Hôm nay Prantcey lại đến cục cảnh vệ hoàng gia hỏi vài điều về những chuyến vận chuyển và xuất cung gần đây của hoàng tộc, thân phận này đúng là có ích khi cục cảnh vệ này có đội trưởng chính là đứa con bị trục xuất của gia tộc Griffin, Robotus Griffin.

Người này được biết đến là đứa con rơi của ông ngoại Prantcey cùng một phụ nữ ngoại tộc thấp kém, là người bác chưa từng được nhắc tới trong trí nhớ, nhưng may mắn Robotus được mang họ cha và được gia tộc Griffin thu nhận yêu quý trước khi hoàn toàn bị trục xuất khỏi gia tộc khi tiếp tục đi lên vết xe đỗ của cha mình. Robotus cũng đã yêu và có con với một người phụ nữ ngoại tộc.

Ông ta để Prantcey tự tìm lấy tài liệu cần, lão cũng không quan tâm mà chỉ làm tiếp sổ sách. Prantcey liếc mắt đến Robotus song lại lục lấy mấy tài liệu không như lời đã nói.

Muốn biết về bảo tàng hoàng gia hay những điều liên quan đến an ninh hoàng gia nước F thì nên đến cục cảnh vệ hoàng gia là đúng chuẩn rồi. Không sợ kẻ gian xảo lẻn vào hoàng cung, chỉ sợ cục an ninh hoàng gia thiếu thông tin về tội phạm.

Cục an ninh hoàng gia có một điểm để nó trở nên đặc biệt ngoài việc là đội bảo vệ hoàng gia tuyệt đối. Bởi vì làm việc dưới một trong ba thế lực lớn nhất thế giới, cục an ninh hoàng gia nước F là nguồn lưu trữ thông tin ngầm khổng lồ của thế giới này. Họ có những thiên tài máy tính và những bộ não anh tài của đất nước.

Không quá nửa ngày Prantcey liền tìm được danh sách tội phạm phiên trộm cắp có tiền sử tâm thần. Mà tiếc thay không có người nó cần tìm. Đảo mắt chán nản trở về, Prantcey suốt một đêm trằn trọc không ngủ được.

Ngày hôm sau, còn vài ngày nữa là việc điều tra của Prantcey sẽ phải dừng lại nếu không tìm ra tên trộm thì họ sẽ cử một người khác đến, mà chuyện này so với chuyện thử thách còn không bằng một góc. Lần truy lùng tội phạm này có ba vụ, đều là vụ án về trộm cắp, mới chỉ là vụ án đầu tiên đã mất nhiều thời gian như vậy không biết cấp độ khó hơn thì phải làm thế nào.

“ When you have eliminated the impossible whatever remains however improbable must be the truth. ”

Hử?

“ Sao lại không để ý tới? ”

Kỳ thực, Prantcey nó dường như bỏ qua một vài manh mối thiết thực nhất, đầu tiên chính là nghi phạm bị Trung Phương Tình liệt ra ngay khi quan sát toàn diện bảo tàng, Fartto Pando giám đốc bảo tàng. Nhưng cũng ngay lập tức bị lý luận của Prantcey bác bỏ.

Thứ hai là York Pando, con trai giám đốc Pando và cũng là một nhà giám định trang sức có nghề tay trái là nhà chế tác trang sức.

Cuối cùng là Riserc Harcon, trưởng đội giám sát an ninh bảo tàng. Sau khi vụ trộm đầu tiên diễn ra, Riserc Harcon dường như có xin nghỉ nửa ngày vì việc gia đình nhưng bởi vì có chứng cứ ngoại phạm mới được loại bỏ khỏi diện tình nghi.

Fartto Pando được biết đến là một người yêu viện bảo tàng này hơn là những món đồ bên trong, nên ông ta sẽ không để mắt đến chúng mà chỉ là cố gắng làm những gì không khiến danh tiếng bảo tàng đi xuống. Còn Riserc Harcon sẽ không đem đến tai tiếng và phiền phức cho gia đình nhỏ của hắn.

Chỉ có York Pando, người mà hiện giờ sắp sửa ra nước ngoài.

Hắn là nhà giám định và thợ chế tác trang sức, nếu nói York Pando có khả năng đã đánh cắp dây Tottexo rồi tráo đổi sợi dây chuyền giả trước thì cũng không phải không có khả năng.

Prantcey một lần nữa đến bảo tàng tìm giám đốc Pando hỏi về tất cả thông tin của York Pando. Fartto Pando đã nói hết toàn bộ những gì mình biết mà không giấu diếm điều gì như thể York Pando không phải con lão.

York Pando hiện đang trên đường đến sân bay, Prantcey tức tốc lái xe đuổi theo. Chạy cả một đoạn đường dài cuối cùng vẫn không kịp, chuyến bay đã cất cánh được mười lăm phút.

Còn đang cau mày bực tức, từ phía sau nghe được tiếng gọi. Giọng nói có chút quen thuộc, Prantcey quay lại nhìn thì thấy là Trung Phương Tình đáng đứng cạnh một người đàn ông.

“ York Pando? ”

Prantcey nụ cười hiện hữu, nét mặt giãn ra một chút chạy lại chỗ Trung Phương Tình, lại nhanh như cắt tung một cước vào cô ta. Thân thủ nhanh nhẹn Trung Phương Tình dễ dàng né tránh, bởi vậy mà theo quán trình Prantcey vung đòn trúng người bên cạnh cô ta là York Pando khiến hắn văng sang một bên.

Prantcey tóm lấy cổ áo Trung Phương Tình cúi đầu gằn từng tiếng.

- Trung Phương Tình, rốt cuộc là cô chết ở đâu hả?

- Chẳng phải tôi ở đây rồi sao? - Trung Phương Tình cười xoà, thản nhiên đáp.

Prantcey buông tay song ngay lập tức xách cổ York Pando đang nằm liệt trên nền đất, có vẻ như vì lực đạo mạnh mẽ hoặc đầu đã đập xuống đất mà York Pando nhất thời bất tỉnh.

Đưa York Pando về lại nhà cho cha hắn và cũng đưa tới vài người canh giữ không để hắn chạy thoát.

Mãi đến chạng vạng ngày hôm sau giám đốc Pando mới gọi đến nói York hắn muốn nói chuyện gì đó. Nghe như thể đây là loại chuyện nguy hiểm như án mạng giết người, nực cười thật.

Vậy mà lúc đến gặp Prantcey lại trầm tư trở nên nghiêm túc. Nhìn vào thể trạng của York Pando có thể thấy tâm lý hắn đang sợ hãi điều gì đó, suốt nửa giờ đều là gục đầu im lặng co mình ở một góc.

Prantcey cũng rất kiên nhẫn ngồi nhìn hắn. Qua nửa giờ nó đứng dậy, liếc lại một lần, nói.

- Je reviendrai quand tu seras prêt à parler. ( Tôi sẽ lại đến khi anh sẵn sàng cho cuộc nói chuyện. )

Không trả lời. York Pando không có chút động tĩnh gì kể cả khi Prantcey đã rời khỏi hoàn toàn. Lại một ngày tay không trở về, nó ngả lưng xuống giường song với lấy khung ảnh bị úp.

- Tôi nên làm gì đây, Anguis.

- Chỉ mới là vụ án đầu tiên tôi điều tra nhưng vẫn không tìm được tung tích thủ phạm. Nếu là cô thì sẽ không mất nhiều thời gian như vầy đúng không?

Vừa chạm lên tấm ảnh Prantcey vừa tự độc thoại. Gác tay che mắt, Prantcey lại đang cầu cứu một người đã chết? Phải a, chỉ có như vậy, năng lực của nó chỉ tới đó.

Dù là biết đích thực thủ phạm là ai rồi nhưng lại không xác định được hắn đang ở đâu. Nó đều là ‘ nhờ vả ’ người khác để có được điều mình muốn, một thất bại, có lẽ Anguis sẽ thất vọng lắm về người mà mình nâng đỡ ngày trước lúc này lại nghĩ rằng chính mình vô dụng.

“ Tôi không biết gì về nhân vật lớn kia, nhưng cô ấy hẳn sẽ không muốn cậu như vậy đâu. ”

“ Nghĩ xem, có thật là cậu đã xem xét toàn bộ mọi thứ? ”

Một giọng nói phát ra trong đầu, Prantcey nhận ra là giọng của ai. Cười một cái, kẻ không não lại đang dạy người khác cách suy nghĩ? Truyện cười sao?

- Cậu kể truyện cười sao Tuyết Tinh. - Nó - Prantcey bật cười khi dễ.

“ Tôi không muốn thấy cậu như vậy thôi. ” - Nó - Tuyết Tinh nói giọng giận dỗi.

- Thôi được, tôi sẽ kiểm tra lại từ đầu.