Tần Ninh quay qua liền thấy chủ nhân của giọng nói chói tai ấy, Tần Dao đang uốn éo cái eo nhỏ, chậm rãi bước tới, cô ta đi đôi giày cao gót màu đỏ rực, mỗi lần cô ta bước đi đều phát ra những âm thanh vội vã.

Có vẻ tâm tư nó cũng giống nữ chủ nhân của nó, đang muốn nhanh chóng chạy bổ nhào vào người nam nhân trước mặt.

Nghĩ đến chuyện Tần Dao và Hàn thúc thúc sắp đính hôn, Tần Ninh liền tỏ thái độ ghét bỏ nhìn lướt qua Tần Dao, trợn phồng hai má, lên xe trước.

"Hàn thiếu, hôm nay anh tới là đón Ninh Ninh xuất viện về nhà sao?" Tần Dao vén tóc, bày ra dáng vẻ của một nữ nhân xinh đẹp.

Thấy Tần Ninh tự động vào xe trước, cô ta cảm thấy rất vừa lòng, coi như con ma ốm này vẫn còn biết hiểu chuyện.

"Ừ." Hàn Quân Vũ cũng lên xe, anh không muốn tiếp tục nhiều lời với cô ta.

Có thể nghe được một tiếng trả lời từ chính miệng anh khiến Tần Dao vô cùng thỏa mãn. Mấy ngày nay Hàn lão thái thái bị bệnh phải nằm viện, cô ta lúc nào cũng luôn túc trực bên cạnh bà để chăm sóc, nên cô ta có thể tự đảm bảo Hàn lão thái thái đánh giá mình rất cao.

Cô ta mừng thầm trong lòng, tự nhủ chắc chắn bản thân sẽ trở thành người vợ danh chính môn thuận của Hàn Quân Vũ!

"Hàn thiếu, Hàn nãi nãi nói lâu rồi anh chưa có về nhà, nên hôm nay bà ấy muốn anh về ăn một bữa cơm."

Tần Ninh nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tần Dao, cô tấm tắc nghĩ đây đúng là chuyện lạ. Tính tình người chị họ này vốn dĩ rất tiểu thư, từ nhỏ tới lớn luôn được mọi người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, người ta làm gì cũng ra vẻ không vừa ý, vậy mà giờ Tần Dao lại nói chuyện khép nép nhẹ nhàng như vậy, xem ra chị ta thật sự rất thích Hàn thúc thúc.

Cô quay đầu nhìn sắc mặt Hàn Quân Vũ, sườn mặt anh hoàn mĩ đến mức người ta nhìn vào từ góc độ nào cũng đều là một bức hình người đẹp cảnh đẹp.

Đột nhiên có người nhẹ nhàng cốc vào trán cô một cái, cô kinh ngạc quay đầu.

Giờ cô mới nhận ra bánh xe đã chuyển động, cửa sổ xe đã được kéo lên, còn Tần Dao thì đang đứng bên ngoài với vẻ mặt nhăn nhó trừng mắt với mình, giống như chị ta muốn xông tới lôi cô xuống xe ngay tức khắc vậy.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn, "Không phải chị họ mời thúc đi ăn cơm sao?"

"Giờ đang là giữa trưa rồi, muốn ăn cái gì thì về nói dì Trương chuẩn bị." Anh nói sang chuyện khác.

Lần trước anh bị lão thái thái gài bẫy, nên vẫn đang giận dỗi với bà, không muốn về nhà lúc này.

Mà những chuyện ở Hàn gia anh trước giờ biết rõ như nằm lòng tay, bà nội lúc nào cũng luôn nói ốm để lừa anh về nhà, tất cả cũng chỉ là tìm thêm cơ hội bắt anh phải ở chung với Tần Dao.

"Dì Trương làm cái gì cháu cũng thích hết á, nên không cần phải chọn lựa gì đâu."

Nghĩ đến chuyện sắp được về lại biệt thự thưởng thức mấy món đồ dì Trương nấu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nở một nụ cười mềm mại tươi rói, đôi con ngươi màu hổ phách như đang phát ra ánh sáng.

Nhìn vẻ mặt của cô, Hàn Quân Vũ khẽ cười, cô gái nhỏ này đúng thật quá dễ nuôi rồi, chỉ là một bữa cơm trưa thôi mà cũng làm ra cái vẻ thỏa mãn tới vậy.

Dì Trương biết hôm nay là ngày Tần Ninh xuất viện, bà cố ý làm một bữa trưa thật thịnh soạn, làm Tần Ninh ăn no đến mức căng tròn cái bụng.

Nằm nghiêng trên ghế sô pha, mấy tia nắng nhỏ nhẹ nhàng lướt qua tán cây, tạo thành những hình lốm đốm nhỏ chạm đến cửa sổ sát đất, ấm áp chiếu thẳng vào người cô.

Cô híp mắt hưởng thụ, trông giống một chú mèo nhỏ lười biếng đang phơi nắng, thoải mái phe phẩy cái đuôi.

"Còn nhớ đến chuyện học tập chứ?"

Đột nhiên nghe thấy tiếng anh hỏi, cô nhảy dựng lên như chú mèo nhỏ giẫm trúng đuôi.

Mấy ngày nay phải dưỡng bệnh làm cô quên béng mất việc học, giờ nhớ đến như muốn phát điên, chỉ biết vò đầu vò tóc.

Hàn Quân vũ mím môi, nén cười: "Làm sao vậy? Nghỉ trưa một lúc, tôi sẽ kêu Tống Huyền tới đưa em tới trường học?"

"Hàn thúc, thúc nói nhẫn tâm quá đi a." Tần Ninh chu cặp môi hồng, bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời gào thét.

Học sinh cao trung mà, đây đang là lúc cao điểm trong quá trình ôn thi nha!

Mấy ngày nay cô xin nghỉ nằm trong bệnh viện, giờ tới lớp không biết có bao nhiêu bài thi của các môn đang chờ đợi cô.

"Chiều nay hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, rồi ngày mai đi học lại." Hàn Quân Vũ không muốn tiếp tục chọc cô nữa, anh kêu cô nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Anh biết cô có thói quen ngủ trưa, bây giờ cô vẫn còn đang phải uống thuốc, nếu đến trường lúc này chắc cô cũng chỉ ngủ gật trong lớp, không thể tập trung vào việc học được.

"Hàn thúc thúc, thúc cứ như vậy là sẽ chiều hư cháu đó nha."

Cô không dám dựa gần anh quá, chỉ bước tới trước mặt anh làm nũng, đôi mắt tinh ranh màu hổ phách mang nét cười giống một con mèo nhỏ vừa làm chuyện gì xấu xong.

"Ha, với cái đầu ngốc nghếch của em, nếu có thể chiều em đến mức phế luôn, thì đó sẽ là vinh hạnh cho tôi." Sắc mặt anh đạm mạc, giọng điệu còn pha thêm chút nghiêm túc.

"..."

Khóe miệng Tần Ninh giật giật, thật đúng là một người độc miệng mà, cô sẽ không làm bạn tốt với anh nữa.

Cô ném cho anh một ánh nhìn kiêu ngạo rồi chạy lên lầu nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, khi quay trở lại lớp học, An Vận liền chạy tới hỏi lí do cô nghỉ học, cô đem toàn bộ chuyện nhà thể thao bị ai đó khóa trái cửa kể hết cho An Vận nghe.

Tuy rằng Hàn thúc nói nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này để lấy lại công bằng cho cô, nhưng cô cũng đoán ra được ít nhiều, người hại cô nhất định là học sinh trong trường này, vì không thể ra mặt hại cô được, nên mới bày kế để hãm hại cô hòng trả thù!

An Vận nghe kể có người dám lợi dụng tên mình để lừa gạt Tần Ninh, thậm chí còn hại Tần Ninh suýt xảy ra chuyện lớn thì lập tức nhăn mặt tức giận.

Thật không thể nào bỏ qua, nhất định phải tìm ra con tiện nhân gây ra chuyện ác độc này, sau đó thẳng thắn đem ném vào hố phân!