, giống như có thể chặn đứng mọi thủ đoạn của Giang Nhu, sau đó đẩy cô ta vào sát mép tường.

"Giang Nhu, tôi với cô không thù không oán, là nhị thẩm sai cô làm vậy với tôi?"

An Vận bắt gặp bộ dạng đanh đá này của Tần Ninh thì bị dọa sợ đến ngây người. Nhưng ngay sau đó, cô lại chọn cách khoanh tay đứng cười xem kịch vui.

"Tần Ninh, cậu điên rồi à, buông tôi ra đi. Tôi không biết cậu đang nói gì hết!"

Giang Nhu bị Tần Ninh tấn công bất ngờ, nhất thời cô ta cũng quên mất việc phải chống cự.

Trong trí nhớ của cô ta, chỉ cần một câu nói lớn tiếng của ai đó thôi đều sẽ làm Tần Ninh sợ đến mức phát run, vậy mà giờ Tần Ninh lại dồn cô ta vào góc tường, nét mặt như thể muốn giơ tay đánh lên mặt cô ta bất cứ lúc nào.

Giang Nhu siết chặt tay thành nắm đấm, chuẩn bị sẵn tâm lý ăn đánh, nhất quyết sẽ không thừa nhận mình làm.

Tuy nhiên cơ thể Tần Ninh yếu thì là sự thật, còn Giang Nhu yếu đuối là do giả vờ.

Giang Nhu lại lần nữa vung tay lên, đẩy lùi Tần Ninh ra sau vài bước, nếu không phải có An Vận đứng sau đỡ thì cô đã té ngã rồi.

"Dừng tay, dừng tay, tất cả hãy ngừng lại ngay!"

Tần Ninh tiếp tục nắm lấy tay Giang Nhu, đang muốn hỏi cô ta một lần cho rõ ràng mọi chuyện thì nghe thấy tiếng quát lớn.

Nhìn giáo viên đang vội vã chạy tới, còn thô giọng rống giận, Tần Ninh khiếp đảm lùi ra phía sau An Vận.

An Vận thấy giáo viên tới, cô cũng chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên.

Không chịu buông Giang Nhu ra, ngược lại cô còn kéo Tần Ninh tiến lên trước hai bước, đối diện với Giang Nhu làm một động tác cắt cổ.