Prantcey quyết định kỹ càng bắt buộc trong ngày hôm nay phải lùng cho ra tung tích tên trộm. Trung Phương Tình cũng không được rảnh rỗi mỗi ngày chỉ ở cục cảnh sát nữa, Prantcey lệnh cho cô ta đến nơi có thể quan sát được toàn cảnh thành phố thì Trung Phương Tình gợi ý đến một địa điểm có thể nhìn được cả vùng Đảo Pháp bằng vệ tinh.
Sau khi chia nhau ra, Prantcey lại một lần nữa đến đường Monicalaure kiếm thêm chút thông tin về hai người Robert và Nlue Monica. Muốn tìm hiểu thêm liệu bọn họ có biết gì về tên trộm trang sức hôm trước không, nhưng ở đó lại không có ai biết hai người bày ở đâu.
Trở lại bảo tàng, Prantcey đến để thu lại thiết bị đã lắp, kết nối với điện thoại để xem lại đoạn film. Mọi chuyện đều bình thường cho đến phút thứ hai mươi của đoạn film thứ năm.
- Hừm...
[ Này, biết không? - Người đàn ông tóc đen nói với người đối diện.
Chuyện gì? - Người đàn ông tóc vàng hỏi.
Giám đốc bảo tàng đó.
Ngài Pier Pando à? - Người tóc vàng nhướng mày.
Không, tôi tưởng ông ta tên Fartto Pando? - Người đàn ông tóc thắc mắc lại hỏi.
Tôi nghĩ ngài Pier đã đi triễn lãm từ nửa tháng trước rồi, người này chắc là người thay thế. - Người tóc vàng ngẩng mặt liếc mắt lên trần tự nói.
Nhưng tôi cảm thấy ông ta rất lạ thường. ]
Prantcey tình cờ nghe được một cuộc hội thoại giữa hai người đàn ông ở trong tiệm cafe, điều đáng chú ý chính là nội dung rất kỳ lạ, Pier Pando và Fartto Pando là hai người?
Đứng dậy, tiến đến bàn của hai người đàn ông, Prantcey hỏi.
- Tôi có thể làm phiền một chút, hai người nói giám đóc bảo tàng tên là gì vậy?
- Là Pier Pando, vài năm trước tôi thường hay đến bảo tàng xem các buổi triễn lãm nên có quen biết ông ấy. - Người toac vàng đáp.
Rời khỏi quán cafe, Prantcey rơi vào trầm tư. Đành phải một lần nữa đến nhà York Pando buộc hắn nói ra những gì hắn biết.
York Pando cũng giống như lúc trước tâm trạng bất ổn cực kỳ, nhưng ít nhất hắn cũng đã mở miệng nói chuyện. York Pando trong tâm thế sợ hãi kể ra chuyện mà hắn đã thấy.
Prantcey càng nghe càng trở nên rối mù không thể tin, cùng lúc Trung Phương Tình gọi thoại đến nói phát hiện điều bất thường ở đường Pritee và đường Chream.
Đường Chream không biết từ khi nào tập hợp rất nhiều xe cảnh sát và lưu lượng xe lưu thông hiện đang rất vắng. Nhưng đường Pritee tuy lưu lượng đông nhưng có một chiếc xe tải chạy với vận tốc rất nhanh sắp chạy vào đường Pritee.
Chợt nhận ra có điều không đúng, Prantcey lập tức bỏ đi nhưng York Pando lại chạy theo kéo nó lại, nét mặt kinh hoàng nói ra một câu.
- Hắn không phải.
Prantcey gạt tay hắn ra liếc mắt âm u mà nói.
- Phải hay không, bắt về liền biết.
Prantcey nắm chặt vô lăng thuần thục đánh lái qua cung đường đông đúc, ngã rẽ đến đường Pritee chỉ còn cách vài trăm mét thôi mà tưởng như trăm dặm. Prantcey lại nhận được cuộc thoại từ Trung Phương Tình, cô ta đã đi trước cho người chặn lại trước trạm thu phí.
Chiếc xe tải cũng không thể đi tiếp được, Trung Phương Tình cho người buộc tài xế và người trên xe rời khỏi rồi khám xét chiếc xe. Tầm năm phút sau mới thấy Prantcey lái xe với vận tốc kinh hồn lao tới.
Xuống xe đi đến chỗ Trung Phưpng Tình hỏi về Fartto Pando nhưng cô ta nói không có ông ta ở đây, Prantcey mới chuyển qua dở bỏ toàn bộ hàng hoá trên xe. Khám xét từng ngóc nhách mhoong bỏ sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ, sau cùng chung quy đều không thấy gì, dự định giải quyết sự hiểu lầm này bằng tiền và để xe tải đi qua nhưng Prantcey chợt nhìn thấy một gã đàn ông trông quen mặt.
Khi gã đang chuẩn bị rời đi, Prantcey đã tóm lấy gã lôi vào trong xe song lái xe rời khỏi, Trung Phương Tình chỉ biết ngơ ngác nhìn theo và thu dọn tàn cuộc. Đi được một đoạn Prantcey mới bắt đầu nói.
- Anh à bạn nhậu của Robert tiên sinh?
- Cô nói ai cơ?
- Vậy là anh không biết? Thế còn người này? - Prantcey lấy trong túi áo một tấm ảnh chụp người đàn ông già nua, gã kia vừa thấy lập tức sắc mặt thay đổi.
- Không, không biết.
Prantcey không báo trước đã phanh gấp khiến gã đàn ông nhào về phía trước đầu đập vào kính chắn gió. Còn chưa định hình lại đã bị Prantcey nắm chặt lấy cổ áo kéo lại.
- Tôi không thích những kẻ nói dối, hoặc là nói hoặc là tôi đánh ngất anh rồi dìm anh xuống hồ.
- Tôi không có nói dối.
Gã đàn ông vừa nói xong Prantcey ngay lập tức tóm cổ gã kéo ra ngoài, lực đạo mạnh mẽ ném gã văng vào thành cầu. Lồm cồm bò dậy nhưng rất nhanh nó đã bồi thêm cho gã một cú đá vào mạn sườn, la lên đau đớn, gã đàn ông này sức chịu đựng cũng kém quá đi mới chỉ một chút khởi động toàn thân đã run rẩy không có sức gượng dậy.
Nắm đầu gã kéo lên, Prantcey trừng mắt nói.
- Tôi không nói suông đúng không, bây giờ thế nào.
- Tôi... - Chậm chạp trong vài tình huống cũng không phải là tốt, Prantcey cung tay đấm thẳng vào mặt gã, máu văng tung toé trông thật tởm lợm.
Prantcey tay dùng lực đập mạnh đầu gã xuống nền, đe doạ.
- Nói hoặc chết.
... Tôi... nói, tôi nói... mà đừng đánh... - Gã đàn ông nằm co lại sợ hãi van xin, một tên đàn ông như này cũng thật không có tiền đồ đi.
- Fartto Pando không phải... tất cả...
? Lúc trước là York Pando, bây giờ đến tên này cũng nói như thế. Chuyện rốt cuộc là...?
... Đều là giả. - Thốt ra được một câu đã không chịu nổi đau đớn mà ngất đi, Prantcey đảo mắt suy nghĩ một hồi lâu mới liếc nhìn kẻ nằm la liệt trên nền. Nắm cổ áo sau lôi hắn lên xe đặt nằm ở hàng ghế sau, Prantcey chở tới bệnh viện rồi giao người cho y tá song rời đi.
- Hiểu rồi... - Prantcey khoé miệng cong lên thật nhạt nhoà, gọi điện cho cảnh sát trưởng trình bày toàn bộ những chứng cứ cũng như cách thức phạm tội của tên tội phạm.
- Vụ đầu tiên, xong.