Chương 7

Hai tháng ròng rã lại trôi qua, bệnh tình của Prantcey tiến triển ngày một tốt, có thể nói là tốt nhất từ trước đến giờ.

Cũng sắp tới ngày sinh thần của Prantcey rồi, Châu Anh cùng Sa Lam mấy ngày nay lại biệt tích, dù có thể truy ra hành tung của bọn họ chỉ trong tích tắc nhưng nó lại không có quan tâm đến việc ‘ Chim yến nhỏ ’ và ‘ Cây tre tím ’ làm gì, có thể là quyền riêng tư hay gì đó, nói chung là không quan tâm.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài cùng tiếng gọi cung kính.

- Vị Mẫn Nghi, bái kiến Chủ Tử.

Sẽ không có vấn đề gì nếu như tiếng nói không phát ra từ hướng... ban công.

Cô gái ngoài ban công quỳ xuống, hệt như một người hầu cung mệnh chủ nhân, Prantcey kéo rèm đẩy cửa ban công sang một bên, bước ra.

- Cha của em và gia tộc mong rằng Chủ Tử có thể thu nạp em, để em ở bên cạnh. - Vị Mẫn Nghi cung kính nói.

... Tuy rằng có đã biết trước cô gái này đến tìm nhưng nó không khỏi có một chút bất ngờ.

- Ngẩng mặt.

Vị Mẫn Nghi nghe đến giọng điệu thâm trầm lạnh lẽo thoáng rùng mình, bản thân đã từng nghe đến gia tộc từ ngàn đời nay vẫn luôn tìm kiếm chờ đợi một nữ nhân đặt biệt, Chủ Tử của bọn họ, Đại Cung Phụng.

Biết rõ rằng cơ hội tìm kiếm là con số không, khả năng chờ đợi vị Chủ Tử quay lại càng không thể xảy ra.

Nhưng chấp niệm quá lớn đã khiến cho gia tộc này không thể phát triển.

Có thể nói đến tận bây giờ khi khoa học công nghệ thời đại mới dần phát triển thì bọn họ, vẫn chỉ như một gia tộc thời trung cổ.

Có điều những mặt khác thì không nói nhưng trang phục của họ từ trang phục phong kiến trở thành trang phục thời hưng vịnh Hoa Luân.

Những trang phục cổ trang mà bây giờ chỉ có thể thấy trên phim ảnh hay truyện tranh.

Vị Mẫn Nghi hơi ngẩng mặt, đập vào mắt cô là một hình hài cao lớn, tóc ngắn, ngực phẳng, và...

Vị Mẫn Nghi cảm thấy hơi sai sai, lướt mặt lần nữa từ trên xuống dưới, lại bắt gặp đôi mắt ấy và một thứ.

Theo những gì cha miêu tả lại từ bức tranh cổ của gia tộc, Đại Cung Phụng là một nữ nhân tóc ánh trăng, đôi mắt sắc lẹm cao ngạo, tử mâu vàng kim hổ phách, đồng tử màu nâu hệt như mắt rồng, khí chất tự cao tự đại kiêu ngạo ngất trời, nhan sắc khuynh thành, hữu danh hữu thực Đại Cung Phụng, danh xưng Mỹ Nhân Nguyệt Long.

Tuy chỉ là lời đồn trong truyền thuyết nhưng lại có một bức tranh cổ vẽ lại dung nhan thì có lẽ chỉ bán tín bán nghi.

Có điều...

- Người quả thực là Đại Cung Phụng! - Vị Mẫn Nghi đột nhiên thốt lên, tay che che miệng.

Prantcey nhướng mày, ngờ vực nhìn Vị Mẫn Nghi, Prantcey nó chưa từng biết Đại Cung Phụng gì đó, nhưng đúng là trong tiềm thức đã từng nghe qua cái tên này.

- Cô dựa vào đâu?

- Trên hõm cổ của người, chính là dấu ấn của Đại Cung Phụng. - Vị Mẫn Nghi lại cúi mặt nghiêm chỉnh nói.

Bất giác đưa tay lên cổ, quả thật đúng là trèn người nó có một dấu ấn, nhưng nói là vết bớt thì đúng hơn, một vết bớt hình mặt trăng khuyết cùng ba vệt sáng ở ngoài vòng cung, vị trí hệt như ngọn núi, ý nghĩa là cao cao tại thượng trên đỉnh vinh quang.

- Tạm thời tin cô, giờ cô về đi. - Nó - Prantcey quay lưng bước vào trong.

Vị Mẫn Nghi hốt hoảng vội vàng phóng tới ôm lấy chân Prantcey, khóc lóc ỉ ôi.

- Chủ Tử xin đừng đuổi em đi, gia tộc chỉ còn trông chờ vào em, cha nói nếu em không tìm được Chủ Tử thì đừng chở về.

- Giờ tìm được rồi, về đi. - Nó - Prantcey tiếp bước.

- Nhưng cha cũng nói nếu tìm được mà không được thu nạp thì cũng đừng vác mặt về.

Hầy.

- Tôi thu nạp là được đúng không, giờ về đi. - Nó - Prantcey cố gắng bước nhưng bị chùn lại.

“ Lực bám còn hơn con Sam kia. ”

- Không thể a. - Vị Mẫn Nghi này khóc càng thêm lợi hại.

- Rốt cuộc cô muốn làm sao? - Nó - Prantcey bất lực, đứng khoanh tay, hỏi.

- Muốn ở lại hầu hạ Chủ Tử ạ!

Cuối cùng kết quả là gì đây, Vị Mẫn Nghi được sắp xếp một phòng ở gian của giai nhân, đã nói hầu hạ lại còn đòi hỏi cao, muốn làm thân cận của nó, không cho cô ta lại khóc lóc ầm cả lên, làm ảnh hưởng đến những người trong nhà.

Áp lực của sự bất lực này, đây là lần thứ hai Prantcey nó cảm nhận được.

Tất nhiên là có một số người trong nhà không vừa mắt người mới này, trong số đó, nổi bật là cặp song sinh thân cận, Roberta thì không nói gì, là một người điềm đạm nên không phát biểu lên tiếng, cũng chẳng có hành động khiếm nhã gì, nhưng đối với Vị Mẫn Nghi thì cử chỉ lại có chút lực.

Rebecca nóng tính thì nhận được cái vỗ vai lắc đầu của Prantcey, ngụ bảo đừng quan tâm.

Vị Mẫn Nghi này cũng không phải kẻ ngốc, tự mình ngộ rằng sống ở đây tốt nhất biết ba điều mà đứng đầu là biết điều, biết võ công và thất yếu là nhẫn nại.

Không biết ba điều này Vị Mẫn Nghi có làm được không, nhưng những điều còn lại thì cô ta làm rất tốt.

Vài ngày nữa là sinh thần của đại tiểu thư gia tộc lớn, dù gì cũng là cựu thành viên hội rick kid, cho nên thiếp mời cũng được gửi hơi nhiều.

Một buổi tối ở con hẻm nhỏ trên phố, một cô gái đang bị đám thanh niên đuổi bắt, những tiếng la gọi, những tiếng bước chân rầm rầm trên mặt đất đã phá vỡ không gian yên tĩnh về đêm.

Cô gái kia đang chạy thì bị một lực kéo, kéo vào con hẻm khác, bị khoá chặt vào lòng người nọ, chỉ một câu nói lại khiến cô gái kia im bặt không phát ra tiếng động, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt cố gắng không khóc lên.

Đám người kia chạy đi đã xa, không còn tiếng chạy rầm rầm nữa, vòng tay mới dần nới lỏng, cầm lấy hai vai cô gái đẩy ra, ánh trăng sáng chiếu rọi vào con hẻm nhỏ, khuôn mặt thanh tú dần lộ ra.

- Không sao? - Nó - Prantcey hỏi.

... Cô gái nhìn Prantcey lại cúi mặt nhẹ gạt tay nó ra, lùi lại một bước, chỉ lắc đầu.

Không hiểu vì lý do gì, Prantcey lại cảm thấy cô gái này vô cùng quen thuộc, một cảm giác khó xa cách.

Bình thường nó sẽ để mặt người ta làm sao, chỉ chăm chăm bản thân mình, vậy mà hôm nay lại nhu hòa hẳn.

- Không sao thì cô về đi, đây là địa bàn của tôi, không ai dám càn quấy đâu.

- Nhưng mà... đêm khuya rồi, không thể bắt xe, liệu... có thể cho tôi ở nhờ nhà anh đêm nay không?